Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Chương 5




“Đinh… đinh… đinh”

Tiếng chuông điện không ngừng vang lên.

Mang theo sáu phần men say, cả người Lệ Hằng toàn là mùi rượu ngồi trên ghế sô pha, xung quanh anh đều là vỏ chai rượu bị anh uống hết, nằm rải rác trên sàn nhà, đến cả trên ghế salon cũng không may mắn thoát nạn.

Anh không muốn đáp lại người ngoài cửa, nhưng tiếng chuông điện đáng chết vẫn vang lên không ngừng khiến đầu anh muốn nổ tung, không thể nhẫn nhịn được nữa, anh chỉ có thể bò dậy từ ghế sô pha, nghiêng ngả đi đến cửa chính, kéo mạnh cửa ra.

“Con mẹ nó việc gì mà ấn chuông cửa liên tục như vậy?”

Người đứng ngoài cửa là người ngày đêm anh đều mơ thấy, nhìn thấy cô khiến anh đang há miệng gầm thét trong nháy mắt quen luôn việc khép lại.

“Anh đang uống rượu sao?” Sau một hồi im lặng, Đồ Đông Nhan chậm rãi nói. Đứng từ đây,cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể anh.

“Em tới đây làm gì?” Thu hổi kinh ngạc, anh trêu chọc.

“Cô thu hồi tầm mắt từ người anh lại, chuyển lên khuôn mặt anh. “Em có một số vẫn đề muốn hỏi anh.”

“Vấn đề gì?” Anh thô lỗ hỏi.

“Vì người vợ sắp cưới của anh.”

“Không phải em không muốn nghe điều gì sao?” Lệ Hăng dựa người vào cạnh cửa, sau khi giễu cợt, bĩu môi với cô, mới cười lạnh mở miệng.

“Bây giờ em muốn nghe.” Mặt cô không biện sắc nhìn anh, một chút cũng không bị thái độ không tốt của anh ảnh hưởng.

“Nghe rồi thì sao? Không phải em nói, chuyện của anh về sau không liên quan đến em sao? Không phải em nói, anh giải trừ hôn ước cũng không liên quan đến em, vì em đã có bạn trai bàn chuyện hôn nhân rồi sao?” Hai tay anh vòng trước ngực, giễu cợt nhìn cô chằm chằm.

“Chuyện có bạn trai là để gạt anh.” Cô xấu hổ nhìn anh.

“Em!” Anh đột nhiên đứng thẳng dậy. “Đó là để gạt anh?”

“Đúng.” Đồ Đông Nhan gật đầu.

Anh cảm thấy khó có thể tin.

“Em đi vào cho anh!” Anh tự tay dùng sức kéo cô vào nhà, đóng cửa chính lại, hung ác xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhưng một giây sau, anh mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt.

“Em, đáng chết.” Anh ôm cô thật chặt, khàn giọng nói. “Sao em có thể gạt anh, em có biết lời của em khiến tim anh tan nát. Anh thật độc ác!”

“Như vậy thì anh nên biết, cảm giác của em lúc biết anh đính hôn.” Cô dựa vào anh, nhỏ giọng lẩm bẩm. Lồng ngực này có thể vì cô làm tất cả lần nữa sao?

“Em cố ý trừng phạt anh sao?” Nghe cô thì thầm, Lệ Hằng cúi đầu nhìn cô hỏi.

“Em là muốn anh biết khó mà lui.” Cô lắc đầu.

“Vậy tại sao hiện tại lại chạy đến tìm anh?”

Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, móc sợi dây chuyền ra khỏi túi tiền.

“Vì cái này?” Cô nói. “Tại sao?”

Anh đưa tay khẽ chạm vào chiếc nhẫn trong tay cô, im lặng một hôi, mới chậm rãi mở miệng. “Vì nó luôn là bảo bối của anh.”

“Anh không quên em?” Cô hỏi.

“Chưa từng.” Lệ Hằng nhìn chằm chằm vào cô.

“Vậy tại sao anh không viết thư cho em, ba năm sau cũng không trở về? Em có viết thư nói cho anh biết địa chỉ nhà mới của em, anh không nhận được sao?” Đồ Đông Nhan nói hết tất cả buồn bực và nghi vấn trong bao năm qua ra ngoài.

“Có.” Anh nhìn cô, trầm giọng đáp.

“Vậy thì vì cái gì?”

“Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện.” Đáy mắt anh hiện lên nét ưu thương và tăm tối vì quá khứ.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô cầm tay anh, quan tâm hỏi.

Anh không trả lời cô ngay, ngược lại cầm tay cô đi đến sô pha, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn cạnh sô pha, lại xoay người dắt cô đi vào trong phòng, may mắn phạm vi anh phát tiết buồn bực chưa đến phòng ngủ, nếu không ngay cả nơi để hai người nói chuyện cũng không có.

“Em không biết anh biết uống rượu.” Đồ Đông Nhan đột nhiên mở miệng.

“Chuyện em không biết còn rất nhiều.” Lệ Hằng nhìn cô nói. “Em chờ anh một chút, anh đi xả bớt mùi rượu trên người, em không thích mùi vị này đúng không?”

“Anh nhận ra rồi?”

“Chờ anh một chút.” Anh xoay người đi vào phòng tắm đóng cửa lại, bên trong lập tức vang lên tiếng xả nước.

Cô nhân cơ hội nhìn xung quanh, muốn biết người vợ sắp cưới ‘trước đây’ của anh ra sao, nhưng đáng tiếc trong phòng không có bất kỳ tấm hình nào.

Tiếng nước chảy trong phòng nhanh chóng dừng lại, anh mặc một bộ áo choàng tắm màu xanh dương đi ra, trên đỉnh đầu phủ một lớp khăn lông, vừa lau tóc vừa đi về phía cô.

“Xin lỗi.” Anh nói.

Đồ Đông Nhan lắc đâu, cố gắng không để tầm mắt dừng ở bộ ngực trần trụi của anh. Trời ạ, hình ảnh thình lình hiện ra khiến cô miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Em đang đỏ mặt.” Anh đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Cô sợ hết hồn, không chút nghĩ ngợi lập tức đưa tay lên che hai má mình.

“Lỗ tai cũng đỏ.”

Nghe thế, cô lại lập tức che lỗ tai.

Lệ Hằng vui vẻ cười to, đặt khăn lông trong tay qua một bên, nghiêng người áp đảo cô lên giường.

“Em thật đáng yêu.” Anh nhìn cô từ cao xuống thấp, mỉm cười nói.

Đồ Đông Nhan cảm giác như máu trong người mình trong nháy mắt đã xông lên mặt.

“Anh… đừng đè ép em, để em ngồi dậy.” Cô lo lắng, muốn giãy dụa.

“Không muốn.” Anh bốc đồng nói.

“Anh như vậy, chúng ta phải nói chuyện thế nào?” Cô không khống chế được cà lăm, vì cô phát hiện cắp mắt sâu xa của anh, đã từ từ bốc lên một ngọn lửa.

“Bây giờ chúng ta không nói chuyện.” Anh dịu dàng nói.

“Không nói chuyện thì làm gì?” Cô không nên nói những lời này, vì một giây tiếp theo anh đã cúi đầu chiếm lấy môi cô.

Sau đó hình như cô ngủ mê man,lúc tỉnh lại lần nữa, anh đang dựa lưng vào đầu giường, bàn tay không mang theo dục vọng đang vuốt ve lưng cô, cảm giác như đang suy nghĩ chuyện gì.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Đồ Đông Nhan kéo chăn bọc quanh người, từ từ ngồi dậy.

Lệ Hằng đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, mới trả lời vấn đề của cô. “ Nghĩ xem nhưng năm này, em sống thế nào. Lúc em viết thư cho anh, tại sao chưa từng đề cập với anh chuyện em mang thai?”

“Em không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của anh, thay đổi kế hoạch du học.”

“Xin lỗi, em luôn một lòng vì anh, mà anh lại phụ lòng em.” Gò má anh hiện lên vẻ phiền muộn và nghiêm trọng, trầm giọng nói với cô.

Sau khi cô im lặng dựa người vào anh, mới mở miệng hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Qua một hồi lâu, anh mới thở dài. “Mặc dù anh chưa bao giờ đề cập với em tình hình của nhà anh, chắc em cũng đoán được nhà anh rất giàu có, nhưng sau khi anh ra nước ngoài một tháng, ba anh bị bạn tốt phản bội, mất đi một lượng cổ phần lớn, mất đi quyền quản lý công ty, ba mẹ anh vì bị đả kích quá lớn mà đều bị bệnh, lúc chị anh nói chuyện này cho anh, đã quyết định dẫn họ rời khỏi nơi thương tâm này, đến Mĩ ở vợ chồng bọn họ.”

“Đến khi anh đến nhà vợ chồng chị mình, anh khó có thể tin đó là ba mẹ mình, vì bộ dạng của họ như đã già đi mười tuổi. Vào lúc đó, anh thề nhất định sẽ dùng mọi biện pháp đoạt lại công ty của ông vào lúc ông còn sống, cho nên ở Mĩ anh cố gắng vừa học vừa làm, lợi dụng khả năng đầu tư của mình để giúp người khác kiếm tiền cũng giúp cho chính mình.”

Đồ Đông Nhan yên lặng nghe anh, từ đầu đến cuối cũng không chen miệng vào cắt đứt.

“Những năm đó, anh như bị ma ám,liều mạng kiếm tiền, quên mất mục đích đến Mĩ để du học. Anh kiếm rất nhiều tiền, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh trở nên không biết đủ, lòng tham càng lúc càng lớn, đã tâm cũng vì vậy mà lớn theo. Ông chủ côn ty vẫn luôn thưởng thức anh, năm ngoái ông ấy nói cho anh biết, con gái ông ấy rất thích anh, nếu như anh nguyện ý cưới con gái ông ấy, công ty của ông ấy sau này sẽ là của anh.”

“Cho nên anh đồng ý?”

“Anh đưa ra một điều kiện.”

“Công ty ba anh?” Cô phỏng đoán.

Anh gật đầu. “Anh hi vọng có thể mượn lực lượng của ông ấy, dùng danh nghĩa của tập đoàn ông ấy, đoạt lại quyền kinh doanh công ty của ba mình, chờ tới lúc tất cả hoàn thành mới kết hôn. Mà ông ấy cũng đồng ý, nhưng vẫn muốn anh đính hôn với con gái ông ấy.”

“Vậy bây giờ anh phải làm thế nào? Đã hủy bỏ hôn ước, vậy ông chủ của anh vẫn sẽ nguyện ý giúp anh sao?” CHân mày Đồ Đông Nhan nhíu chặt, lo lắng hỏi.

Lệ Hằng lắc đầu.

“Xin lỗi, đều do em làm hại.” Cô lập tức nói xin lỗi.

“Không phải.” Anh lại lắc đầu, ngồi dậy kiên định nhìn cô. “Là em đã cứu anh, khiến anh tìm lại chính mình, cũng tìm lý trí trở về, mới có thể không làm việc ngu ngốc bán đi hạnh phúc cả đời của mình. Em là thiên sứ của anh, người yêu của anh, mẹ con anh, hay không lâu nữa sẽ trở thành bà xã của anh. Anh yêu em, Đông Nhan, Không quan tâm tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh sẽ không khỏi em. Vĩnh viễn, cho đến khi anh không còn sống nữa mới thôi.”

Cô cảm động, vành mắt hồng lên, cuối cùng cũng biết vì cô và Hạo Đình, anh đã phải từ bỏ điều gì.

Anh không chỉ bỏ qua mục tiêu sống trong tám năm qua, đó còn là kỳ vọng của ba mẹ anh, mong có một ngày anh có thể giành lại công ty từ người bạn phản bội. Mà nay, anh lại vì mẹ con hai người mà từ bỏ tất cả, cô nên nói lời cảm ơn hay xin lỗi anh đây?

Cô chỉ có thể đưa tay ôm chặt lấy anh, để nước mắt cảm động và cảm kích chảy vào lồng ngực anh, sau đó khàn giọng nói với anh. “Em yêu anh.”

Lệ Hằng lẳng lặng ôm cô vào lòng, nhưng ôm thân thể trần trụi của người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, dù là thánh nhân cũng khó mà kiềm chế. Anh đột nhiên lật người, đè cô xuống, khiến cô giật mình.

“Tối nay em ở lại đây.” Anh đưa ra yêu cầu, đôi môi không nhịn được hôn lên cổ cô.

Nhiệt độ của Đồ Đông Nhan lập tức vì hành động của anh mà tăng cao.

“Không được.” Cô nhẹ giãy dụa.

“Tại sao?” Anh không thèm ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục công kích cổ cô, bản tay đi xuống vuốt ve mông cô, sau đó tách hai chân cô ra, để bản thân chen vào giữa hai chân cô, dùng cứng rắn của mình đụng vào nơi mềm mại của cô.

Cô khẽ rên lên, nhịp tim trong nháy mắt đã tăng tốc.

“Ở lại.” Anh lại khàn giọng dụ dỗ cô.

“Không…a!” Cô vừa lên tiếng, anh lại chen vào cơ thể cô một chút, khiến cô không nhịn được khẽ rên lên.

“Ở lại.” Anh ngẩng đầu lên, cặp mắt nóng bỏng nhìn cô.

Cô thở hổn hển, ôm chặt bờ vai anh, không thể tự chủ nâng mông lên muốn anh tiến thêm một chút, nhưng anh vẫn không chịu, lùi ra sau, không muốn thỏa mãn dục vọng của cô.

“Lệ Hằng.” Cô không thể át chế nổi, thất bại gầm nhẹ với anh.

“Ở lại.” Anh lại yêu cầu, chọc cho cô không chịu được nữa, nổi giận với anh.

“Nhưng…a!” Cô mới nói một chữ, âm thanh còn chưa ra khỏi miệng, anh đột nhiên vọt vào trong cơ thể cô, khiến cô không nhịn được hét lên

Sau đó, anh đã thành công để cô ở lại.

**

Vì nhu cầu vô độ một đêm của Lệ Hằng, ngày hôm sau Đồ Đông Nhan ngủ quên, tỉnh dậy không ngờ đồng hổ đã chỉ hơn chín giờ, cô không thể không gọi điện tới ngân hàng để xin nghỉ một ngày.

Nhìn cô nói láo vì chính mình, Lệ Hằng không có chút dấu hiệu tỉnh ngộ, ngược lại còn toét miệng cười, điều này khiến cô không nhịn được trừng mắt lên với anh vài lần.

“Nếu hôm nay em nghỉ phép, em cảm thấy chúng ta nên đi đâu chơi thì tốt? Có thể thuận tiện mang Hạo ĐÌnh đi cùng.” Vừa thấy cô cúp điện thoại, anh lập tức vui vẻ đề nghị.

“Đây không phải là nghỉ phép mà là xin nghỉ.” Cô tức giận trợn mắt.

“Không phải em không cần đi làm sao? Chúng ta nên đi đâu chơi đây?”

“Anh không cần phải đi làm sao?” Nhìn bộ mặt hào hứng bừng bừng của anh, cô nhíu mày, hoài nghi hỏi.

“Hiện tại anh không bận gì.” Anh mỉm cười.

“Vì liên quan đến em.”

“Nghỉ ngơi vì đường xa.” Anh lắc đầu. “Vùi đầu vào làm việc tám năm, anh cũng muốn dừng lại nhìn trước ngó sau một chút, nghiêm túc nghĩ đến những việc mình muốn làm trong tương lai.”

“Anh mở miệng nói muốn giải trừ hôn ước, đối phương không làm khó dễ anh sao?” Cô vẫn cảm thấy lo lắng.

“Ông chủ của anh là một người rất hiểu chuyện, ông ấy biết nếu gả con gái mình cho một người đàn ông đã có đối tượng, điều con gái ông ấy nhận được không phải là hạnh phúc mà là oán giận.”

“May mà ông ấy là một người hiểu lý lẽ.”

“Ừ.” Lệ gật đầu đồng ý. “Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính, em muốn đi đâu chơi? Dĩ nhiên, nếu em muốn cả ngày này đều ở trong nhà với anh, anh cũng không phản đối.” Anh cười vô cùng ám muội.

Đồ Đông Nhan đỏ mặt cầm gối trên salon ném anh. Người đàn ông này sao có thể thay đổi nhanh như vậy, hôm qua thì kín kẽ trầm ổn, sâu lắng, là một con người tinh anh, sao hôm nay lại trở nên bất cần đời, côn đò như vậy, biến đổi như vậy có phải quá lớn rồi không?

Nhưng nói thật, so với lúc nhìn bộ dáng anh buồn bã, nội liễm, cô lại thích vẻ mặt tươi cười của anh hơn, cho dù lúc này anh không đứng đắn cũng không sao, vì cô thích nhìn thấy anh vui vẻ.

“Hôm qua, anh cầu hôn với em là nghiêm túc sao?” Cô đột nhiên hỏi anh.

“Dĩ nhiên.” Mặt Lệ hằng lập tức trở nên nghiêm túc. “Em vẫn đang hoài nghi tấm lòng thành tâm của anh sao?” Lúc anh nói những lời này, bộ dạng như rất thương tâm.

“Không phải.” Cô lắc đầu. “Chỉ là em luôn nghĩ…”

“Nghĩ cái gì?” Nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô, anh không kiềm chế được hỏi.

“Nghĩ tới ước mơ của em.”

“Ước mơ của em?” Vẻ mặt anh mờ mịt.

“Anh biết không? Trước kia, em vẫn có một ước mơ, là em muốn ở trong một ngôi biệt thự, nhưng anh xem anh bây giờ, thậm chí công việc công việc cũng không có, em cũng không biết có nên chấp lời cầu hôn của anh không!” Cô lấy bộ dạng phải suy nghĩ cẩn thận, cố ý nói.

Cô nói như vậy thật ra chỉ vì muốn anh xấu hổ mà thôi, không ngờ Lệ Hằng lại xem điều của cô như hiển nhiên, còn tự động nghe theo.

“Giấc mơ của em là được ở trong biệt thự sao? Được, anh biết rồi, anh sẽ mua một căn biệt thự cho em, để nó là nhà mới của chúng ta.” Anh nhìn cô chằm chằm, lập lời cam kết với cô.

Đồ Đông Nhan ngẩn người, cầm thiếu chút nữa thì rớt xuống.

“Là em đùa anh đó, chằng lẽ anh không hiểu sao?” Cô tròn mắt nói với anh. “Huống hồ bây giờ anh đã mất việc, nếu như muốn

mua nhà, anh phải lấy tiền ở đâu?"

"Anh có tiền."

"Bao nhiêu tiền? Cho dù có một ít gửi ở ngân hàng, vậy cũng..."

"Chín trăm ngàn."

Đồ Đông Nhan há hốc mồm, cứng lưỡi nhìn anh chằm chằm, bộ dạng ngây ngốc.

Trời ạ, chín trăm ngàn! Không ngờ anh thật sự có tiền, lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Mặc dù không nhiều tiền hơn ông xã của Xuân Tuyết và Phong Thu, nhưng cũng có thể coi như cô câu được một con rùa vàng, không phải sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cô cũng sẽ không bị con số này làm cho u mê, có một số việc phải nói trước với anh.

"Chín trăm ngàn đúng là một khoản tiền lớn với người bình thường, nhưng anh chưa từng nghe qua câu này sao? Ở Đài Bắc, rất khó." Cô dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với anh. "Anh đã rời khỏi Đài Bắc quá lâu, không biết chỉ số vật giá hiện tại là bao nhiêu. Chín trăm ngàn đúng là có thể cho chúng ta một cuộc sống thoải mái, nhưng muốn mua một căn biệt thự là điều không thể. Anh biết muốn mua một căn biệt thự ở Đài Bắc phải tốn bao nhiêu tiền không? Phải hơn một tỷ đó!"

"Cho nên tốt nhất anh nên quên chuyện muốn mua một căn biệt thự, huống hồ, em nói muốn ở trong một căn biệt thự chỉ là một chuyện cười dốt nát lúc còn trẻ, em nói chỉ muốn chọc anh cười mà thôi, xin anh đừng coi nó là thật được không?"

Lệ Hằng khẽ cười với cô, chỉ nói một câu: "Anh nói chín trăm ngàn USD."

"Hả, USD?" Cô như bị người ta bóp cổ, thật vất vả mới có thể thốt nên lời.

"Đúng." Anh không tự chủ được giương cao khóe miệng. "Chỉ cần những ngôi biệt thự ở Đài Bắc không tính USD, anh còn mua được."

Cô ngơ ngẩn nhìn anh trong đầu vẫn còn tính xem chín trăm ngàn USD đổi thành tiền Đài Loan sẽ thành bao nhiêu.

Hiện tại tỉ giá tiền USD chuyển sang tiền Đài Loan là bao nhiêu? 32? Dùng 32 tính là được rồi, vậy từng đó tương đương với hay tỷ tám trăm triệu! Không khí trong nháy mắt trở nên mỏng đi, cô sắp ngất rồi

"Không phải anh đùa em đó chứ?" Cô nhìn anh, nuốt nước miếng, nỗ lực phát ra âm thanh hỏi.

Lệ Hằng lắc đầu: "Anh thật sự có chín trăm ngàn USD... ưm!"

Lời anh còn chưa dứt, Đồ Đông Nhan đã đánh về phía anh, còn dùng tay ngăn miệng anh lại, mặt cẩn thận nhìn trái nhìn phải.

"Em đang làm gì vậy?" Lấy tay cô ra, anh hoài nghi hỏi.

"Cẩn thận tai vách mạch rừng."

Lệ Hằng ngẩn người, đột nhiên cười to lên, cười đến nghiêng ngả, thiếu chút nữa là không thở nổi. Ông trời, anh cười sắp chết rồi, ai đến cứu anh đi? Tai vách mạch rừng? Lời này mà cô cũng nói được.

"Anh... anh đang cười cái gì vậy?" Cô đánh anh, đỏ mặt kêu lên.

"Tai vách mạch rừng." Anh không thể ngừng cười nói.

"Cái này thì có gì không đúng?" Đồ Đông Nhan đỏ mặt phản bác, không nhịn được lại đánh anh. Anh cười rất khoa trương.

Anh cười một lát, cô đánh đến lần thứ ba anh mới miễn cưỡng đè nén được tiếng cười, mở miệng trả lời vấn đề của cô. "Em cho rằng bốn bức tường đều dùng giấy hồ hay chỉ dùng một tấm gỗ sao? Thân ái." Trên mặt anh vẫn tràn ngập nụ cười.

Mặt Đồ Đông Nhan đỏ đến mức không thể đỏ hơn. "Mặc dù tường không dùng bằng giấy hồ, cũng không dùng tấm gỗ làm vách ngăn, nhưng anh có thể chắc chắn trong nhà anh không có camera hay máy nghe trộm sao?" Cô cãi chày cãi cối.

"Có phải em coi rất nhiều phim về điệp viên 007 không, thân ái." Anh cười nói. "Chồng em chỉ là một người dân bình thường, không phải gián điệp quốc tế, sẽ không ai đặt máy nghe lén hay camera trong nhà anh."

"Tốt nhất anh có thể đảm bảo." Không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi bị trêu chọc, Đồ Đông Nhan chôn mặt vào ngực anh, cúi đầu lầm bầm.

"Em không lo lắng nếu thân thế anh bị truyền ra ngoài, sẽ có tình địch xuất hiện cạnh tranh với em sao?" Anh tiếp tục trêu chọc, muốn ngừng mà không ngừng được.

"Ai thèm để ý tới anh." Sau khi ngẩng đầu liếc anh một cái, cô đột nhiên lấy vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với anh. "Điều em lo lắng là Hạo Đình, nếu như chuyện ba nó có nhiều tiền bị lộ, không thể đảm bảo sẽ không có những phần tử không tốt bắt cóc nó đòi tiền chuộc. Lệ Hằng, em không muốn mỗi ngày phải đề phòng chuyện này."

"Anh cũng không muốn," Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, trầm giọng đồng ý. "Cho nên anh sẽ không đề cập đến chuyện tiền gửi ngân hàng với bất kỳ ai, em yên tâm đi."

Đồ Đông Nhan gật đầu, tiếp tục chôn mặt vào ngực anh, nhưng giây tiếp theo lại ngẩng đầu lên nhìn anh vẻ không hiểu.

"Sao vậy?" Lê Hằng.

"Theo lý mà nói số tiền đó của anh phải đủ mua một công ty chứ?"

"Còn chưa đủ, anh thiếu một ít." Anh biết cô muốn hỏi cái gì.

"Ba anh sáng lập công ty đó là làm gì vậy? Rất lớn sao?" Cô không nhịn được tò mò hỏi.

Kết quả anh nói tên một công ty mà tất cả mọi người đều biết, khiến Đồ Đông Nhan tròn mắt, kinh ngạc không thốt nên lời.

Trời ạ! Khó trách anh nói nhà anh rất giàu, trước kia anh quả thật có rất nhiều tiền, thật quá kinh khủng.