Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 202




Ánh ban mai chiếu vào, âm thầm đánh thức người đang ngủ say trên giường.

Bạc Nguyên Triệt cau cau hàng lông mày, chật vật mở mắt ra.

Tấm bìa có in hình hoạt hình quen thuộc hiện ra, là tấm hình căn hộ nơi anh từng ở trước khi rời thành phố Lạc.

Anh có chút sững sờ, chợt nhận điều gì đó, vội vàng ngồi bật dậy.

Lần này mới nhận ra, bản thân thật sự đang ở trong căn hộ mà mình mua ở thành phố Lạc.

Cùng lúc đó, cảnh cửa bị đẩy ra, trợ lý thăm dò rồi thúc giục: “A Triệt, nhanh dậy nào! Phía bên đi đến đài truyền hình đã sớm đến giờ kẹt xe cao độ rồi, chúng ta nhanh chóng xuất phát, nếu không đến muộn lại bị mọi người nói mắc bệnh ngôi sao.”

Một hồi lâu không nhận được sự phản ứng lại từ anh, trợ lý liền cao giọng nói lớn, “A Triệt, A Triệt?”

Bạc Nguyên Triệt dần dần định thần lại, nhưng vẫn đang còn rất mơ hồ.

Anh không phải đã theo Tiểu Duy đến thế giới của cô rồi sao? Tại sao khi vừa tỉnh dậy lại quay trở lại nơi này rồi?

Một dự cảm không hay tràn ngập trong tâm trí anh.

Không lẽ … anh lại xuyên không quay trở lại rồi sao?

Anh lập tức chuyển mình bước xuống giường, thuận tiện cầm lấy quần áo, vừa đi vừa mặc vào người, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân thật nhanh, vội vàng ra ngoài cầm lấy chìa khóa xe trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Trợ lý ở phía sau hô lên: “A Triệt! Xe trợ lý đang đợi ở phía ngoài rồi, cậu cầm chìa khóa xe làm gì thế? y!”

Bây giờ trong đầu Bạc Nguyên Triệt chỉ có một ý nghĩ, chính là nhanh chóng tìm đến Tiểu Duy!

Anh không sợ xuyên không trở lại, anh không sợ xuyên không lúc nào, trở thành bất kỳ ai, anh chỉ sợ … chỉ sợ trong thế giới của anh không có Tiểu Duy …

Tinh thần bồn chồn bước đến thang máy, ấn nút xong mới nhớ ra là mình có thể dùng điện thoại để liên lạc.

Anh lục tìm di động trong túi, cuối cùng vẫn là trợ lý đuổi kịp đến thang máy đưa cho anh, đối diện với sự hoảng loạn của anh có phần hoang mang khó hiểu: “Này, cậu làm rơi. Có chuyện gì sao? Sao lại vội vội vàng vàng vậy.”

Bạc Nguyên Triệt không có thời gian trả lời cô ấy, cầm lấy điện thoại sau đó lập tức tìm số điện thoại của Tiểu Duy, sau đó, anh lục tung danh bạ nhưng không tìm thấy tên cô.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Anh rõ ràng đã đem số điện thoại Tiểu Duy bỏ vào thư mục quan trọng!

“Anh đυ.ng vào điện thoại tôi sao?” Không thể có khả năng đó, vẫn nhịn không được mà buộc miệng hỏi trợ lý.

Trợ lý một mặt ngơ ngác: “Không có! Cậu đặt mật khẩu, tôi làm sao đυ.ng vô được?”

“Vậy tại sao lại không thấy số điện thoại của Tiểu Duy?” Anh hoang mang lo sợ, cố gắng nhớ lại từng con số điện thoại của cô, run rẩy nhập từng con số một trên giao diện nhập số gọi.

Trước khi điện thoại được kết nối,thì nghe được tiếng làu bàu nghi ngờ của trợ lý: “Cái gì mà Tiểu Duy?”

Anh trừng mắt nhìn chằm chằm: “Tiểu Duy là tên anh có thể gọi hay sao? Thành thật gọi là chị Duy cho tôi!”

Bạc Nguyên Triệt hôm nay thật hung dữ.

Trợ lý bất giác rụt cổ lại, yếu ớt mà giải thích: “Cái đó … tôi cũng không biết chị Duy là ai! Anh nói xem, rốt cuộc cô ấy là ai vậy?"

Những lời này cùng với âm báo số sau khi bấm số, giống như hai cái búa tạ gõ vào bên tai anh..

Anh bỏ điện thoại xuống, sửng sốt truy hỏi:"Là Thu Thanh Duy đó … Bạn gái của tôi Thu Thanh Duy … Cô không nhớ hay sao?”

Trợ lý một mặt bất đắc dĩ: “A Triệt, chúng ta có thể đừng làm ầm ĩ nữa được không? Thời gian rất gấp gáp, đùa giỡn để sau khi thông báo kết thúc lại nói giỡn tiếp được không? ”

Làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, Bạc Nguyên Triệt biết người trợ lý này thành thực đến mức nào, không có khả năng tùy tiện lấy loại chuyện này ra đùa giỡn chỉnh đốn hắn, cho nên…

Cô ấy thật sự không biết Tiểu Duy …

Cảm giác khô cứng trong nháy mắt tràn ngập đầy cổ họng.

Ngay cả đợi thang máy anh cũng chẳng đợi, lập tức xoay người chạy xuống dưới.

Như thể bằng cách này, anh có thể thoát khỏi sự vô lý trước mặt.

Một mạch đã chạy xuống lầu dưới.