Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 103




"Việc tiếp quản Thu thị là việc tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định. Nếu các vị cảm thấy tôi không có đủ năng lực gánh vác, vậy không bằng như thế này, tôi sẽ bán 80% cổ phần của Thu thị đi, trực tiếp tuyên bố phá sản, để tránh không làm tổn hại đến công ty, các vị thấy thế nào?"

Dựa vào đâu! Đúng là tàn nhẫn mà! Một lời không thích hợp liền bán cổ phần đóng cửa công ty, thế này thì ai mà chọc nổi?

Mọi người đều là dựa vào phần trăm hoa hồng của công ty, công ty không kinh doanh nữa thì họ còn tiết kiệm tiền kiểu gì được nữa, chiêu này của Thu Thanh Duy hoàn toàn đánh trúng vào trọng điểm của mọi người, trong phòng không ai nói một lời nào.

Thư ký Chu vẫn lo lắng cho cô, dù sao thì lão gia đã qua đời, tiểu thư lại là một cô bé mồ côi không nơi nương tựa, làm sao đối phó được với tất cả những người này được? Kết quả là ông ấy đã nghĩ nhiều rồi, câu nói đầu tiên của cô đã chặn họng toàn bộ những người này, cô có thể chiếm thế thượng phong, lấy được toàn quyền phát biểu, cho dù những người này có oán giận cũng không thể làm gì được.

Có người không cam tâm, nhịn được một hồi, không nhịn được tiếp tục thuyết phục, cố gắng xua tan ý định tiếp quản công ty Thu Thanh Duy: "Tiểu Thu à, quản lý một công ty không đơn giản như cháu nghĩ đâu, tất cả các chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều cần cháu đưa ra quyết định, bất cẩn một chút là rơi vào khủng hoảng phá sản, đây không phải trò chơi gia đình đâu."

Thu Thanh Duy bình tĩnh tiếp chiêu: "Tôi đã nói rồi, trước khi đưa ra quyết định này tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi, nhân tài của Thu thị xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hơn nữa lại có các vị nguyên lão ở đây, những quyết định lớn không phải do một mình tôi quyết định là được, sẽ có việc gì so với bán cổ phiếu còn phá sản nhanh hơn sao? "

Người đàn ông không nói gì nữa.

Tiếp theo, các cổ đông khác cũng lần lượt giãy dụa, cuối cùng họ cũng bị Thu Thanh Duy làm cho ngậm miệng lại.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Thu Thanh Duy lần nữa nhìn quanh phòng họp: "Có vấn đề gì nữa không?"

Không ai nói lời nào.

Cô đợi một lúc, đặt tay lên bàn hội nghị, kết thúc đề tài: "Vì mọi người không phản đối, vậy nên tôi sẽ tiếp quản Thu thị, trở thành giám đốc điều hành cấp cao, cứ quyết định như vậy đi."

Trên mặt mọi người đều hiện rõ sự không đồng ý nhưng không ai phản bác lại. Cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng không thể nói lại cô được, lại nắm giữ 80% cổ phần, ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô? Tại sao trước đây mọi người không nhận ra cô ấy lại khó chơi lại như vậy nhỉ? Đã nói là cô đơn độc không nơi nương tựa mặc cho mọi người nắm bóp cơ mà?

Nhìn từng biểu cảm trên mặt mọi người, tâm trạng của Thu Thanh Duy liền trở nên tốt đẹp, sau một nụ cười nhẹ, cô thông báo quyết định thứ hai: "Tôi nghe nói từ khi ông Thu qua đời, chủ tịch tạm thời được thay thế là ông Vạn, thời gian dài như vậy vất vả cho ông rồi.”

Những lời này khiến Vạn Hồng Đức đột nhiên có một điềm báo không lành.

Đúng như dự đoán, ngay giây tiếp theo, chỉ nhìn thấy cô gái trẻ này tuyên bố với vẻ mặt đương nhiên: "Sau này trách nhiệm này vẫn là nên do người nhà họ Thu chúng tôi đảm nhận đi."

Vấn đề tiếp quản công ty mọi người cũng đều phải thỏa hiệp, huống chi chỉ một chức chủ tịch này? Các vị nguyên lão hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nhất thời cũng không thể làm gì được, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, sau này sẽ tìm cơ hội chỉ ra sai lầm của cô rồi tống cổ ra ngoài.

Đối mặt với một nhóm cổ đông ngoài mặt thì đồng ý bên trong lại không phục này, Thu Thanh Duy thu lại nụ cười, khí chất của cô bùng phát ngay lập tức: "Mọi người ở đây đều là người lớn tuổi nhưng ở nơi làm việc, chúng ta vẫn là nên tuân theo quy định của công ty, để không gây hiểu lầm về chuyện không hiểu quy tắc cho những người khác, vì vậy trong tương lai, xin vui lòng chú ý đến cách xưng hô, đừng có gọi tôi là Tiểu Thu, có thể gọi tôi là tổng giám đốc hoặc là tổng giám đốc Thu."

Một nhóm nguyên lão tức muốn nôn ra máu.