Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 74




Từ nhỏ cô đã học nghệ thuật, cho dù là vũ đạo, ca hát, hay nhạc cụ đều dễ như trở bàn tay, nhưng mà lúc cô vừa tới Pháp được hai năm, do tinh thần hoảng hốt, lúc lái xe trên đường bị tai nạn giao thông dẫn tới hai chân bị thương.

Mặc dù không đến nỗi phải cắt bỏ, nhưng bác sĩ đã cảnh báo cô cả đời này không thể vận động mạnh, cho dù có là đi giày cao gót mà đứng không vững thì cũng vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà người phụ nữ này luôn muốn xinh đẹp, không cho cô ấy đi giày cao gót chính là muốn mạng của cô ấy, anh có phản đối thì cũng chẳng thu được gì? Cô ấy căn bản sẽ không nghe.

“Vậy sao?” Ngu Vô Song ngước đầu, mái tóc đen dài xõa sau lưng, đuôi tóc thả xuống tận sàn nhà, tạo thành một vẻ đẹp diễm lệ.

Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô chỉ điểm chút son môi, cánh môi tươi tắn khẽ nhếch, chân mày khóe mắt đều lộ ra một chút tươi cần bất cần: “Anh không nói thì em cũng quên mất.”

Cô sao có thể nhớ được chứ? Từ trước tới giờ cô có thể quên được đau đớn do vết thương mang lại đã là tốt lắm rồi, cô là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ, một chút khả năng tự lo liệu cũng không có, được người làm vây quanh hầu hạ đã thành thói quen.

Hoắc Cố Chi không kìm được mà vươn tay vuốt lên gò má bạch ngọc của cô, hơi tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng tức cười: “Sao thế? Bị lời nói của Tống Ngạn làm cho buồn sao? Tính tình anh ấy thô lỗ, lúc nào mà chẳng thế, em đừng để ý làm gì! Chỉ cần có anh tin em là được rồi.”

Vừa rồi gặp trường hợp như vậy, cho dù anh có nói gì cũng đều sai, một người là anh em tốt như tay chân của anh, một người là người phụ nữ anh thương yêu nhất, cả hai bên anh đều không thể bỏ được.

Thân thể mềm mại người con gái trong ngực thật lạnh lẽo, khiến cho Hoắc Cố Chi dù có ôm chặt cô vào ngực thì đáy lòng vẫn nặng trĩu khó chịu.

Có lẽ là bị vẻ mặt nghiêm túc của anh cảm động, đáy mắt mờ sương của Ngu Vô Song dần dần trở nên có sức sống, cô lắc đầu, vì quá lâu chưa lên tiếng nên giọng nói của cô có chút khàn: “Anh phải tin tưởng em điều gì? Tin em không cố ý làm bảo bảo bị thương sao? Cảnh tượng lúc đó, em chỉ lo quấy rối làm Lâm Vinh Gia phiền lòng, căn bản là không để ý tới cảm xúc của bảo bảo, em thực sự không nên mang con ra ngoài.”

Một câu con riêng kia của Lâm Vinh Gia tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, khiến cho cô tức giận lại tràn đầy tự trách, cô thật sự không làm tròn bổn phận của một người mẹ, bảo bảo mới bốn tuổi đã hiểu được phải bảo vệ cô trước mặt người ngoài, nhưng cô lại quên không bảo vệ con trai nhỏ.

“Vô Song” Sự đau lòng trong giọng nói của cô khiến cho Hoắc Cố Chi không hề dễ chịu, anh nắm lấy bàn tay trắng noãn như ngọc của cô, sau đó nhíu mày nhỏ giọng nói: “Không ai nghĩ tới những chuyện như thế sẽ xảy ra, đây chỉ là hiểu lầm, bảo bảo ở tuổi này chính là rất nghịch ngợm, bị thương một lần cũng rất bình thường. Chủ yếu là lần này con cũng không có vấn đề gì lớn, em không cần phải tự trách mình như vậy.”

Ngu Vô Song nghe anh nói thì mí mắt cũng không hạ xuống, cô vẫn còn đang đắm chìm trong tâm tình của mình, buồn bã: “Không đúng, là lỗi của em, là em không nên đưa con ra ngoài, em quá sơ suất, em tự cho là mình đủ bản lãnh để đối phó với những người này mà quên mất bảo bảo mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi. Con yêu thương em, hồn nhiên bảo vệ em. Sao em có thể để con quen tai quen mắt những thủ đoạn tàn nhẫn kia được chứ?”

Cô luôn cho rằng ở trước mặt mấy người Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh, cô luôn hung ác lạnh lùng, thậm chí ngay cả kế hoạch báo thù cô cũng chưa từng giấu diếm bảo bảo, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra là mình đã vô cùng toan tính.

Bảo bảo vẫn còn nhỏ, cô lại để bé phải tiếp nhận nhiều như vậy, nếu như không phải để bảo vệ cô, ngày hôm đó bé cũng sẽ không tới quấy rối hôn lễ của Mạnh Thiếu Văn, hôm nay lại càng không cắn Lâm Vinh Gia.

“Không ai nói em tàn nhẫn!” Vuốt ve gò má bóng loáng của cô, Hoắc Cố Chi giương môi mỏng, nhẹ giọng nói: “Trong mắt anh, em vẫn luôn là cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành, vốn dĩ những người đó nợ em, có thù không báo thì không phải là quân tử.”

Trong lúc nói chuyện, anh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, ngày đó là ngày đầu tiên anh dùng thân phận là con trai Mạnh Trăn Tỳ để trở về nhà họ Mạnh, trong phòng khách nhà họ Mạnh tụ tập đông người vô cùng náo nhiệt, cô đứng ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, dùng ánh mắt tò mò dõi theo anh.

Cô thiếu nữ mười lăm tuổi có đôi mắt trong veo như nước, mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ xa hoa, trên đầu cài trang sức thủ công tinh xảo được nạm kim cương.

Nhất định là từ nhỏ cô đã thích làm đẹp, cho nên da thịt sáng long lanh bóng loáng, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang vẻ tuyệt diễm, năm đó cô rất gầy, nhưng vóc người lại vô cùng cân xứng, đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, cô đứng bên cạnh Mạnh Thiếu Văn lớn hơn cô hai tuổi khiến ai cũng cảm thấy trai tài gái sắc.

Anh thì ngược lại, sau khi tốt nghiệp trung học thì nhập ngũ, cuối cùng ngay cả chuyện học đại học cũng là do lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, cho dù là trong công tác hay lúc còn đi học thì bên cạnh anh cũng rất ít phụ nữ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Giản Uyển Như tinh xảo giống như búp bê đã khiến cho anh kinh ngạc lại vui mừng tới như vậy.

Nghĩ tới cũng buồn cười, mấy năm đó anh đã bắt đầu trở thành vũ khí giết người rồi, quanh thân tràn đầy âm khí sắc bén, nhưng lúc đối mặt với người con gái bẩm sinh đã tinh khiết như tuyết này thì anh sẽ không nhịn được mà khẩn trương không nói nên lời.

Nhắc tới báo thù, đáy mắt Ngu Vô song đột nhiên sáng lên, tay ngọc đang rũ xuống cũng lặng lẽ nắm chặt, mắt phượng trong veo mà cứng cỏi lóe lên ánh sáng lạnh: “Em đã quá mềm lòng, nếu không phải anh nhất quyết phái người theo dõi Giản Uyển Linh, sợ rằng lần này em đã bị cô ta hại rồi.”

Giản Uyển Linh, Giản Uyển Linh ……..

Ngu Vô Song không ngừng lẩm nhẩm cái tên này, chợt cười lạnh một tiếng, thù hận trong lòng sâu như biển: “Đúng là em đã nghĩ quá đơn giản rồi, cô ta có thể giết em một lần, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, em thì lại chỉ muốn đoạt lại cổ phần, rồi vạch trần bộ mặt thật của cô ta dễ dàng như vậy!”

Cô nên đem người phụ nữ kia chặt làm trăm mảnh mới đúng, nếu không có người đàn ông này suy nghĩ chu toàn, luôn theo dọi nhất cử nhất động của Giản Uyển Linh thì cô căn bản sẽ không biết được cô ta lại dám sai Lưu Quyền tới giết cô.

Được lắm………Được lắm……. Giản Uyển Linh, thù mới nợ cũ chúng ta sẽ cùng tính với nhau một lượt!

“Ừ, cho dù em có làm gì đi nữa, anh vẫn luôn ủng hộ!” Cô gái trong ngực đang kích động, trong lòng Hoắc Cố Chi cũng không dễ chịu gì, anh ôm chặt cô vào ngực, giọng nói đầy nhu tình: “Nhưng mà trước hết, em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho chính mình, thân thể em vốn đã không khỏe, cứ chạy đông chạy tây như vậy, sẽ càng mệt thêm. Anh không hy vọng bảo bảo vừa mới khỏi, thì em lại đổ bệnh.”

Cô gái này yêu làm đẹp tới hết cách rồi, cho dù là mùa đông lạnh giá cũng có thể mặc váy đi xăng-đan xem hoa nở, đừng nói tới là mấy năm này cô ấy quá nhiều chuyện ưu sầu, thân thể bị thương, dù có ăn uống bồi bổ, trị liệu thật tốt cũng chưa chắc đã có kết quả.

Có lẽ đã bị giọng nói quá mức quan tâm của anh đầu độc, khiến cho ánh mắt sương lạnh của Ngu Vô Song dần có sức sống, cô nhìn anh không chớp mắt, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt nhìn thật là thuận mắt, vài chục năm trôi qua, thời gian vô cùng ưu đãi anh ấy, nếu không phải có trên khóe mắt có nhiều hơn mấy nếp nhăn thì cô cũng chẳng nhìn ra được sự thay đổi ở anh.

Cô không kìm được mà vươn tay vuốt gò má tuấn dật của anh, mắt đẹp mờ mịt nước, lộ ra một tia dịu dàng: “Hoắc Cố Chi, anh biết rõ em là loại phụ nữ như thế nào, anh còn đối tốt với em như vậy, anh không sợ tới cuối cùng sẽ chẳng đạt được gì sao?”

Trước kia cô chỉ cho rằng quan hệ của bọn họ chính là giao dịch, cô mượn quyền thế của anh, trở lại thành phố này để đứng vững chân.

Nhưng anh thì sao? Anh có thể có được gì từ cô? Cô cũng đã ngủ chung giường với anh năm năm rồi, cho dù có là thân thể vưu vật đi nữa chắc cũng đủ ngán rồi.

Nhưng anh vẫn trước sau như một đối tốt với cô, có lúc cô thật sự hiếu kỳ, một người đàn ông cái gì cũng không thiếu như anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

“Anh chỉ mong em sống khỏe mạnh, vui vẻ thôi!” Hoắc Cố Chi cũng không suy nghĩ nhiều mà nắm lấy tay ngọc của cô, nhẹ nhàng nói, khuôn mặt anh tuấn tú, mắt phượng hẹp dài chứa đựng sự tĩnh mịch, cứ như thế mà nhìn cô: “Mặc kệ em là Vô Song hay là Uyển Như, trong lòng anh, em vĩnh viễn là cô thiếu nữ đáng yêu hay cười, anh chỉ hy vọng em có thể tiếp tục sống vui vẻ.”

Bọn họ đã quen biết từ rất lâu, cho nên bóng dáng cô vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, nói anh là người nhìn cô lớn lên thành cô gái kiều diễm cũng không quá.

Năm đó anh vừa vào nhà họ Mạnh, cô vẫn chưa phải là bạn gái của Mạnh Thiếu Văn, nhưng hai người từ trước tới giờ vẫn như hình với bóng, hơi chút mập mờ không nói mà tự biết, cha mẹ hai nhà cũng đã sớm ngầm thừa nhận quan hệ của hai người, chỉ chờ cô trưởng thành, sẽ đem chuyện này ra bàn bạc cụ thể.

Khi đó anh đúng là rất nghèo, không chỉ có như thế, thân phận còn không được minh bạch, cô là trăng sáng trên trời, thiên kim tiểu thư nhà giàu thanh cao, tự nhiên sẽ nhìn anh không thuận mắt.

Mà anh cũng chỉ là theo di nguyện của mẹ, nếu không thì đời này cũng chẳng thèm bước vào cửa chính nhà họ Mạnh.

Trong lúc anh còn đang dịu dàng, Ngu Vô Song lại không chút lưu tình mà dời tầm mắt, trực tiếp cười nhạo: “Vui vẻ sống tiếp? Hoắc Cố Chi, anh mở to hai mắt ra mà xem, em hiện giờ còn có thể vui vẻ sống không? Em tự cho rằng cha mẹ mình luôn yêu thương nhau, quay đầu nhìn lại hóa ra chỉ là diễn trò, bọn họ có thể vì lợi ích của gia tộc mà vứt bỏ em. Cô em gái ruột thịt có khuôn mặt giống em như đúc lại có thể đổi trắng thay đen để đóng giả em, người đàn ông em yêu toàn tâm toàn ý mười năm lại chẳng phân biệt được ai mới thật sự là em!”

Cô càng nói càng kích động, cuối cùng, cô kéo cổ áo anh, trừng to mắt, đáy mắt tràn ra sự châm chọc: “Hoắc Cố Chi, anh nói cho em biết, cuộc sống như thế thì vui vẻ kiểu gì? Em đã thay đổi rồi, không còn là cô gái nhỏ năm xưa mặc cho anh lấn áp chơi đùa nữa. Hiện giờ em là Ngu Vô Song, đúng là anh cho em tất cả, giúp em sống lại một lần nữa, nhưng đồng thời, em cũng sẽ không quên năm đó anh đã uy hiếp, hãm hại em như thế nào.”

Năm năm trước, cô không khác gì là giao dịch với ma quỷ, người đàn ông này ngoài mặt thì dịu dàng như ngọc, đối với cô rất hiền hòa, nhưng sau lưng như thế nào thì cũng chỉ có cô mới biết.

Những người anh em kia của anh đều ở đây bất bình thay cho anh, nhưng có người nào suy nghĩ tới nỗi đau trong lòng cô? Lúc mới mười bảy mười tám tuổi, khoảng thời gian trong sáng nhất của người con gái, người đàn ông này lại vụng trộm lẻn vào phòng cô làm ra những hành động như thế!

Những chuyện này đã từng một lần khiến trái tim cô đau đớn, lúc đó cô vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu những kiến thức sinh lý kia, nhưng người đàn ông này lại độc ác nói bên tai cô hết lần này tới lần khác, lại còn tự mình thể nghiệm dạy cô.

Nhớ lại những chuyện cũ kia, trái tim Ngu Vô Song run rẩy, cô dùng tay đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, sau đó nâng váy đứng dậy, cách anh thật xa: “Hoắc Cố Chi, từ nay về sau anh không cần phải ở trước mặt em nói đến mấy chuyện cầu hôn nữa, mặc dù anh cho em tất cả, nhưng anh cũng đã phá vỡ giấc mộng thiếu nữ của em. Anh cũng biết hai năm đó, mỗi đêm em đều không dám ngủ say, chính là vì sợ anh xuất hiện.”

Đúng thế, chỉ có cách giải thích này mới đúng.

Người người đều nói anh tình thâm nghĩa trọng, đối với cô che chở trăm bề, nhưng ai có thể ngờ rằng đường đường là tổng giám đốc Nam Diệu lúc còn trẻ lại làm ra hành vi xấu xa như vậy đối với một thiếu nữ?

Năm đó cô còn nhỏ, xảy ra chuyện như vậy cũng không dám nói ra, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Hoắc Cố Chi không phòng bị, bị cô đẩy ngã xuống đất, cuối cùng anh trực tiếp ngồi trên sàn nhà lạnh như băng cũng không muốn đứng dậy, cô vẫn còn ở đằng kia lảm nhảm tố cáo, anh cũng chỉ dám nghiêm túc lắng nghe.

Nhưng trong lòng anh càng thêm lạnh lẽo, đúng thế, thì ra là cô vẫn còn nhớ chuyện này, vẫn còn nhớ tới tổn thương anh gây ra cho cô?

Nhưng anh đã biết sai rồi, hơn nữa còn dốc sức bồi thường, sao cô lúc nào cũng phải nhớ tới những chuyện xấu xa kia, không hề nghĩ tới những chuyện ngọt ngào họ đã từng có với nhau sao?

Cuối cùng, ngay cả trong lúc kích động, Ngu Vô Song cũng phát hiện ra cảm xúc khác thường của anh, cô ngừng nói, sau đó nhìn xuống người đàn ông đang ngồi dưới sàn gỗ, cắn môi hỏi: “Sao anh không nói gì? Không lẽ em nói sai rồi?”

Người đàn ông chân tay thon dài ngồi trên sàn nhà, anh ngồi trong tư thế chán chường, nghe thấy cô hỏi, lúc này anh mới ngẩng đầu lên……….

Ngũ quan của anh mạnh mẽ, chính là hình mẫu người đàn ông được ưa chuộng nhất lúc bấy giờ, đối mặt với chỉ trích của cô, anh giương môi cười nhẹ một tiếng, tiếng cười réo rắt từ tính, lại ẩn giấu sự sắc bén, trong lúc cô còn đang kinh ngạc thì anh mím môi lạnh lùng nói: “Anh biết mà, anh biết là em vẫn còn hận anh.”

Anh dùng hai câu ‘Anh biết mà’ liền nhau, ánh mắt thâm trầm sắc bén, đâm thẳng vào lòng cô.

Ngu Vô Song đứng ở đó nghe thấy thế, trong lòng không khỏi sững sờ, cô vẫn còn hận anh sao? Đúng, cô cho là mình nên hận anh, chỉ là hận ý kia nếu đem so với Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn thì ít hơn rất nhiều, căn bản cũng chẳng đáng để nhắc tới.

Nhưng cô vì cái gì mà vừa rồi lại tức giận tới như vậy? Là thâm tình khẩn thiết của anh sao, hay là do mấy người Hà Cửu, Tống Ngạn cứ luôn bức bách chất vấn?

Lúc này trong lòng Ngu Vô Song vô cùng hỗn loạn, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh ngày thường, có anh giận dữ tà ác, có anh nhỏ giọng dịu dàng, cũng có lúc anh lạnh lẽo nhàn nhạt.

Cô chưa từng biết một người đàn ông cũng có thể biến đổi nhiều như thế, quả thật còn khó hiểu hơn so với phụ nữ.

Qua nhiều năm như vậy, cô cũng chỉ thân cận cùng hai người đàn ông, một người là Mạnh Thiếu Văn, người kia là anh!

Nhưng mà Mạnh Thiếu Văn cũng sẽ không âm trầm giống như anh, anh ta là loại đàn ông chính trực dịu dàng, nhưng mà anh ta cũng phân vân lượng lự khiến cho người khác ghê tởm, năm đó rõ ràng cô đã nói là Giản Uyển Linh có ý với anh ta, nhưng anh ta lại không tin tưởng, đã nhiều lần, anh ta còn lạnh mặt quát lớn rằng cô suy nghĩ quá nhiều.

Trong lúc cô còn đang cau mày suy nghĩ, Hoắc Cố Chi đã chậm rãi đứng dậy, anh mặc tây trang, đi giày da tinh tế, từng bước từng bước hướng tới Ngu Vô Song……..

Sau đó cúi đầu, cười cười bên tai cô: “Vô Song, hình như anh còn chưa nói cho em biết, năm anh hai mươi lăm tuổi nhìn thấy em lần đầu tiên đã muốn cướp em về bên cạnh anh?”

Anh biết anh cũng không phải người đàn ông tốt để chung sống, nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh đối với cô đã vô cùng nhẫn nại rồi.

Không sao, cô bây giờ vẫn còn ghi hận đối với anh cũng không sao, anh chỉ cần có cô bên cạnh là được rồi.

Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, chỉ cần có cô làm bạn anh sẽ không sợ gì hết.

Lời nói chiếm đoạt mạnh mẽ như thế này, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể ôn hòa nhã nhặn mà nói ra, Ngu Vô Song rốt cuộc cũng thấy được đạo hạnh sâu sắc của anh.

Mấy năm nay cô luôn một mực biểu hiện dịu dàng trước mặt anh, lời anh nói, cô đều ngoan ngoãn nghe, có lẽ hôm nay bị Tống Ngạn kích thích, nên cô mới đem tâm tình chân thật nhất biểu hiện ra.

“Hoắc Cố Chi, lúc đó anh thật đáng xấu hổ, mệt cho anh có …….”

Nhưng mà cô còn chưa nói hết lời đã bị Hoắc Cố Chi vươn tay chặn lại, anh nhìn cô không chớp mắt, chân mày khóe mắt đều gợi lên ý cười: “Có phải em định nói là mệt cho anh có một công việc đứng đắn như vậy, nhưng lại làm ra mấy chuyện vô cùng hạ lưu không?”

Hai người dựa sát vào nhau, anh vừa nói, cánh mũi vừa phập phồng hô hấp phun bên tai cô, mùi vị mập mờ càng phát ra nồng đậm.

Hai má Ngu Vô Song nhất thời ửng hồng, cô cắn cặp môi đỏ mọng, mới vừa khiêu vũ, lúc này mặt mũi đỏ ửng giống nhưu nắng chiều, thật đúng là xinh đẹp, khôi quý không gì sánh được.

Hoắc Cố Chi đều thấy được, mắt phượng lạnh lùng dần hiện lên nét cười, anh đẩy cô về phía tường, khẽ nâng cằm tuyết nộn của cô, đáy mắt tràn đầy thâm trầm: “Ngu Vô Song, nếu như em còn chưa rõ ràng, vậy anh sẽ lặp lại thêm lần nữa. Mặc kệ trước kia chúng ta đã xảy ra những chuyện không vui gì, anh hy vọng em có thể quên hết đi. Từ giờ này phút này chúng ta lần nữa bắt đầu lại từ đầu, anh mặc kệ em ở bên cạnh anh để lợi dụng quyền thế cũng được, cố ý đả kích Mạnh Thiếu Văn cũng chẳng sao, anh chỉ hy vọng, chờ tới khi mọi chuyện đều kết thúc, em có thể theo anh, cho dù là Pháp hay Ý cũng được, chỉ cần em thích, chúng ta sẽ tới đó định cư.”

Anh nói một hơi rất nhiều, ánh mắt càng phát ra lưu luyến dịu dàng, cứ mìm cười như vậy nhìn vào cô, trong mắt chứa không biết bao nhiêu tình cảm.

Ngu Vô Song lần đầu tiên nghe thấy những lời này, bị anh ép buộc ngẩng đầu, cô giống như là ngốc nghếch không nói nổi lời nào.

Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ được rằng thì ra anh lại tốt như thế, sau khi bị cô tổn thương nhiều như vậy, anh vẫn còn có thể suy nghĩ tới tương lai của bọn họ ?!

Chờ thật lâu cũng không thấy cô trả lời, Hoắc Cố Chi cũng không gấp gáp, anh cười rồi hôn nhẹ xuống làn môi cô, biểu hiện tình ý liên tục.

Sau đó ngả vào bên tai cô kiên định nói ra từng câu từng chữ: “Anh nói rồi, Mạnh Thiếu Văn đã có quá nhiều, Hằng Viễn và em hắn chỉ có thể chọn một, nếu như hắn có can đảm tranh giành em với anh, thì không cần đến em ra tay, anh cũng sẽ moi tim của hắn ra, để cho hắn không có tim mà sống.”

Một người không có tim còn có thể sống sao?

Ngu Vô Song nghe được những lời này, nhất thời trợn lớn con ngươi đen nhánh, đáy mắt trong suốt tràn ngập sự kinh ngạc.

Người đàn ông này ……… Người đàn ông này lại có thể lòng dạ độc ác tới như vậy!

Anh ấy quên rằng Mạnh Thiếu Văn chính là giọt máu duy nhất của anh trai anh ấy sao? Dù nhà họ Mạnh có lỗi với anh ấy đi chăng nữa, nhưng Mạnh Kiệt Đình vẫn luôn rất tốt với anh ấy mà!