Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 146: Đói quá




Trong đầu Rosemary trống rỗng.

Không chỉ mình cô chịu kích thích, hơn nữa không phải tất cả người dị năng cấp A đều dùng ánh mắt bình thường nhìn đồng tính luyến ái, trong mắt họ viết khinh thường, vẻ mặt chán ghét, còn có người muốn chửi rủa.

Đầu óc họ hồ đồ, nhưng người khác còn tỉnh táo, hận không thể bịt miệng mấy tên này.

“Anh điên rồi? Hai cấp S của Hắc Uyên vốn có danh hiệu Ác Ma. Chẳng lẽ anh ngại mạng mình quá dài, muốn cũng đám tơ bện thành túi bọc xác sao?”

“… Bọn họ vốn nên xuống Địa Ngục.”

Chửi thầm vài từ thô tục địa phương, họ quay đầu, lại khuất phục.

Khi vụ nổ xảy ra, tất cả mọi người đều cảm thấy chắc chắn là phải chết.

Người không trải qua, sẽ không hiểu được nỗi sợ này. Dung nham cuộn trào mãnh liệt nổi lửa, có vài người bị cháy tóc, có vài người bị hơi nóng thổi đến, da liền phồng rột… Không có ai vì Bọ Cạp Đỏ chết mà sung sướng khi người gặp họa, trong lòng họ tràn đầy hối hận và oán hận.

Hối hận vì tham gia kế hoạch bao vây diệt trừ này, oán hận thế giới Nhện khổng lồ mở ra ngay lúc này. Dị năng lớn mạnh, chẳng những không giúp họ hô phong hoán vũ, đi lên đỉnh cuộc đời, mà còn kéo họ đến cùng nhau, cuối cùng phải chịu chết?

Khi mọi người tỉnh lại trong hôn mê, lại chịu đựng qua các triệu chứng, bóng ma tử vong vẫn bao phủ trong lòng họ. Tinh thần họ uể oải, không phấn chấn, không còn ý tưởng “Thử xem cấp S mạnh bao nhiêu” nữa, thay đổi rõ ràng đến mức như biến thành người khác.

Sống sót thế nào, mới là chuyện họ quan tâm nhất.

Hoàn cảnh nơi này còn ác liệt hơn cao nguyên Kabascus nhiều. Nếu người dị năng Nước trong đội ngũ gặp chuyện không may, tất cả mọi người sẽ chết khát. Nếu bọn quái vật không xuất hiện tấn công họ, thiếu đồ ăn, họ sẽ chết đói.

Mọi người nhìn động rỗng chắn kín màn trời, và nấm đang rũ xuống, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Thời cổ có tháp Thông Thiên, chẳng lẽ hi vọng “còn sống” “về nhà” của họ là nhờ nấm thôn phệ Thông Thiên sao?

– Ở cao nguyên Kabascus, mọi người đều từng quan sát đống nấm kỳ lạ, treo ngược kia. Người chưa từng thấy động rỗng, rất khó tưởng tượng đây là một loại hiện tượng, còn tưởng rằng nấm mọc đến tận trời.

Có ngu cũng đoán được, nấm ngoài dị năng cắn nuốt, còn có năng lực xuyên qua không gian. Thứ kỳ lạ giống như “tháp nấm” trên cao nguyên chính là đường đi.

Mọi người đều hướng ánh mắt đến người dị năng Nước đến từ quốc đảo Caribbean, giờ người này có quyền lên tiếng nhất, dù là Hắc Uyên cũng phải tôn trọng người dị năng Nước duy nhất này.

Nhưng mà, người này chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha…

Thực ra khi nhận thấy Địa vị “phi phàm” của mình, mắt người dị năng Nước cũng sáng lên, cảm thấy rằng cơ hội tới rồi. Trong lòng tính toán vài ý tưởng, nhưng chờ khi nhìn thấy tòa nấm tháp kia, tất cả ý tưởng đều tan thành mây khói.

Nấm không thành thật, trong sa mạc không có đồ ăn, chúng rất không an phận.

Lương thực dự trữ thơm ngào ngạt, ở ngay trước mắt… Nhưng tiềm thức của chủ nhân lại không cho chúng mở miệng.

Ráng nhịn?

Nhưng không nhịn nổi nữa! Nấm chặn động rỗng, tranh đấu với côn trùng khổng lồ trong hư vô, còn có thể thu chút dinh dưỡng, nấm buông xuống gần mặt đất ỉu xìu, mũ nấm co rút, khô rắn như củi.

Trong một ngày, mọi người trơ mắt nhìn “cây” nấm này co lại một nửa.

Người dị năng càng thêm bất an.

Họ muốn tìm Johnson Brown, tóc đỏ mắt xanh, tìm hiểu xem lúc nào có thể rời khỏi nơi này, tòa tháp Thông Thiên này còn có thể đi hay không. Nhưng họ vừa đến gần, thiếu niên nhân vật chính đã xoay người chạy.

“…”

Nhóc quỷ nhát gan sợ người lạ này, đến cùng là ai?!

Johnson đương nhiên không nhát gan, nó chỉ tránh rắc rối, hành vi của mấy người này lúc trước, nó cũng không phải không biết. Qua hai lần “hợp tác” với Lý Phỉ và Giản Hoa để bảo vệ tính mạng, dù nó không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Lý Phỉ và nấm, nhưng so sánh với người xa lạ mới ở chung vài ngày, chọn lựa cũng không cần do dự..

Sự thực nhân vật chính bị nhân vật phản diện bắt cóc, tạo thành làn sóng đả kích mới.

“Sao lại như vậy?” Rosemary thì thào tự nói.

Có người sau lưng cười lạnh, sao lại không, trong nguyên tác, Johnson cũng không thông minh, bị cục dị năng nước Mỹ lợi dụng, lừa xoay vòng quanh.

“Hurricane vẫn là một đứa trẻ, trẻ con thì có bao nhiêu đầu óc chứ?”

Rosemary trừng mắt nhìn người nói chuyện, cô chỉ lớn hơn nhân vật chính hai tuổi, Johnson là trẻ con, thì cô là gì?

Suy đoán cục dị năng nước Mỹ đang đang sứt đầu mẻ trán, mọi người lại nhớ tới khốn cảnh trước mắt.

Rosemary là người cuối cùng bình phục trong số họ, chờ khi họ khôi phục sức lực và dị năng, Cảnh Điền và ông Trình không đến nữa. Sau cồn cát chia thành hai đoàn người, lấy lửa trại làm ranh giới, vừa không dám qua, vừa không phản ứng, không khí kỳ cục.

Lý Phỉ thấy ông Trình lại đây, thử cầm tay Giản Hoa, miễn cưỡng đổi tư thế, để ông Trình có thể cẩn thận quan sát sắc mặt Giản Hoa.

May mà dị năng của ông Trình đặc biệt, nếu không thì lúc này tìm đâu ra ống nghe bệnh?

Ông Trình đã lớn tuổi, không nhiễm bệnh, ông đã cảm thấy vô cùng may mắn.

“Nhịp tim quá chậm, cơ năng cơ thể hạ xuống, cho cậu ấy ăn một chút gì đi.”

“… Chỉ có nước.” Lý Phỉ lo lắng, đừng nói thịt chuột đào hầm nướng, ngay cả canh thịt quái vật Giản Hoa cũng chưa uống một ngụm, có nấm, Giản Hoa chưa từng phải quan tâm đến việc này.

Hai ngày trước, một đám chuột đào hầm chạy đến, ăn hết mấy miếng thịt cuối cùng trên lửa trại, họ sẽ cạn lương thực.

Không có đồ ăn, nấm bắt đầu trở nên khác thường, đám tơ quấn trên người Lý Phỉ không kiềm được hấp thụ một ít dị năng. Nếu chút lực lương này có thể giúp Giản Hoa mau hồi phục, Lý Phỉ cũng không để ý.

Vấn đề là nấm chỉ lo chính mình ăn no, đám tơ khôi phục sức sống, Giản Hoa còn nằm không tỉnh. Lý Phỉ lại không thể bắt nấm rồi lắc lắc, bắt chúng đưa lực lượng cho Giản Hoa.

“Xé nhỏ thịt ra, có thể đút được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

Ông Trình thích ứng rất nhanh, trước kia khi cuộc sống biến động, ngay cả thịt tinh tử (肉星子) cũng không thấy, đói cả một ngày là chuyện thường, chỉ là giờ lớn tuổi rồi, cơ thể ăn không tiêu.

Cảnh Điền cứng mặt nói: “Anh Lý, anh nghĩ cách đi. Tôi nằm xuống cũng không ngủ được, luôn cảm thấy nấm muốn ăn chúng tôi.”

“Nghe nói châm cứu có thể đánh thức người hôn mê, nhưng tôi không hiểu việc này, thuốc cũng không có trong tay…” Ông Trình lắc đầu thở dài.

Johnson ngồi xổm trên cồn cát nhìn hoàng hôn, màu đỏ lộng lẫy nhuộm non nửa bầu trời.

Nó cố cách xa nấm một chút, nó cũng có cảm giác như Cảnh Điền. Mấy cây nấm trắng béo tròn giống như Ác Ma đang ngụy trang chính mình, trước mặt thì mỉm cười thân thiện, xoay người đã thành một gương mặt khác. Như gã ăn trộm lừa gạt trẻ con xóm nghèo, hoặc lấy danh nghĩa thu dưỡng mang đi nơi khác, rốt cuộc, không ai gặp lại mấy đứa trẻ kia.

Khi Johnson ngủ thì cuộn người lại, trong quần áo nó giấu một con dao nhỏ làm từ xương. Khi ngồi cũng như vậy, nhìn như không cảnh giác, nhưng cơ thể gầy yếu của nó đang căng ra.

Chỉ khi không có ai xung quanh, Johnson mới lẳng lặng ngẩn người.

Nó sẽ nhớ tới người chú khi còn chưa trầm mê bài bạc, nhớ tới sách giáo khoa thú vị, cối xay gió phát điện bằng sức gió bên bờ sông của thị trấn nhỏ quê nó. Mỗi cuối tuần, đều sẽ phát cơm cứu tế ở nhà thờ có đỉnh là giá thập tự, thỉnh thoảng có vài con chim bồ câu đậu lại. Chỗ đó lúc hoàng hôn cũng rất xinh đẹp, là phong cảnh tốt nhất trên trấn họ.

Nếu có thể đưa ngài Morenza đi xem…

Ngón tay Johnson siết chặt, hạt cát mang theo hơi ấm vuốt ve bàn tay đầy vết chai của nó, có chút thô rát đau đớn, nhưng thiếu niên nhân vật chính không cảm thấy gì, tâm tư của nó đều đặt hết lên người Federik: Sau khi họ rời đi, mấy tên bán ma túy còn tiếp tục đuổi giết Federik sao? Căn nhà lầu có sụp hay không, ngài Morenza có trốn ra được không?

Johnson cái gì cũng không biết.

Mỗi lần nó nghĩ đến mấy vấn đề này, đầu lại đau.

– Muốn về nhà quá, căn nhà của ngài Morenza rất lớn, rất ấm áp, tràn ngập mùi cà phê và chocolate.

Cảnh Điền cũng muốn ăn, lúc này có hai cái hamburger là tốt rồi. Rất đói, dạ dày kêu vang.

Ông Trình nhớ đến mì thịt dê, nhớ tới mùi vị đó, ngay cả nước trắng cũng có thêm hương vị.

Rosemary cũng đói không thẳng nổi eo, cô rất muốn mấy miếng thịt nướng cuối cùng trên lửa trại bên kia, nhưng lý trí lại nói cho cô rằng, người Hắc Uyên sẽ không chia đồ ăn cho họ.

Giản Hoa mơ màng, nhíu mi.

Đám tơ rục rịch, như là bỗng nhận được tín hiệu, kết thành một cái võng vĩ đại, coi mọi người như cá mà vớt lên.

Rosemary té ngã trên cát vàng, cô kinh hoàng gọi lửa. Dị năng còn chưa khôi phục chỉ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, nháy mắt đã bị nấm nuốt hết.

Johnson trượt xuống cồn cát, đám tơ phía sau như sóng biển phập phồng, cuộn trào mãnh liệt đuổi theo, nhìn từ xa trông như lướt sóng.

Nấm đang rất đói, làm khó dễ, ai ngu mà đứng tại chỗ không chạy?

Johnson ngã xuống chân cồn cát, cuống quít kêu gọi dị năng, lốc xoáy cuốn nó tránh lên phía trước. Johnson vội quay đầu nhìn, nó phát hiện tất cả mọi người đã bị “sóng biển” nấm nuốt sống.

Đám trắng phập phồng trên cồn cát, giống như Ác Ma vươn ra móng vuốt, chúng thắng lợi trở về, muốn về sào huyệt.

“Hử?”

Johnson phát hiện ngoài đám tơ đuổi theo mình không bỏ, đám tơ khác lại co rút thành nấm, bọc chiến lợi phẩm bắt đầu đi về hướng động rỗng.

Mái tóc vàng dễ khiến người ta chú ý của Rosemary lộ ra giữa đám nấm, cô bị trói lên giữa không trung.

Là muốn rời đi hả?

Johnson do dự hai giây, lập tức quay đầu lao đến đám tơ cuộn sóng hung tợn đang truy đuổi nó.

Dị năng lốc xoáy được thiếu niên nhân vật chính thu lại đa số, còn lại bị đám tơ tham lam hấp thu mà ngừng lại. Johnson cảm thấy mình như là con côn trùng rơi vào lưới bắt ruồi, vừa nóng bức vừa ngột ngạt, không thể nhúc nhích, giống như lúc nào cũng sẽ bị hòa tan, nuốt mất…

Rất nhanh, cảm giác choáng váng quen thuộc xuất hiện.

Trên dưới điên đảo, không thể hô hấp, trước mắt tối đen, cố gắng mở mắt lại như thấy hình thù biến hóa như kính vạn hoa vọt tới trước mắt.

Nó còn thấy quái vật khổng lồ hẹp dài, dữ tợn, cực kỳ hung ác.

Johnson không biết đây là ảo giác, hay là cảnh tượng chân thật, tay chân nó rét run, ngực bức bối như dao cắt, rất nhanh đã hôn mê bất tỉnh.

Nó thấy một phần thế giới hư vô, người dị năng cấp A trong nháy mắt bị nấm mang vào động rỗng đã mất đi ý thức.

– Khi mở mắt ra, là thấy cái chết, hay là quê hương?

“Au.”

Cảnh Điền đau tỉnh, đầu hắn vì tóc bị cháy không còn một sợi, lộ ra ngoài, nên bị tấn công trước tiên. Hắn giãy dụa cánh tay thoát khỏi đám tơ, lôi thứ kia xuống sờ.

Cảnh Điền bị thứ trên mai lưng con quái vật này chọc cho hít khí lạnh.

“Đây là cái gì?” Người dị năng cấp A khác cũng tỉnh lại, có người xui xẻo còn bị cắn mũi, kêu la thảm thiết. Không rõ vì sao họ ở trong nấm, mà còn có quái vật có thể lướt qua đám tơ cắn nuốt để tấn công họ.

Con quái vật này có tám cái chân, một đôi càng lớn rất khỏe, mai lưng mọc gai sắc nhọn, phía trên có độc tố thần kinh, người bị chọc trúng sẽ đau nhức khó nhịn, trên da xuất hiện vết đỏ thâm giống như bị roi quất.

“Cua giáp sắt!” Rosemary gần như muốn ngất đi, xui xẻo biết bao, Thế giới Bị Từ Bỏ chỉ có vài loại quái vật không sợ nấm cắn nuốt, ốc thủy tinh và cua giáp sắt. Sao họ trốn khỏi sa mạc lại gặp phải tai họa này?

Bọn họ vẫn treo trên cây nấm, tư thế khác nhau.

Nơi này hình như là một con sông trống trải, cây cầu đã đứt đoạn, Rosemary phóng mắt nhìn, chỉ nhìn thấy cua giáp sắt màu đỏ nhiều không đếm được bò đến đây, có người đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nấm không thể hấp thụ vỏ ngoài của mấy con này, dị năng lại không thể khôi phục.

Nhưng lý do nấm tuân theo tiềm thức của Giản Hoa cướp cái động rỗng này, thống nhất với ý của Cảnh Điền, ông Trình Ánh và Lý Phỉ.

Nấm đã bắt đầu sụp đổ diện tích lớn, biến thành một cái hố, chứa đầy cua thì dùng đám tơ bịt kín, tùy cho chúng ép buộc ở bên trong, nhà giam nấm không ngừng tiến hóa.

Mười phút sau, tại chỗ chỉ còn lại mấy con cua linh tinh, hoảng loạn trốn về sông.

Giản Hoa cũng bị đói tỉnh, cậu mở mắt ra thì thấy nấm như hiến vật quý đưa một cái “sọt” ra trước mắt cậu, bên trong chật ních cua to cua nhỏ đỏ rực, còn cực kỳ có sức sống lôi kéo đám tơ.

Giản Hoa:…