Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 220




Cảm giác yên tâm như vậy là lần đầu tiên cô trải qua sau cái chết của bố mình, rồi cô sống lại một lần nữa —— đó không phải là do Lục Cảnh Thâm, người cô đã yêu suốt những năm tháng xanh tươi mang lại, mà là bởi người luôn âm thầm dõi theo cô sau lưng cô vậy mà cô không bao giờ quay lại nhìn những gì Cố Trì đã làm cho cô.

“Cố Trì …” Cô thì thầm tên anh.

Anh hơi nghiêng đầu và thì thầm với cô: “Hả?”

Sau đó là một giọng nói chân thành —— “Cảm ơn anh …”

Bởi vì đã toàn tâm toàn ý thích cô, chờ đợi và chấp nhận một người không hoàn hảo như cô.

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô vỗ về trìu mến, anh không nói gì nhưng cô đã nghe thấy tất cả.

Không còn vì Lục Cảnh Thâm mà trái tim đập điên cuồng nữa, vào khoảnh khắc này, vì người đàn ông bên cạnh mà nhẹ nhàng tán tỉnh.

Giờ cô cuối cùng cũng hiểu rằng thứ quý giá nhất mà bố cô để lại cho cô không phải là khối tài sản khổng lồ mà chính là tổ ấm này …

Có quản gia trông coi, nhà họ Thu vẫn như trước.

Vào thời khắc Thu Niệm đi qua vườn hoa, Cố Trì ở cạnh cô đột nhiên dừng lại một chút, cô nhận ra có gì đó khác thường, nghiêng đầu hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mắt của Cố Trì nhìn xa xăm, nở một nụ cười ôn nhu: "Không có gì, chỉ là nhớ lại lúc trước anh hay đến nhà họ Thu, thường xuyên nhìn thấy em tưới hoa trong vườn..."

Một cô gái trẻ tuổi đội một chiếc mũ rộng che nắng, phía sau đầu có cái nơ bướm phát ra ánh sáng lấp lánh, tưởng chừng như nó sẽ vụt mất bất cứ lúc nào. Nhưng khoảnh khắc đẹp nhất lại là lúc cô ngoái đầu lại nhìn anh với nét mặt vừa vui vừa sợ, bờ môi cô khẽ nở một nụ cười ngây thơ ngượng ngùng, nhỏ giọng gọi anh "Anh Cố Trì" -- gọi anh đến mức khiến trái tim anh rung động không thôi. Chỉ tiếc, hình bóng đọng lại trong mắt cô lại không phải là anh, cho dù anh có muốn nâng niu giữ gìn cũng không có cơ hội để làm...

Trên khuôn mặt đầy lưu luyến của anh có chút buồn bã, Thu Niệm nghiêng đầu nhìn thấy, nhịn không được hối thúc anh nói: "Sau đó thì sao?"

Cố Trì liếc mắt nhìn cô ở đối diện: "Cái gì?"

"Anh thường xuyên nhìn thấy em tưới hoa trong vườn, sau đó thì sao?" Thu Niệm hỏi.

Mọi chuyện đều đã qua, Cố Trì không muốn nhắc đến nữa, vì vậy anh dời tầm mắt, chỉ nói: "Không có gì."

Thu Niệm lại hy vọng anh có thể nói hết mọi chuyện, từ giờ trở đi, cô muốn tận dụng mọi cơ hội để có thể hiểu được con người của anh.

Cho nên cô đi đến trước mặt anh, bắt anh đối diện với ánh mắt của cô một lần nữa, giọng điệu có chút rụt rè, khẩn cầu nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Em muốn nghe."

Bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt Cố Trì dần dần đỏ lên, có vài chuyện anh không muốn nói ra, nhưng khi nhìn thấy sự kiên trì của cô, anh liền kìm nén sự ngượng ngùng lại, nhỏ giọng nói: "Lần nào anh cũng cảm thấy mâu thuẫn..."

"Mâu thuẫn cái gì?"

Cố Trì im lặng một lát, mới nói tiếp: "Vừa không muốn em chú ý đến anh, như vậy anh có thể nhìn em nhiều thêm một chút, nhưng lại muốn em nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của anh, chứng tỏ em cũng rất để ý đến anh."

Nói xong lời này, nét mặt của anh không được tự nhiên xoay mặt đi, nghiêng người tránh né cô, anh tự giễu mà hỏi cô: "Có phải rất buồn cười không?"

Thu Niệm đứng yên tại chỗ, trong cổ họng dân lên cảm giác khó chịu.

Cố Trì từng theo đuổi cô, giống như cô từng theo đuổi Lục Cảnh Thâm. Tấm lòng thành kính như vậy. Sao cô có thể cười anh được chứ? Cô chỉ cảm thấy đau lòng. Nếu cô có thể sớm tỉnh ngộ, sớm nhận ra tình cảm của anh, thì tốt biết mấy...

Cô xoay người đuổi theo, ôm lấy tấm lưng của anh: "Đừng nói những lời như vậy, Cố Trì, được anh thích, là điều may mắn nhất cuộc đời em."

Nhìn xuống hai tay đang ôm lấy eo anh của cô, Cố Trì nở một nụ cười yếu ớt, anh đưa tay ôm chầm lấy cô, sửa lại câu nói của cô: "Có thể thích em, mới là điều may mắn hạnh phúc nhất cuộc đời anh."

Mùa đông gió thổi rất lạnh.

Bất qua cảm giác ôm nhau cũng rất ấm áp.