Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 187




Vì thế, nên sau bữa tối, các y tá nhỏ thảo luận về Thu Thanh Duy, người bạn trai đột nhiên xuất hiện.

“Tôi nói này, anh ta chính là tra nam! Bạn gái bị thành như vậy, dù cho là chuyện quan trọng cỡ nào cũng nên bỏ qua một bên, thế mà tận nửa năm mới đến thăm, dù là lý do gì đều không thể tha thứ!”

“Nhưng anh ấy thực sự rất tốt với bệnh nhân! Tôi đã thấy anh ấy xoa bóp cơ cho cô ấy nhiều lần. Anh ấy cũng rất cẩn thận và kiên nhẫn trong việc xoa bóp. Anh ấy thậm chí còn mua một cuốn sách để đọc cho cô ấy nghe, nói rằng anh ấy sợ cô ấy sẽ chán, hai mươi bốn đạo hiếu Bạn trai tốt! “

“Đúng đúng đúng! Tôi cũng rất nhiều lần thấy anh ấy nắm tay người bệnh, cùng cô nói chuyện, ánh mắt kia, không lừa được người, tuyệt đối là thật lòng!”

“Tôi đoán thực sự là có chuyện gì đó nên mới chậm trễ, hoặc là có sự hiểu lầm nào đó, nếu thật sự là tra nam, bạn gái đã hôn mê nửa năm rồi, sớm đã tìm được tình yêu mới rồi? Ai còn có thời gian để chăm sóc cô ấy? Vẫn là 24 giờ một giây cũng không rời! Người nhà đều làm không được như vậy đi!”

“Hừ! Tôi muốn xem anh ta có thể diễn kịch đến khi nào, đoán chừng không quá mấy ngày liền chịu không nổi mà bỏ chạy, tôi đã thấy loại chuyện này nhiều lắm rồi! Hiếm khi có đứa con trai hiếu thảo nào trụ nổi trước bệnh tật kéo dài, chứ đừng nói đến một người bạn trai không cùng huyết thống.”

Các y tá đã đặt cược.

Không ít người đặt cược anh kiên trì không nổi một tuần liền sẽ bỏ rơi bạn gái lần hai.

Nhưng Bạc Nguyên triệt vẫn kiên trì đến hai tháng.

Ngày qua ngày, không có biểu hiện nào là không kiên nhẫn.

Ngày cuối cùng của năm cũ.

Nhiều người trong bệnh viện hối hả về quê ăn Tết, ban ngày đã vắng vẻ, đến tối thì chỉ còn lại một số y tá, bác sĩ tại khoa nội trú. Sau khi kiểm tra các phòng và gửi quà năm mới đến bệnh nhân, họ quay lại bàn y tá để cùng nhau xem gala lễ hội xuân。

Sợ Tiểu Duy cảm thấy quá yên tĩnh, Bạc Nguyên Triệt đã bật TV lên.

Nghĩ đến điều gì đó, anh cười khẽ nói với người trên giường bệnh, “Còn nhớ không? Lúc trước anh đi cùng em, buổi tối chúng ta cũng cùng nhau xem TV như thế này.”

Người trên giường bệnh ngủ say, không trả lời anh.

Trong TV là những hình ảnh sôi động, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt anh, làm lộ rõ nét mặt cô đơn của anh

Anh thất thần mà ngồi đó, mắt rơi vào TV, nhưng anh lại không thực sự xem TV, mãi đến lúc người dẫn chương trình trong TV bắt đầu hét to đếm ngược, anh mới tỉnh táo lại.

“Các bạn khán giả cả nước ơi! Cùng nhau đón năm mới nào!”

“Mười!”

“Chín!”

“Tám!”

“Bảy!”

“Sáu!”

Bạc Nguyên Triệt quay đầu lại nhìn chằm chằm người bất tỉnh trên giường, sau đó nhẹ nhàng kéo hai tay cô lên, cẩn thận ôm vào lòng bàn tay, hôn đôi môi ấm áp lên mu bàn tay đầy vết bầm tím và lỗ kim của cô.

“Tiểu Duy, năm mới vui vẻ!”

Tiếp tục đếm ngược.

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

Trên giường cô vẫn chưa cho anh câu trả lời.

Môi anh vẫn đặt trên mu bàn tay cô nhưng mắt anh bỗng đỏ hoe, anh thút thít khóc:

“Tiểu Duy, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại gặp anh, được không?”

“Làm ơn đi...”

“Anh rất nhớ em …”

“Các bạn ngồi trước TV, bạn có nguyện vọng gì trong năm mới? Gửi tin nhắn cho chúng tôi cùng chia sẻ với mọi người!”

Nguyện vọng?

Anh chỉ có một nguyện vọng.

Hôn lên mu bàn tay cô, anh ướt đẫm mắt và thì thầm: “Chúa ơi, xin cho người phụ nữ thân yêu của con mau khỏe lại...”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Anh nắm chặt tay cô, trong tầm mắt mờ mịt, đôi mi rũ xuống của người phụ nữ khẽ run lên.

Trái tim chìm xuống đáy thung lũng đang trào dâng trong chốc lát.

“Bác sĩ!”

“Bác sĩ!!”

“Bác sĩ cô ấy đã tỉnh!”

“Tiểu Duy!”

“Tiểu Duy …”

Nước mắt vẫn còn vương vấn, nhưng không còn là nỗi buồn nữa mà là niềm vui …

***

Kí ức cuối cùng của Thu Thanh Duy là khi cô bất lực chìm xuống đáy biển, ánh đèn chiếu từ xa, phản chiếu một bóng người đang cố gắng bơi về phía cô.

“Tiểu Duy!”

Cô lờ mờ nghe thấy một tiếng kêu lo lắng, một giọng nói quen thuộc và đầy hoài niệm.

Cô vô thức đưa tay về phía anh, cố gắng nắm lấy anh.

Tuy nhiên, ngay lúc hai đầu ngón tay chạm vào nhau, một luồng sáng trắng chói mắt từ phía sau ập đến, quấn chặt lấy cô.

Cô không kịp phản ứng, liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Nó giống như đang chìm xuống nơi sâu nhất của biển cả, bao quanh bởi bóng tối vô biên.

Cô không thể nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm thấy gì, như thể bị cả thế giới bỏ rơi và lãng quên.

Đã lâu rồi cô chưa trải qua cảm giác như vậy kể từ khi gặp Bạc Nguyên Triệt...

Nỗi sợ hãi chưa từng có ập đến.

Cô không sợ cô đơn, dù cho không có người nhà và bạn bè, cô vẫn có thể một mình sống tốt.

Cô chỉ sợ... trong thế giới của cô, sẽ không có anh...

Bạc Nguyên Triệt …

Trong thế giới trống rỗng, cô thầm gọi tên anh.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Cô lại nghe thấy giọng nói của anh, khẽ thì thầm tên cô, như thể kề sát vào tai cô.

“Tiểu Duy, em dậy đi!”

“Mau dậy nhìn anh, được không?”

“Làm ơn …”

Được …

Cô ấy trả lời lặp đi lặp lại.

Vùng vẫy trong bóng tối buồn tẻ.