Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 47




Biên tập bởi: Có Chút Tò Mò

Thịnh Mặc có chút may mắn, may mắn chính mình hôm nay vừa lúc đến đây, nghe được tính toán của Dư Lan, bằng không đợi Lâm Gia Nhạc đã đi xem mặt, muốn ngăn cản lại càng không dễ dàng.

Sau khi về nhà, anh suy nghĩ cả buổi, cũng không biết nên xử lý việc này như nào mới tốt, bèn gọi điện thoại cho Đới Khởi xin giúp đỡ: “Khởi Tử, cứu mạng!”

Đới Khởi nghe Thịnh Mặc kêu gào bên kia điện thoại, bị doạ sợ hết hồn: “Thịnh soái, xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Mặc hổn hển nói: “Không xong không xong, bà xã Lưu Minh Lượng giới thiệu đối tượng cho Lâm Gia Nhạc, nên làm thế nào bây giờ?”

Đới Khởi hỏi: “Gia Nhạc cũng đáp ứng rồi sao?”

Thịnh Mặc nói: “Cũng không vui vẻ lắm, chối rất lâu nhưng không chối được, vài ngày nữa sẽ đi xem mặt. Lấy điều kiện của cậu ấy, con gái sẽ bỏ qua thực sự quá ít.”

Đới Khởi cười rộ lên, cố ý nói: “Tôi thấy ông lo lắng quá rồi, kỳ thật tôi thấy điều kiện cậu ấy cũng bình thường mà, ông đây là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nên mới thấy cậu ấy cái gì cũng tốt.”

Thịnh Mặc phẫn nộ: “Lâm Gia Nhạc chỗ nào không tốt? Đẹp trai, lại biết kiếm tiền, còn có thể nấu cơm, tính tình cũng tốt, ông có thắp đèn lồng cũng tìm không thấy.”

Đới Khởi: “……” Chỉ đùa có xíu à, người này thế mà coi là thật, huống hồ đống ưu điểm kia người khác không tiếp xúc thì biết như nào chứ, thật đúng là quan tâm tắc loạn mà.

“Rồi, rồi, Lâm Gia Nhạc điều kiện rất là tốt, tôi nói đùa. Bây giờ việc cấp bách nhất, là nghĩ cách ngăn cản cậu ấy đi xem mặt. Tôi thực ra có hai cách, chỉ không biết ông có chịu phối hợp hay không thôi.” Đới Khởi vuốt cằm nói.

“Cách gì?” Thịnh Mặc là điển hình của việc cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhanh chóng nói.

Đới Khởi cười xấu xa: “Có một cách mệt mỏi trước nhất an nhàn về sau, không biết ông có nguyện ý thử không.”

Đới Khởi rõ ràng đang nhử mồi, Thịnh Mặc lại không tính nhẫn nại: “Khởi tử đại gia, người nói mau đi!”

“Tỏ tình!” Đới Khởi ném ra hai chữ cực kỳ khí phách.

Thịnh Mặc sửng sốt một trận, sau đó chửi thề một câu: “Ông đúng là cái thằng bạn tồi! Cách này quả thực mệt mỏi trước nhất an nhàn về sau, nếu Lâm Gia Nhạc đồng ý thì không thể chê trách gì, tôi mỗi ngày thắp hương cúng ông luôn. Nhưng nếu không đồng ý thì tôi đây sau này còn có thể xuất hiện trước mắt cậu ấy nữa hả? Ông đền cho tôi một Lâm Gia Nhạc khác chắc?”

Đới Khởi hì hì cười: “Không bỏ được trẻ con không bắt được sói mà*. Kỳ thật ông hoàn toàn có thể nghĩ cách bắt cậu ấy tới tay, trước chiếm thân cậu ấy, sau mới bắt tâm cậu ấy.”

*Hán Việt: Xá bất đắc hài tử sáo bất trụ lang. Tức là muốn bắt được sói phải bỏ được giày, hay để làm được việc lớn phải nhịn được/bỏ được việc nhỏ. Do giày và trẻ con trong tiếng Trung đọc khá giống nhau nên trong quá trình truyền miệng thì giày đã biến thành trẻ em, vì vậy câu này nghe thế nhưng ý nghĩa không máu tanh đến thế =))))))

Thịnh Mặc giận dữ thành cười: “Đới Khởi, tôi không hề biết ông từ bao giờ đã bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi đấy?”

“Úi chà, Thịnh soái thế mà cũng biết tiểu thuyết ngôn tình cơ à, thật quá là thất lễ rồi, tại hạ bội phục!” Đới Khởi ở bên kia điện thoại nắm quyền.

“Ông mau nói tôi cách khác đi xem nào.” Thịnh Mặc không có tâm tình dây dưa với hắn.

“Ông thật không tính thử cách này sao? Tôi thấy sẽ rất có ích đó.” Đới Khởi nói.

“Tôi không muốn tình cảm giữa tôi và Lâm Gia Nhạc được thành lập trên nền tảng của bất cứ thương tổn hay lừa gạt nào, đây là một đoạn tình cảm với nền tảng có thể lâu dài!” Thịnh Mặc mắt trợn trắng, lừa thân lừa tâm, mệt hắn nghĩ ra được!

Đới Khởi sờ sờ mũi: “Được rồi, vậy thì chuyển sang kế hoạch B. Mỹ nam kế!”

Thịnh Mặc: “……” Lần đầu tiên cảm thấy Đới Khởi có chút không đáng tin.

Đới Khởi chậm rãi nói: “Mỹ nam kế có thể chia thành hai hướng. Một là ông đi quyến rũ Lâm Gia Nhạc, ông cảm thấy mình có thể làm được không?”

Thịnh Mặc tức giận mắng một câu: “Thối chết! Tiếp.”

“Ông đi xem mắt với bọn họ luôn, rồi quyến rũ cô gái kia, vụ này ông hẳn là làm được đi.” Đới Khởi nói mà nở nụ cười xấu xa.

Thịnh Mặc nhíu mày: “Trừ cách này ra, không còn cách nào khác sao?”

“Hết rồi!”

Thịnh Mặc thở dài: “Được rồi, tôi đành hy sinh nhan sắc, đi phá buổi xem mắt của họ vậy. Thế nhỡ đâu cô gái kia coi trọng tôi thì sao?”

Đới Khởi vui vẻ: “Thịnh soái, chỉ số thông minh kia của ông là giả phải không, hay là yêu vào ngu đi? Ông có thể theo Gia Nhạc đi xem mắt, hoặc là trùng hợp gặp họ đi xem mắt. Lâm Gia Nhạc đúng là lớn lên không tồi, nhưng đứng cạnh ông thì không chỉ kém hơn một hai phần đâu, ông ăn nói khôi hài hài hước, cử chỉ ưu nhã, có mấy cô gái sẽ chọn cậu ấy mà không chọn ông? Nếu cô gái kia coi trọng ông, chẳng lẽ ông lại không biết từ chối như nào? Có điều nếu người ta thật sự vẫn coi trọng Lâm Gia Nhạc, thì nói lên cô gái này quá tinh mắt, đến đấy thì ông chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi!”

Thịnh Mặc giống như bị đâm thủng khí cầu, lập tức kiêu căng mất hết, hắn vô lực nói câu: “Xem ra chỉ có thể như vậy.”

Đến tuần cuối cùng tháng 12, công trình trang trí biệt thự cũng sắp kết thúc, nhóm thợ cả công nhân đều bắt đầu phần công việc cuối cùng. Thịnh Mặc đón Đâu Đâu về, hắn đoán Dư Lan sẽ xếp cho bọn họ đi xem mắt trong nguyên đán, liền tìm cả đống tin tức, cuối cùng tìm được một cái triển lãm thiết kế, hơn nữa còn tổ chức ở Thâm Quyến, cách thành phố G không xa. Hắn hào hứng gọi điện thoại cho Lâm Gia Nhạc: “Tiểu Lâm, nguyên đán có rảnh không? Đới Khởi nói Thâm Quyến mấy ngày nay có triển lãm thiết kế kiến trúc, có bộ phận thiết kế nội thất, tôi tính đi xem, cậu có muốn đi xem không?”

Lâm Gia Nhạc đương nhiên là động tâm, nhưng mà nguyên đán cậu còn phải đi xem mắt: “Là mùng mấy vậy?”

Thịnh Mặc nói: “Nghe nói là mùng 1 và mùng 2.” Triển lãm thiết kế đương nhiên không thể chỉ trong hai ngày, có điều nói dối chút cũng đâu có sao.

Lâm Gia Nhạc nói: “Chúng ta mùng 2 đi xem được không? Mùng 1 tôi bận mất rồi.”

Thịnh Mặc biết cậu mùng 1 khẳng định là đi xem mắt: “Có chuyện gì vậy? Không thể dành ra hai ngày sao? Nghe nói lần này còn có tác phẩm thiết kế của bên Hồng Kông Ma Cao Đài Loan đến tham gia triển lãm, trong phạm vi châu Á đều xem như đứng đầu, không đi rất đáng tiếc đó.”

Lâm Gia Nhạc không giỏi nói dối, đành phải trưng vẻ mặt đau khổ nói: “Chị dâu Dư Lan giới thiệu cho tôi một cô gái, tôi chối không được. Đã định sẵn rồi, chính là vào mùng 1.”

“Vậy hả? Việc này quan trọng hơn, cậu cứ đi xem mắt đi. Chúng ta mùng 2 lại đi, đi sớm chút hẳn là vẫn xem hết được trong một ngày. Đúng rồi, các cậu hẹn ở đâu vậy? Tôi đi góp ý cho cậu.” Thịnh Mặc ấn ngực nói lời trái lương tâm.

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng nói: “Ở quán Starbucks bên quảng trường Trung Thái.”

Thịnh Mặc muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, lấy thói quen không uống cà phê của Lâm Gia Nhạc, chỗ này chắc chắn là đối phương hẹn. Chỉ với điểm này, Thịnh Mặc cảm thấy cô gái kia không chả làm được gì sất, một cô gái tiểu tư sản*, và một chàng trai nông dân, cơ hội để hai người đến được với nhau quá xa vời.

*Gốc là 小资情调, chỉ những thanh niên theo đuổi cuộc sống phương Tây, chạy theo ý muốn, theo trào lưu hưởng thụ tinh thần và vật chất.

Lí do Lâm Gia Nhạc nói địa chỉ cho Thịnh Mặc, kỳ thật cũng là muốn Thịnh Mặc đến giúp mình giải vây, cậu sợ đến lúc đó không biết nên nói chuyện như nào với con gái người ta, lại không biết nên từ chối như nào mới tốt, dù sao người ta cũng là em họ chị dâu Dư Lan.

Hôm nay là nguyên đán, Thịnh Mặc từ sớm đã dậy chỉnh lý, trang hoàng cho mình đến phong lưu phóng khoáng, sau đó dắt theo Đâu Đâu ra cửa. Hắn rất muốn mang Đâu Đâu đi trợ trận, nhưng bất đắc dĩ tiệm ăn uống nào cũng không cho sủng vật vào, nên chỉ có thể từ bỏ, hơn nữa nếu Đâu Đâu đi theo, nó khẳng định sẽ dính lấy Lâm Gia Nhạc, không phải lại bại lộ ưu điểm thiện lương có lòng thương người của Lâm Gia Nhạc hay sao? Đối mặt với ánh mắt tràn ngập oán niệm của Đâu Đâu: “Đâu Đâu, hôm nay không thể mang mày theo, tao bây giờ liền đi giúp mày lừa Lâm ca ca về đây, ngoan, ở nhà phải nghe lời đó.”

Đâu Đâu không rõ chủ nhân muốn đi làm gì, chỉ biết là đang đi tìm Lâm ca ca, cho nên nhắm mắt theo đuôi Thịnh Mặc, gặp Lâm ca ca tốt lắm á, gặp Lâm ca ca có thịt ăn. Thịnh Mặc dùng tay chỉ nó: “Đâu Đâu, không cho theo, còn theo nữa Lâm ca ca sẽ theo người khác chạy mất đấy. Chờ, tao đi chộp về cho mày.” Nói rồi kéo cửa đi, nhốt Đâu Đâu ở trong, Đâu Đâu cực kỳ buồn bực cào cửa hai cái, ô ô kêu hai tiếng, xong lại buồn bã ỉu xìu trở lại đệm nằm xuống. Trong phòng rất chật chội, không rộng rãi như sân ở chỗ Lâm ca ca, đến vận động chút đỉnh cũng không được, chán chết!

Thịnh Mặc sớm đã đến bên ngoài Starbucks, dùng thị lực hai mắt 5.1 quét tới quét lui trên dòng người. Lâm Gia Nhạc là một bé ngoan, giờ hẹn là 10 giờ, cậu ấy 9 rưỡi đã tới. Thịnh Mặc có hơi bực mình, không nghĩ lại xem mắt sớm như vậy! Thịnh Mặc không đi ra ngoài, bởi vì chốc nữa Dư Lan chắc chắn sẽ tới, cô ấy mà phát hiện mình, thì thể nào cũng lôi mình đi.

Tầm hơn 10 giờ, Dư Lan dắt theo một cô gái vóc dáng trung đẳng mặc áo bông trắng tới đây. Thịnh Mặc lại lập tức trừ điểm cô, đi xem mặt lại mặc đồ trắng, tùy rằng thoạt trông thanh thuần, nhưng không biết màu trắng là điều xấu sao. Có điều điềm xấu mới tốt, cho thấy cô không làm được gì sất!

Qua hơn 10 phút, Dư Lan quả nhiên đi ra trước. Thịnh Mặc xuống xe, sau đó đẩy cửa thủy tinh đi vào Starbucks, đứng ở cửa nhìn một vòng, thấy được Lâm Gia Nhạc mặc áo khoác thường màu cà phê. Hắn chỉnh lại cổ áo, bước nhanh về phía Lâm Gia Nhạc. Lúc đi qua lại lui về: “Tiểu Lâm, là cậu à?” Làm bộ như vừa mới phát hiện vậy.

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy hắn, có chút xấu hổ cười cười: “Thầy Thịnh, anh cũng đến uống cà phê à? Trùng hợp ghê.”

Thịnh Mặc vô cùng giật mình nói: “Sao cậu lại ở quán cà phê vậy, tôi nhớ rõ cậu đã nói cậu chưa bao giờ uống cà phê.”

Cô gái ngồi đối diện vốn đang cực kỳ ưu nhã dùng thìa nhỏ quấy cà phê, tuy da cô có hơi đen, nhưng dung mạo cũng coi như xinh đẹp, mặt mày tươi tắn, giờ phút này sắc mặt lập tức đen đi chút.

Thịnh Mặc nói: “Tiểu Lâm cậu đến đây gặp bạn hả?”

Lâm Gia Nhạc đứng lên, ngượng ngùng cười cười: “Đây là em họ chị dâu Dư Lan, cô Trâu Tình. Cô Trâu, vị này là bạn tôi, thầy Thịnh.”

“Hóa ra là thân thích của chị dâu Dư Lan à” Thịnh Mặc mặt dày cười, “Người tôi đợi còn chưa đến, không ngại tôi ngồi đây cùng chứ?”

Trâu Tình vốn cảm thấy người bạn này của Lâm Gia Nhạc thật không thức thời, một nam một nữ ở trong này, không phải xem mặt thì là gì, lại còn muốn thò một chân vào, thế nhưng đợi cô nhìn thấy mặt Thịnh Mặc thì lập tức biến thành một đóa hoa xấu hổ: “Không ngại, mời ngồi.”

Thịnh Mặc trong lòng nhăn mặt, mị lực của soái ca là vô tận mà. Anh ngồi xuống cạnh Lâm Gia Nhạc. Trâu Tình vốn cảm thấy đối tượng chị họ giới thiệu cho mình cũng khá được, tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng nghe nói tự mình mở công ty, bộ dạng cũng khá ổn, cô đã quyết định ở chung thử xem. Thế nhưng so sánh Lâm Gia Nhạc với Thịnh Mặc ngồi cạnh, lập tức liền có vẻ bình thường.

Thịnh Mặc nhìn nhìn menu, lại hỏi Trâu Tình: “Mỹ nữ ăn sáng chưa vậy? Gọi bánh pudding yến mạch hay là bánh nướng nho khô đây?”

Trâu Tình mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy thì Pudding đi.”

Thịnh Mặc đứng lên, đi đến trước quầy phục vụ, nói với người bán hàng: “Cho một cốc latte vừa, một phần bánh pudding yến mạch và hai phần bánh nướng nho khô, cám ơn!”

Lâm Gia Nhạc nhìn bóng dáng Thịnh Mặc, lại liếc mắt nhìn biểu tình Trâu Tình đối diện, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lực chú ý của cô chắc là đều đặt hết lên người Thịnh Mặc rồi đi. Sau lại có chút xin lỗi Thịnh Mặc, phải giải vây của cậu.

Không bao lâu Thịnh Mặc đã bưng đồ về đây, đặt pudding trước mặt Trâu Tình, đưa Lâm Gia Nhạc một phần bánh nướng nho khô, rồi uống một ngụm cà phê, cười nói: “Tôi đã nói sao hôm nay lại gặp Tiểu Lâm trong này mà, cậu ấy bình thường đều là không dính một giọt cà phê. Đây hẳn là ý của cô Trâu đi, xem ra phẩm vị của cô Trâu cao hơn Tiểu Lâm rồi.”

Lâm Gia Nhạc đành phải phối hợp nói: “Đúng vây đúng vậy, tôi không quen uống cà phê, cảm thấy như uống nước tráng nồi cháy khét vậy, cứ thấy khét lèn lẹt.”

Thịnh Mặc thiếu chút nữa đã phun ngụm cà phê trong miệng ra. Sắc mặt Trâu Tình cũng có chút khó coi: “Đó là do anh uống không quen, nếu uống quen sẽ thấy rất thơm.”

Thịnh Mặc vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Không sai, cà phê là thứ tốt, còn nâng cao tinh thần hơn cả trà, uống quen thì không rời được nó đâu.”

Trâu Tình cũng nói: “Đúng vậy, tôi thường xuyên uống cà phê để tỉnh táo tinh thần, hiệu quả rất không tồi. Xem ra thầy Thịnh cũng thích uống cà phê?”

Thịnh Mặc nói:“Trước kia cũng không uống, sau lại sang Mỹ du học, bị bắt dưỡng thành thói quen uống cà phê, một ngày không uống liền cảm thấy như thiếu gì vậy.”

Lâm Gia Nhạc nghe không ra lời này của Thịnh Mặc là thật hay giả, ít nhất lúc cậu ở nhà Thịnh Mặc thì rất ít thấy anh uống cà phê, có lẽ là sau khi mình đi mới uống?

Hai mắt Trâu Tình sáng lên, tựa như tìm được tri âm vậy, nói về đủ loại cà phê với Thịnh Mặc, hoàn toàn ném Lâm Gia Nhạc sang một bên. Lâm Gia Nhạc cũng vui vẻ được tự tại, nghiêng đầu nghe hai người kia một hỏi một đáp nói chuyện, ngẫu nhiên uống một ngụm latte đổ thêm không ít sữa. 

__

Hai chương ngắn, chút chuyện đoàn tụ của gia đình nhỏ ba người và ghen một chút của anh giảng viên đại học ngây thơ

Trung Thu là tết đoàn viên, cũng hi vọng mọi người ai cũng có thể có mái nhà riêng của chính mình, một mái nhà ấm áp, giống như Lâm Gia Nhạc vẫn hằng mong ước, để đoàn viên vào lễ trung thu ~