Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 70




Đối với Hoắc Cố Chi mà nói, bên cạnh có cô gái nhỏ làm bạn, năm năm tha hương nơi xứ lạ cuộc sống vô cùng thoải mái vui vẻ, chỉ có điều, lúc Đường Triều xuất hiện thì mọi chuyện bắt đầu trở nên náo loạn.

Anh ta là con trai độc nhất của lão phật gia, cũng được coi như là hoàng tử trong giới này, cũng có nghề nghiệp giống như cô ấy, cũng yêu thích cô ấy, cũng có hứng thú với cô ấy.

Hơn nữa, đáng chú ý nhất là anh ta đối với Ngu Vô Song còn có chút tình cảm, người đàn ông như vậy khiến cho anh có chút e dè lẫn nể nang.

....

Cho đến lúc Ngu Vô Song đã lên xe, thân thể mềm yếu của cô vẫn không thể nhịn được khẽ run lên, đôi tay ngọc nắm chặc đặt trên đầu gối, trong lòng có một trận lạnh lẽo đau thương.

Năm đó, rốt cuộc cô bị mù mắt đến mức nào lại đi thích người đàn ông kia? Coi như là anh ta có chút lương tâm, giữa bọn họ cũng không đến nỗi trở nên như vậy.

Rốt cuộc mười năm tình cảm đó, cô không thể thờ ơ hoàn toàn được, tận sâu trong đáy lòng có một chút cảm giác không cam tâm dâng lên.

Chu Mịch Phong và Mạnh Thiếu Văn tuổi cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm. nhưng so với anh ta, thì anh (Chu Mịch Phong) trưởng thành hơn nhiều, nhìn Ngu Vô Song ở bên cạnh đang ra sức đè nén tâm tình mình, đôi môi mỏng của anh khẽ chuyển động, nhẹ giọng nói: "Không nên nghĩ quá nhiều, cô bây giờ là Ngu Vô Song chứ không phải Uyển Như, cô cũng có cuộc sống riêng của mình, cần gì để những chuyện này phá hỏng tâm trạng của mình?"

Anh là tín đồ trung thành của Cơ Đốc Giáo, trước khi cưới luôn tuân thủ nghiêm ngặt trong tình yêu nam nữ, muốn đem những điều tốt đẹp nhất đều dành cho đêm tân hôn, ở nước Pháp lãnh mạn này, chuyện đó thật sự rất khó làm đươc.

Hơn nữa, anh là người lương thiện, ôn hòa, là người hiền lành chân chính, cho nên đối với một Mạnh Thiếu Đình ngang ngược, ngông cuồng này mới có thể nhẫn nhịn nhiều như vậy.

Chẳng qua, Ngu Vô Song không tin những chuyện như vậy, trước đây cô dễ dàng bị thuyết phục cho nên người khác mới lấn ép cô thảm hại như vậy, bây giờ cô đã có cơ hội báo thù, làm sao có thể buông tha một cách dễ dàng như thế?

Đối với chuyện anh an ủi, cô cử động đôi môi đỏ mọng, lẳng lặng tựa vào ghế, cảm nhận gió xuân ấm áp thổi đến: " Mịch Phong, anh không hiểu đâu. Nếu như tôi nói, mấy năm nay tôi chống đỡ sống ở nước ngoài là để có cơ hội quay trở về đây một lần nữa, anh không cảm thấy tôi rất đáng sợ sao?

Cô đưa mắt nhìn anh, đáy mắt lóe lên chút ánh sáng âm u.

Ngu Vô Song tuy là một người đàn bà xinh đẹp lộng lẫy như thế, nhưng cũng giống như anh, vẫn có chút lẻ loi, lạnh lẽo.

Trong lòng Chu Mịch Phong nhất thời có tí vướng mắc, anh mím môi mỏng, giọng lạnh và đều như mặt nước: " Mỗi người đều có một sự lựa chọn riêng, nếu như nó khiến cô có thể vượt qua thời điểm đó, chúng ta đều là bạn tốt của nhau, tôi vẫn ủng hộ lựa chọn của cô"

Bề ngoài anh là trợ lý của cô, nhưng nhìn nhiều hơn một chút thì đó chính là người bạn tri kỷ tốt, lão phật gia là một người biết nhìn xa trông rộng, nếu như ông ấy có thể phái Chu Mịch Phong đến giúp đỡ cô, hẳn người đàn ông đó đã tự cho mình có chỗ thông minh hơn người.

"Thật là, nhìn Mạnh Thiếu Văn luôn nghi ngờ cô ta đủ thứ chuyện, trong lòng tôi có vài phần thật sự sảng khoái!" Khẽ nhếch nhếch khóe môi, Ngu Vô Song tuy là đang cười nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một tần băng không tan. "Cô ta là một người phụ nữ cao ngạo không ai sánh nổi, cuối cùng lại bị tình yêu biến thành như vậy, thật là đáng buồn"

Thật ra thì năm đó, cô đối với cô ta là cảm giác ghen tỵ, thèm thuồng, họ đều học cùng một chuyên ngành, nhưng cô ta lại có thể tiến vào Mạnh Thị vì gia tộc mà làm việc cho công ty, còn cô chỉ có một chức vụ nhàn nhã.

Họ cùng đi học, khi còn bé, cô thường được nhiều giải thưởng hơn, đương nhiên sẽ đè ép Uyển Linh vươn lên đứng đầu. Nhưng sau khi lớn lên, khoảng hai năm sau, bởi vì năng lực của Giản Uyển Linh xuất chúng, nên được cha cân nhắc tiến vào Mạnh thị, còn cô khi đó chỉ là một tiểu thư yêu kiều, hoàn toàn không có ý định nào về chuyện này.

Cuối cùng mới phát hiện, thì ra như vậy là rất ngu xuẩn, người ngu xuẩn chính là cô. Bằng tuổi nhau, lúc mà đáng ra chị em gái sẽ đi uống trà buổi sáng buổi trưa cùng nhau dạo phố, hoặc cùng đi du lịch, thì Giản Uyển Linh đã có thể giết người không gớm máu, kinh doanh vững vàng trên bước chân của mình.

Nhưng cô bây giờ lại hoàn toàn không có sự liều lĩnh như vậy, lòng dạ không độc ác, lại không thông minh thủ đoạn.

Chu Mịch Phong ban đầu là trợ lý đắc lực cho lão phật gia, nếu lão phật gia đã để mắt tới cô thì những chuyện xảy ra trong quá khứ chắc hẳn Chu Mịch Phong sẽ biết rõ.

Trong lòng cậu ta có rất nhiều cảm xúc, nhìn thật sâu bên trong lòng người phụ nữ này vẫn không thấy có chút vui vẻ nào, sau đó anh trầm giọng nói: " Thù hận đã che kín cặp mắt của cô, khiến cho cô thấy cuộc đời này chỉ có sự âm u, thật ra khi cô suy nghĩ những chuyện kia theo mặt tốt hơn một chút, thì sẽ phát hiện ra câu chuyện còn có mặt khác nữa"

"Là sao?" Ngu Vô Song nghe vậy cũng có chút xem thường, cô cười cười, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng lạnh hiện ra: " Mịch Phong, chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau, anh có vợ, có con, có thể có một gia đình mỹ mãn, hạnh phúc. Nhưng tôi thì không có gì cả. báo thù là động lực duy nhất để tôi có thể tiếp tục sống mấy năm nay, nếu như ngay cả chuyện như vậy cũng không có, tôi không biết là còn có lí do gì để tôi tiếp tục phấn đấu nữa!"

Cha mẹ đã từng nói qua, không chỉ một lần, rằng cô là người vô dụng, mỗi khi cô cùng Giản Uyển Linh có mâu thuẫn, bọn họ luôn nghiêng về phía Giản Uyển Linh, đơn giản là vì cô ta có năng lực xuất chúng, có thể làm Giản thị thêm sáng lạn, còn cô, một đứa con gái vô dụng, có thể hiểu được nổi khổ cực của công việc mà em gái mình đang làm hay không? Còn luôn nói là cô không làm được, như vậy không phải cố ý sao?"

"Vô Song!" Chu Mịch Phong nghe thấy thế, nhíu mi thật sâu, bất đắc dĩ lên tiếng: "Ai nói cô không có một gia đình mỹ mãn? Cô xem, cô có Bảo Bảo, nhìn một chút đến Hoắc Cố Chi, cô nhìn những người xung quanh cô đi! Chúng tôi đều yêu thương cô, chẳng qua, chỉ có cô là tự đưa mình vào ngõ cụt mà thôi"

Lời này vừa nói ra, thân thể Ngu Vô Song run lên, đáy mắt thoáng qua một chút khí ẩm mờ mịt.

Đúng lúc này, vẫn ngồi ở phía sau, nhưng Bảo Bảo lại hiếu động không nhịn được, bé chớp chớp đôi mắt to, đáng yêu, kéo kéo váy cô, giọng thật mềm mại nói: "Mẹ, mẹ còn có Bảo Bảo, Bảo Bảo sẽ ở bên mẹ cả đời"

Tiếng nói của con trẻ mát lạnh như nước, nhưng lại mang theo ý tứ chân thành nhất trên đời. Ngu Vô Song nghe vậy, nhất thời trở nên tức cười, nhỏm dậy.

Đúng vậy, còn có Bảo Bảo đáng yêu như vậy, sao có thể nói cô chỉ đơn độc một mình?

Nén xuống đáy mắt tia nhìn lạnh lẽo, Ngu Vô Song hơi nghiên đầu, vui vẻ nhìn về Bảo Bảo ở phía sau lưng, khẽ lên tiếng, giọng nói rất gần gũi ấm áp. "Ừ, Bảo Bảo của chúng ta ngoan nhất"

Mới bốn tuổi thôi nhưng thân hình Bảo Bảo mập mạp mềm mại, giống như cái bánh bao. Ngu Vô Song càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được đưa tay nựng khuông mặt nhỏ nhắn đó, trên mặt cô dần dần có niềm vui.

Chu Mịch Phong thấy vậy, trong lòng không biết nói gì thêm đành thở dài, ngoài mặt cô là sếp của cậu ấy, nhưng cậu ấy luôn đối xử với cô như là em gái của mình.

Cô nhỏ hơn anh hai tuổi, sự nghiệp của cậu ấy so với bấtt kì người đàn nào đều thua kém. Năm đó, vào thời điểm cô mới xông xáo vào nước Pháp, anh đã là người có danh tiếng, ngược lại cô chỉ là một người vô danh, một nhà thiết kế chưa được nhiều người biết tới tên.

Cuối cùng, cô mai mắn lọt vào mắt xanh của lão phật gia, khi đó, cô mới có cơ hội chính thức bước chân vào nghề này, trở thành nhà thiết kế thời trang danh tiếng nhất.

Ba năm nay, đối với một người bình thường chẳng qua là một giấc mộng vàng mà thôi, nhưng đối với cô mà nói, đây là một sự chuyển biến trong cuộc đời của cô.

Sự xuất hiện của cô mang đến cho giời thời trang một làn gió mát, mới mẻ, ngay cả lão phật gia cũng khen cô không ngớt lời.

Chẳng qua, người khác chỉ thấy mặt hào nhoáng bên ngoài của cô, nhưng không ai biết được, cô có được những thứ này, có được sức mạnh làm được những thành công này mọi thứ đều xuất phát từ những đau thương.

"Mịch Phong, anh cũng không rành đường nơi này phải không? Sao không mở bản đồ hướng dẫn ra?" Tâm tình đã tốt lên một chút, Ngu Vô song định quay ra sau trêu đùa Bảo Bảo chơi, nhưng trong đầu lại lóe lên suy nghĩ, vội vàng lên tiếng nói: " Tôi thật xin lỗi, lại để cho anh lái xe, quên mất là anh cũng không rành đường"

Vì tức giận, cô lại hồ đồ quên luôn chuyện quan trọng như vậy.

Chu Mịch Phong vồn vả nói, tuy có sửng sốt một chút, nhưng sau đó, môi mỏng lại nói ra một câu, đáy mắt lại khó nén sự vui vẻ: "Vô Song, cô nói coi, nếu để Hoắc tiên sinh thấy mặt cô đầy vẻ mơ hồ như vậy, anh ấy sẽ nói gì đây?"

Người phụ nữ này luôn luôn tỏ ra mình là người mạnh mẽ, nhưng tận trong tâm can lại là một phụ nữ nhỏ bé mà thôi. Năm nay, cô cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi, là độ tuổi chín chắn, rực rỡ nhất của đời người, nhưng lại bị thù hận che mắt, đến mức phải lấy sự mạnh mẽ để ngụy trang.

Ngu Vô Song nghe nói đến đó, sắc mặt tối sầm, hơn nữa nghĩ đến người đàn ông kia, trước đó vài ngày còn làm loạn ở nhà, khóe miệng cô động đậy, cô xoa nhẹ mặt thở dài nói: "Anh không nói tới người đó thì không được sao? Ai cũng biết anh ấy là người có tâm trạng không ổn định, tôi với anh ấy căn bản không cách nào hiểu nhau bình thương được"

Cô cảm thấy, quả thật cô với Hoắc Cố Chi hoàn toàn không có "tần số" bằng nhau. Cô nói cái gì từ đầu tới cuối anh vẫn không chịu hiểu, cứ nhất định là làm theo ý của mình.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thấy cô như vậy, Chu Mịch Phong kinh ngạc cau mày, đáy mắt ẩn chứa một sự khó hiểu: " Đúng rồi, sao hôm nay không thấy Hoắc tiên sinh?"

Người đàn ông kia quan tâm đến cô quá mức, đã đến trình độ biến thái, thấy cậu một mình ở chung với cô, vậy bảo sao anh ấy có thể bình tĩnh được?

Nghĩ tới đây, anh bất giác phì cười ra tiếng: " Thật ra, tôi cũng không nghĩ đến chuyện lớn như vậy, nhưng còn việc phải làm! Hi vọng lần này Hoắc tiên sinh có thể hiểu được một chút”

Nghe lời này, Ngu Vô song, sắc mặt hồng lên, cắn đôi môi đỏ mọng, đáy mắt thoáng qua vẻ lúng túng.

Cô ho nhẹ hai tiếng, kìm nén nét mặt ngượng ngùng, sau đó nói qua loa: "Sau khi anh ấy về nước, càng ngày càng bận rộn, thường xuyên không thấy người đâu, anh không cần để ý đến anh ấy, buổi trưa ba người chúng ta ra ngoài ăn cơm là được rồi"

Người đàn ông kia thật hẹp hòi, ngay cả chuyện cô làm việc với Mịch Phong anh cũng muốn trông coi, thậm chí còn vì chuyện này mà đi ghen tuông.

Nhờ có anh ấy làm trợ lý, có rất nhiều chuyện cô không tiện ra mặt để xử lý, không giao cho anh ấy thì ai sẽ đi làm đây?

Trong lời nói cũng có một chút ý tức giận lộ ra bên ngoài, Chu Mịch Phong cực kỳ hiểu chuyện, chỉ cần nhìn ánh mắt , không cần hỏi thêm, anh mím môi bật cười thầm.

Nói trong lòng cô không có người đàn ông kia, anh quả thật không tin, lúc trước, khi ở nước Pháp, bọn họ nên duyên vợ chồng đều khiến người khác hâm mộ.

Mặc dù, bây giờ trở về nước, nhưng anh vẫn cảm giác được, phần thâm tình kia cũng không có gì thay đổi.

Có lẽ nhiệt độ trong xe quá cao, mặt Ngu Vô Song hồng lên trông thấy, không cần soi gương cô cũng biết bộ dạng cô yêu kiều thế nào.

Tay ngọc nắm chặc đặt trên đầu gối, rất nhanh liền bắt đầu nói sang chuyện khác: "Từ khi nào mà anh với Mạnh Thiếu Đình quan hệ thân mật như vậy? Hình như con bé đang để ý anh đấy!"

Cô hiểu rõ con bé kia, con bé giống như thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều, chẳng qua là vì năm đó cô quá ngây thơ nên phải trả giá cao, còn con bé ấy lại tự mãn kiêu ngạo.

Nhưng cô tin rằng, thiện ác cuối cùng cũng có quả báo, con bé sẽ không phách lối được bao lâu.

Nói đến chuyện này, trên mặt Chu Mịch Phong nụ cười đã nhạt đi rất nhiều, anh hạ giọng, lên tiếng nhẹ, khẽ, coi như là đáp lại.

Người đàn ông này từ nhỏ đã có gia giáo, cho dù đang đối mặt với người phụ nữ mình không thích, anh cũng không nói gì quá đáng.

Chẳng qua, anh càng trầm mặc để Ngu Vô Song tò mò, cô nghiên người, hăng hái nhìn phía anh: "Có phải con bé rất coi trọng anh đúng không?"

Cô quá rõ ánh mắt của Mạnh Thiếu Đình, năm đó, có không ít người đeo đuổi con bé, nhưng lại bị con bé từ chối, có đủ hết các loại lí do.

Cho nên ánh mắt này là cực cao, cô có anh bạn thật tốt, là đàn ông ưu tú, khiêm tốn, dịu dàng biết bao nhiêu so với những người đàn ông bình thương khác. Con bé coi trọng anh ấy cũng không phải là điều kì lạ.

"Không thể nào!". Chu Mịch Phong nghe nói cũng không thừa nhận, hắn cau mày lại, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, thâm thúy: "Đơn thuần là cô ta không với lên được vị trí của chúng ta mà trở nên bực bội!"

Ai cũng có tính khí riêng, theo cách đánh giá chuyên nghiệp. Mạnh Thiếu Đình, khuông mặt cũng hấp dẫn, vóc người sexy, đúng là có thể đảm nhiệm vị trí người mẫu chính cho thương hiệu Pa¬paver¬rhoeas, chỉ là vì mối quan hệ của anh trai con bé, anh tin là cả đời này, cô ta cũng không được làm mẫu chính cho Pa¬paver¬rhoeas .

"Là sao?". Ngu Vô Song nghe vậy, tao nhã bắt chéo đôi chân dài trắng như ngọc, mặt mũi xinh đẹp hiện ra tia châm biếm: "Con bé còn muốn lên vị trí mẫu chính cho Pa¬paver¬rhoeas? Ah...thật là người mơ mộng, thế nào con bé cũng không muốn nhớ năm đó đã làm nhục tôi như thế nào!"

Mạnh Thiểu Đình à Mạnh Thiểu Đình, nếu như có một ngày người biết Pa¬paver¬rhoeas chính là thuộc sở hữu của Uyển Như, người mà năm đó đã bị cô ta tìm mọi cách hành hạ, thì cô ta sẽ có biểu hiện gì?

Nghĩ đến ngày mà chân tướng phơi bày rõ ràng, trong mắt của Ngu Vô Song, càng hiện ta vẻ thâm trầm, bên ngoài hiện ra vẻ vui vẻ thì trong mắt lại hiện ra tia lạnh lẽo: "Mịch Phong, lần này cậu làm rất tốt, Pa¬paver¬rhoeas đời này cũng không báo giờ hoan nghênh con bé đó, tôi thà dùng người mẫu hạng 2, hạng 3 trong nước cũng sẽ không dùng tới con bé!"

Tuần lễ thời trang ở Paris đã kết thúc từ lâu, Pa¬paver¬rhoeas có áp dụng cho tất cả người mẫu nước ngoài, nhưng tuyệt nhiên không có gương mặt nào của Châu Á.

Mạnh Thiểu Đình là ai? Tại sao lại tự cho rằng mình có bản lĩnh đi lên tới Pa¬paver¬rhoeas? Thật sự là cho rằng mình đã làm cho một số thương hiệu có tiếng thì đã trở thành siêu mẫu sao? A..., nếu tất cả không phải vì con bé là nhà họ Mạnh, không chừng cơ hội này lại là của người khác.

"Tôi hiểu ý của cô, cho nên vẫn không có chủ ý!" Thấy người phụ nữ bên cạnh cứ lạnh lùng như vậy, Chu Mịch Phong cũng biết là vì những tổn thương trước kia của cô trong quá khứ.

Khóe môi anh bắt đầu động đậy, bắt đầu báo cáo tình hình công việc với cô: "Bộ sưu tập Pa¬paver¬rhoeas đã làm xong hoàn toàn, cô lại một lần nữa,đưa trào lưu mới này lên các tạp chí thời trang lớn. Đối với chuyện lần này, lão phật gia rất vui vẻ, vốn định hôm nay tới đây, nhưng vừa lúc bên kia có chuyện nên phải nán lại một chút!"

"Lão phật gia muốn tới?" Ngu Vô Song nghe vậy, bản năng thì rất kinh ngac, cô trợn to cặp mắt, tràn đầy ý không tin nhìn người đàn ông đối diện: "Anh nói lão phật gia đến thăm tôi?"

Đối với cô, lão phật gia là người cô biết ơn nhất, là quý nhân hỗ trợ cho cô, cô quyết định đời này phải báo đáp ơn cho ân nhân của mình.

Nếu như không phải có mắt thưởng thức của ông ấy, bây giờ cũng không có sự tồn tại của Pa¬paver¬rhoeas, lại càng không có một Ngu Vô Song đầy ánh hào quang vô hạn.

Cho nên đối với vị trưởng lão này, cô cảm kích, vô cùng cảm kích.

"À, là lão phật gia chuẩn bị tới". Chu Mịch Phong gật đầu, suy nghĩ một chút, cuối củng cũng nói thật: "Đường tiên sinh cũng rất nhớ cô, cho nên lần này cũng sẽ đi cùng với lão phật gia!"

Anh vừa dứt lời, ngồi ở hàng ghế sau, Bảo Bảo hét một tiếng "A" kinh hãi, liền nhỏm dậy: "Đường Triều muốn tới đây?". Bộ dáng kia nhìn rất kì lạ.

Má ơi, Đường Triều muốn tới! Ba ba, trong lòng con yên lặng vì ba là người nên duyên với mẹ, ba mau xem chừng mẹ đi, sau này con sẽ không bao giờ giành mẹ với ba nữa.

Ngu Vô Song: "..."

Đường Triều là con trai duy nhất của lão gia, yêu cầu cầu của anh ta, cô không thể dứt khoác từ chối được....

Mở hướng dẫn ra, Chu Mịch Phong đi một đường thẳng tiến tới nơi cần đến, Lý Xương đã sớm đứng đợi ở trước cửa biết thự, xe dừng lại ổn định, anh ấy liền tiến lên giúp một tay lấy hành lý, bộ dáng rất nhiệt tình: " Mịch Phong, hoan nghênh cậu đến Nam Giang, mấy người bọn mình thật sự đã lâu không gặp rồi, tối nay nhất định không say không về!"

Anh ấy đã có hai mươi năm sống trong quân đội, tính tình thô lỗ nhưng đối đã với anh em là thật sự tốt từ trong tâm.

"Tôi đây là cứ vô tư !" Chu Mịch Phong tuy nói tính tình ôn hòa nhưng trong tâm đối đãi với anh em cũng không ít nhiệt tình, đối mặt với Lý Xương nhiệt tình hiếu khách, liền nở nụ cười mở lời: "Anh Lý nói em nhiều như vậy, em có ý hầu anh một chén uống hết sức mình, anh thấy được không?

Ngu Vô song dắt Bảo Bảo xuống xe, thấy được cảnh này, những tâm tình lúc tích tụ trên xe giờ đã tiêu tán hết, lập tức mím môi nở nụ cười: "Mịch Phong, hai ngày này cậu nghĩ ngơi cho tốt chút đi, dù sao chuyện bên này của tôi cũng đã thu xếp được một ít, cũng vừa được mấy ngày"

Ánh mắt cảm kích của Chu Mịch Phong nhất thời nhìn về phía Ngu Vô Song, lời cám ơn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền bị một đoạn âm thanh giọng nam cắt đứt.

"Ngu Vô Song. người đàn ông này là ai? Tại sao em lại đứng gần hắn như vậy?"

Lâm Vinh Gia chẳng biết lúc nào từ trong sân nhà đi ra, anh ta đứng ở trên bậc thang, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Chu Mịch Phong đứng kế bên Ngu Vô Song, đáy mắt tràn đầy lo lắng, bộ dáng kia giống như bắt gian tại giường của người đàn ông khác.

Ngu Vô Song nhất thời kinh ngạc, cô lạnh lùng chằm chằm về phía anh ta: "Lâm Vinh Gia, sao anh lại ở đây" Còn là từ nhà đi ra.

Trong nháy mắt vẻ mặt tươi cười của Lý Xương đã thay đỗi, vỗ đầu một cái, anh vội vàng đứng ra bắt đầu giải thích: "Ngu tiểu thư, thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi vui quá, tự nhiên quên nói cho cô biết, buổi sáng Lâm tiên sinh sẽ tới trong nhà thăm hỏi, tôi không tiện ngăn cản, đã để cho anh ta vào!"

Đối mặt với cái tên luôn quấn chặt này, anh thật sự là không có biện pháp, hơn nữa lần này vị đại thiếu gia thái đã có độ tốt hơn nhiều, anh cũng không thể thật sự chặn người ở bên ngoài chứ?

Ngu Vô Song nghe nói, lông mày kẻ đen nhíu chặt hơn, trong lòng khó chịu đến cực hạn.

Người đàn ông này rốt cuộc là có ý gì? Cô đều nói rõ với anh ta chuyện rõ ràng, sao anh ta còn tìm tới đây như thế này?

Còn Chu Mịch Phong thì lại không biết gì hết, anh đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía trên bậc than chỗ người đàn ông kia đang đứng, sau đó hướng về phía Ngu Vô Song hỏi thăm: "Vô Song, vị này là ai?"

Nghe được anh ta thân mật xưng hô với cô là Vô Song, Lâm Vinh Gia không nhịn được, anh ta bước một chân dài, nhanh chóng từ trên bậc thang đi xuống, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Ngu Vô Song, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô: "Ngu Vô Song, em phải ra đây giải thích với anh một chút? Người đàn ông này là ai ? Không phải là em đi theo Hoắc Cố Chi sao? Thế nào nhanh như vậy lại đi với người khác?"

Không thể trách hắn suy nghĩ nhiều, thật sự là trước mặt người đàn ông này quá mức chi lan ngọc thụ (ý là quá phong độ), vừa nhìn thì không phải là hạng đơn giản.

Bên cạnh người phụ nữ này sao có nhiều người đàn ông xuất chúng bên cạnh như vậy? So với những người này, Lâm Vinh Gia vẫn cho mình là tự tin căn bản là không đáng nhắc tới rồi.

"Lâm Vinh Gia, anh có tật xấu quá đi!" Những suy nghĩ tốt của Ngu Vô Song về người đàn ông này lúc này hoàn toàn trở nên giảm xuống với cách hỏi này, ánh mắt không vui nhìn anh ta, đáy mắt tràn đầy sự ghét bỏ lạnh lùng: "Chúng ta đều là người lớn, không cần làm những chuyện này, giả vờ tới chơi. Anh là người như thế nào tôi rất rõ! Nếu như vậy, sao anh lại còn xen vào cuộc sống riêng của tôi làm gì?"

Cô cực hận những người đàn ông có loại sắc mặt này, giống như bọn họ đang đứng ôm nhau bên ngoài thì chính là kiểu phụ nữ trời sinh không chính chắn là đây!, đừng bảo là cô và Mịch Phong không có gì, coi như thật sự là có cái gì đi nữa cũng không tới phiên anh ta để ý!

"Em. . . . . ." Lâm Vinh Gia tức giận, ánh mắt nhếch lên, trong lúc vô tình thấy Bảo Bảo đang đứng kiểu nửa tỉnh nửa mê , càng tăng thêm cơn giận dữ.