Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 42: sôi trào






Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Dữ đi trước đóng phim, anh gửi một nhắn tin cho Thư Trừng, nói hôm nay Trần Lị muốn tới, bảo cô giúp đỡ đi đón một chút.

Khi Thư Trừng nhìn thấy tin nhắn mắt nhanh chóng nhìn thời gian hạ cánh, cũng may là buổi chiều, lúc này mới hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nơi này là một thành phố điện ảnh, du khách lui tới nhiều, các fans tới thăm đoàn phim cũng nhiều.

Tối hôm qua hai người đã bị chụp phải, Lê Dữ lễ phép mà bảo fans đừng đăng lên, fans mới không có đăng lên.

Cho nên, hôm nay Thư Trừng cũng liền không có đến chỗ đóng phim của Lê Dữ mà xem, cô sợ đến lúc đó lại phải bị vây xem.

Nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi cơm nước xong, cô xuất phát đến sân bay đi đón Trần Lị.

Bất hạnh chính là, máy bay của Trần Lị trễ một tiếng, Thư Trừng bất đắc dĩ, ở yên ở bên ngoài chờ.

Có fans tinh mắt lập tức nhận ra cô, do do dự dự mà đi tới.

“Xin hỏi là chị gái nhỏ Thư Trừng sao?”

Thư Trừng ngẩng đầu, cô gái lên tiếng tới hỏi tuổi không lớn, hẳn là đang học đại học.

Cô gái bên cạnh thấy Thư Trừng nhìn qua, cũng khẩn trương mà nắm lấy tay áo.

Thư Trừng hơi hơi mỉm cười, “Là tôi.”

Hai cô gái lập tức kích động lên, “Chúng em có thể ngồi ở bên cạnh chị được không?”

“Được chứ.”

Thư Trừng vừa nói xong, hai cô gái lại là kích động một phen, rồi mới liền ngồi xuống.

“Chúng em là người trong group fans của Lê Dữ, lần này tới đây là thăm đoàn phim, cũng thuận tiện làm chút tiếp ứng.” Cô gái tóc dài nói.

Cô gái tóc ngắn cũng tiếp lời nói, “Qua hai ngày nữa là sinh nhật của Lê Dữ, cho nên chúng em liền muốn chuẩn bị quà cho Lê Dữ, cũng coi như là tâm ý của các fans.”

Thư Trừng lẳng lặng nghe, rồi mới cười nói, “Vậy rất tốt nha, anh ấy khẳng định sẽ rất biết ơn các em.”


“Chị cũng là tới ăn sinh nhật Lê Dữ sao?” Cô gái tóc ngắn hỏi.

“Ừm, cứ ồn ào muốn quà của chị.” Thư Trừng nhớ tới chuyện tối hôm qua liền muốn cười.

“Kỳ thật fans chúng em cũng rất thích chị, Lê Dữ thích, chúng em liền ủng hộ.” Cô gái tóc dài nói.

“Cảm ơn.” Thư Trừng cong mắt cười cười.

Cô gái tóc ngắn mắt lén nhìn Thư Trừng, “Chị so với trên TV càng đẹp hơn.”

Thư Trừng bất đắc dĩ cười, thay đổi đề tài, “Tiếp ứng chỉ có hai người các em làm thôi sao?”

“Không phải đâu ạ, còn có những người khác trong group nữ, chúng em tới trước, bây giờ chờ các cô ấy tới đây.” Cô gái tóc dài trả lời.

Ba người tùy ý mà trò chuyện mấy cái đề tài, xem như giết thời gian.

Chỉ chốc lát sau, di động của Thư Trừng liền đổ chuông.

“Dì ạ, dì tới rồi sao? Bây giờ cháu qua đó tìm dì.” Thư Trừng vui sướng mà nghe máy.

Sau khi cúp máy, Thư Trừng cười cười với hai cô gái, “Tôi phải đi đón người đây, hai người nhớ chú ý an toàn nha, tạm biệt.”

“Dạ dạ, tạm biệt.”

Thư Trừng vừa đi, hai cô gái liền kích động mà cầm lấy di động, “Chúng ta đăng lên Weibo đi.”

***

Tới cổng ra, Thư Trừng liếc mắt một cái liền thấy được Trần Lị, cô vẫy vẫy tay đi qua.

“Cháu chờ lâu lắm rồi đi.” Trần Lị mang theo vẻ xin lỗi đi tới.

Thư Trừng cười lắc đầu, “Không có ạ, chỉ đợi một lúc thôi.”

“Được rồi, vậy chúng ta đến khách sạn trước.”

Trần Lị cũng không có bọn họ ở cùng một khách sạn với Lê Dữ, khách sạn Lê Dữ đang ở cách phim trường rất gần, mà Trần Lị ở lại là trung tâm thành phố.

Bà có thể ở lại không lâu, ngày mai liền phải trở về, hôm nay cũng coi như cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện ăn sinh nhật cùng với Lê Dữ.

Đây là Trần Lị ít có xuất hiện ở lúc sinh nhật của Lê Dữ, cũng mất công là Thư Trừng nhắc nhở bà.

Lên xe, Trần Lị liền hỏi: “Ngày hôm qua cháu đã đến rồi sao, cũng tặng quà rồi?”

“Dạ, tặng rồi ạ.” Thư Trừng trả lời.

Trần Lị thoạt nhìn có chút khẩn trương, “Dì cũng không biết tặng quà gì mới tốt đây.”

“Dì tặng quà gì, Lê Dữ cũng sẽ thích.” Thư Trừng trấn an bà.

“Hy vọng là như thế này.” Trần Lị thở phào nhẹ nhõm, “Sau khi nó đóng phim liền sẽ tới đây, cháu và dì cùng đến khách sạn chờ nó đi.”

Thư Trừng gật gật đầu, “Vừa rồi bắt gặp được hai fans của Lê Dữ, nói đến làm tiếp ứng sinh nhật cho Lê Dữ.”

“Mấy đứa nhỏ này, cũng không biết mệt.” Trần Lị lắc lắc đầu, không đồng ý mà nói.

“Đối với các cô ấy mà nói, những việc này các cô ấy rất vui lòng làm, bởi vì các cô ấy thích Lê Dữ.” Thư Trừng nhấp môi cười.

“Ngược lại cũng đúng.”

***

Group fans tiếp viện phía sau Lê Dữ: Ở sân bay gặp được chị gái nhỏ Thư Trừng, ngoài đời đặc biệt đẹp, còn rất dịu dàng. [thẹn thùng][thẹn thùng]

Cá chép nhỏ vì yêu vào group: Chị gái nhỏ trước tiên tới ăn sinh nhật Lê Dữ, còn bảo tụi tui chú ý an toàn nữa. [vui vẻ [vui vẻ]]\\ @ Group fans tiếp viện phía sau Lê Dữ: Ở sân bay gặp được chị gái nhỏ Thư Trừng, ngoài đời đặc biệt đẹp, còn rất dịu dàng. [thẹn thùng][thẹn thùng]

Tiểu cục cưng Lê Dữ: Nhìn thấy người thật?? Vận khí thật tốt.

Gió xuân mười dặm không bằng anh: Xem ra tui là không cơ hội thắng chị gái nhỏ rồi. [hút thuốc][hút thuốc]

Là Lê Dữ đó: Không có chụp ảnh sao? Muốn nhìn ảnh chụp của chị gái nhỏ.


[Trả lời] Group fans tiếp viện phía sau Lê Dữ: Không có chụp, lúc ấy đặc biệt kích động, nên quên mất…… Sau lại chị gái nhỏ liền đi đón người, nói lời tạm biệt với tụi tui.

Phao Phao ở trong lòng ngực tui: Thật đáng tiếc nha, nhưng mà trước tiên hâm mộ các bạn có thể nhìn thấy Phao Phao ngoài đời.

Bánh quy vị chanh: A a a, tui có bạn học ở đại học sư phạm Thanh Viễn, nói chị gái nhỏ vừa dịu dàng lại xinh đẹp, chính là loại hình người đặc biệt có sự dạy bảo có khí chất. Hoàn toàn thua rồi……[tan nát cõi lòng]

Ăn ít cá: Bản thân cô giáo Thư siêu cấp tốt, rất nhiều nam sinh trong đại học sư phạm Thanh Viễn đều thích cô ấy đó. Tất cả mọi người đều rất ghen ghét Lê Dữ, làm cho ngay cả con gái là tui cũng ghen ghét đâu. (〃w)

Cá chép nhảy Long Môn: Hu hu hu, so ra kém so ra kém.

……

Bản thân Thư Trừng lại không biết việc này, từ sau khi công khai yêu đương, Thư Trừng liền rất ít dùng Weibo.

Một là người biết cô quá nhiều, hai là sợ chính mình tùy tiện đăng một cái Weibo sẽ bị người giải thích thành ý tứ khác nhau, cho nên cố gắng hạn chế dùng Weibo.

Tới khách sạn, đi đặt xong chỗ ngồi, Thư Trừng và Trần Lị liền chờ Lê Dữ tới đây.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Trần Lị hỏi: “Lê Dữ đến nhà cháu biểu hiện như thế nào? Dì gọi điện thoại hỏi, nhưng nó cái gì cũng không nói cho dì biết.”

“Mẹ cháu rất vừa lòng với anh ấy, nhưng bố cháu thật ra khó làm một chút, nhưng mà cũng còn tính viên mãn.” Thư Trừng nhẹ giọng trả lời.

Trần Lị tỏ vẻ hiểu rõ, “Con gái nuôi lớn có người thích, người làm cha trong lòng đều sẽ ê ẩm. Nếu không xảy ra vấn đề lớn gì, bố cháu hẳn là chính là đồng ý.”

“Hai người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài nói chuyện một hồi, hỏi Lê Dữ, anh ấy cũng không nói cho cháu biết.” Thư Trừng cười nói.

Trần Lị có chút kinh ngạc, rồi mới thở dài nói, “Bây giờ nó thật sự trưởng thành, học được tự mình xử lý vấn đề.”

Đúng lúc này, di động của Thư Trừng đổ chuông, là cuộc gọi của anh Tần.

Trò chuyện hai câu, Thư Trừng liền cúp máy.

“Anh Tần gọi tới, nói Lê Dữ vừa mới đóng phim xong, thay đồ liền tới đây.” Thư Trừng nói một câu.

“Vậy rất nhanh.” Trần Lị nói, liền đặt món quà tự mình mua xuống dưới chân cất giấu.

***

Lê Dữ ngồi vào ghế, đầu tiên là mắt nhìn Thư Trừng, rồi mới đi ôm Trần Lị, “Mẹ.”

“Ngồi xuống đi, có đói bụng không, mẹ bảo phục vụ mang đồ ăn lên.” Trần Lị nhìn Lê Dữ cũng là càng thêm vui vẻ, “Đóng phim cả một ngày, mệt muốn chết rồi đi.”

Thư Trừng rót một ly trà giúp Lê Dữ, đặt ở trước mặt anh.

Lê Dữ trực tiếp bưng lên uống mấy ngụm, “Không mệt, nhưng mà xác thật là đói bụng.”

Đồ ăn mang lên đủ rồi, ba người động đũa.

Lê Dữ than thở một tiếng, “Đã lâu không có cùng mẹ ăn cơm rồi.”

Mắt Trần Lị ươn ướt, “Là do mẹ bận làm việc quá, không quan tâm đến con rồi.”

Lê Dữ vội vàng đưa khăn giấy qua, “Bây giờ con đã rất thỏa mãn rồi ạ, mẹ cũng không cần quá mệt nhọc, chuyện công ty có thể buông thì cứ buông đi.”

“Được, chờ mẹ buông xuống, mẹ liền cho con mang đứa bé.” Trần Lị xoa xoa nước mắt, giọng điệu không kinh ngạc người chết không thôi mà phun ra một câu.

Thư Trừng thiếu chút nữa bị sặc, mà Lê Dữ cũng đỏ lỗ tai.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

Trần Lị nhìn hai người, trêu ghẹo nói: “Mẹ nói có cái gì không đúng ư, phải nắm chặt nha.”

Thư Trừng vừa nghe xong, đầu liền cúi thấp xuống, hận không thể vùi xuống mặt đất mới bỏ qua.

Thấy hai người thẹn thùng, Trần Lị cũng liền không hề trêu chọc nữa.

Cơm nước xong, lại mang lên bánh kem, Lê Dữ thành kính mà ước nguyện.

Thư Trừng thấy anh nhắm mắt ước nguyện hồi lâu, liền tò mò hỏi: “Anh đã cầu ước điêu gì thế?”

“Ước nguyện nói ra liền không linh.” Lê Dữ cong môi, tiến đến bên tai Thư Trừng nhỏ giọng mà nói, “Nếu mà đêm nay em ngủ cùng anh, anh sẽ nói cho em biết.”


Thư Trừng vội vàng nhìn Trần Lị, rồi mới liền hung hăng liếc xéo Lê Dữ một cái.

“Cái gì dì cũng không nghe thấy.” Trần Lị cười tủm tỉm mà nói.

Lê Dữ che miệng cười trộm, Thư Trừng trừng mắt nhìn anh, trực tiếp nhéo thịt bên hông Lê Dữ vặn một cái.

Anh đau đến hít một hơi.

Trần Lị cúi người xuống cầm quà tặng cho Lê Dữ, “Tặng quà cho con nè, con mở ra xem đi.”

“Con cảm ơn mẹ!” Lê Dữ vui sướng mà mở ra, cà vạt nhãn hiệu nào đó xếp ngay ngắn mấy hàng, các loại màu sắc và hoa văn đều có.

“Sau này con phải tham gia lễ trao giải, phối hợp với đồ vest khá tốt. Mẹ cũng không biết cái nào thích hợp, đơn giản liền mua nhiều thêm mấy cái, tự con phối hợp đi.” Trần Lị giải thích.

Thư Trừng nhìn cà vạt cười, hai mẹ con này ngay cả tặng quà cũng là giống nhau như đúc.

Lê Dữ để cà vạt vào hộp, cao hứng nói cảm ơn, “Con thích lắm ạ.”

***

Đêm đã khuya.

Trần Lị để hai người đưa ra khách sạn, vẫy vẫy tay tạm biệt bọn họ.

“Sáng sớm ngày mai mẹ phải đi rồi, hai đứa không cần đến tiễn mẹ đâu.” Trần Lị dặn dò nói.

“Lê Dữ đi đóng phim, cháu có thể tiễn dì mà.” Thư Trừng vội vàng nói.

Trần Lị nắm lấy tay cô, dịu dàng mà cười cười, “Không cần đâu, buổi chiều cháu cũng phải ngồi máy bay, đừng khiến mình mệt mỏi. Bên này dì còn có trợ lý mà.”

Thư Trừng chần chờ không chừng, Lê Dữ nhanh chóng lên tiếng nói: “Dạ được, vậy mẹ nhớ chú ý an toàn nha, tới nơi nhớ gọi điện thoại cho con nha.”

“Ừm ừm, hai đứa đi đi.”

“Mẹ ơi, tụi con đi trước nha.”

“Dì ơi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lê Dữ và Thư Trừng hoàn toàn không biết, có phóng viên tránh ở chỗ tối chụp ảnh.

Ảnh chụp vừa đăng lên mạng, cư dân mạng đều đang đoán thân phận của Trần Lị.

Các fans biết Lê Dữ có mẹ, nhưng mà lại trước nay không biết mẹ của Lê Dữ bộ dáng ra sao.

Các cô ấy nhìn ánh mắt giống nhau, rất nhanh liền đoán ra đây là mẹ Lê Dữ.

Liền ở các fans còn ở trong lúc cảm khái mẹ của Lê Dữ trẻ tuổi bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu, tin nóng thứ nhất làm cho các cô ấy kinh ngạc rồi.

Ảnh chụp tuy rằng chụp mơ hồ, nhưng khuôn mặt đều là rõ ràng. Có người cảm thấy diện mạo của mẹ Lê Dữ rất quen thuộc, liền lên mạng tra tìm, lúc này mới phát hiện mẹ của Lê Dữ là chủ tịch tập đoàn Lệ Nguyên.

Nếu đây là mẹ của Lê Dữ, vậy chứng minh Lê Dữ là một phú nhị đại (*).

(*) Phú nhị đại (富二代) hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.

Tin tức này, thật sự quá làm cho người ta kinh ngạc rồi, trên mạng lập tức liền sôi trào.