Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 56




Edit: Luna Tan

Tiểu Tuyết và Hoàng San đã đi trước từ khi nãy, y một mình tới đây rồi ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết bao lâu trôi qua, thẳng cho đến khi các đôt ngón tay đều bắt đầu cảm thấy đau nhức.

Mạnh Vãn Đình lúc trước vì muốn trả thù mà tìm đến tận thị trấn nhỏ bé kia để tóm y cho bằng được, căn biệt thự mà anh ở lúc đó… cũng giống hệt nơi này.

Tiểu Tĩnh đang ở đây…

Nghĩ tới Mạnh Vãn Đình từ lần đầu tiên gặp đã vô cùng bạo ngược, nhưng về sau càng lúc lại càng ôn nhu, dịu dàng… Y quả thực nghĩ không ra nếu như Tiểu Tĩnh thật sự bị Mạnh Vãn Đình bắt thì y sẽ phải hành động như thế nào…

Hận ý ban đầu với anh theo thời gian đã dần trở nên phai nhạt, càng ở cạnh nhau lâu, y lại càng có cảm giác khác lạ với người này.

Chợt nhớ tới một đêm tá túc ngoài cánh đồng hoang kia… nhớ tới ***g ngực ấm áp của anh…

Gió lạnh thổi qua khiến y thoáng chốc rùng mình, vô lực tựa người vào thân cây bên cạnh.

Đáng tiếc, không có một chút nhiệt độ nào.

Lời của Hoàng San không phải không có lý, thủ đoạn của Mạnh Vãn Đình quả thực vô cùng tàn nhẫn, rất có khả năng vì một mục đích nào đó mà người kia đã làm ra những chuyện như thế này.

Nhưng là…

Y đột nhiên khắc chế không được mà nhớ tới những hành động của anh khi hai người ở tại Hồ Bắc, khóe miệng bất giác giương lên thành một nụ cười.

Một ‘Đại lão bản’ tai to miệng lớn có thể vì y mà làm ra những chuyện như vậy, quả thật là thiệt thòi cho anh ấy…

Y ngẩng đầu nhìn sắc trời xanh biếc hiếm khi thấy được ở nơi phồn hoa đô thị.

“Mộ Tịch, em một mình vụng trộm cười cái gì vậy?”

Lâm Mộ Tịch quay đầu lại nhìn, Mạnh Vãn Đình đột nhiên từ trên cây trèo xuống phía sau y. ÒwÓ What the f*ck! Rốt cuộc anh ngồi trên đó từ khi nào dzậy?!

Người kia lúc này đã thay đổi diện mạo như cũ, một thân âu phục đen tuyền, bả vai cường tráng, sống áo thẳng tươm, cảm giác áp bách vẫn y nguyên tồn tại, chỉ có điều trên gương mặt lại càng nhiều thêm nét ôn nhu nhàn nhạt.

“Hoàng San gọi anh đến sao?”

“… Phải, tôi còn tưởng em đã bị cô ấy thuyết phục rồi chứ”. Ánh mắt Mạnh Vãn Đình chan chứa niềm vui, sảng khoái tươi cười đi đến.

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi… Những người bên cạnh anh quả nhiên rất tài giỏi. Hiện tại chúng ta phải làm gì?”.

“Đến đó thôi”. Dứt lời, anh bước lên một bước, cơ thể hai người cơ hồ dính sát vào nhau.

Y vô tâm nói: “Cách xa tôi ra một chút, tôi thấy không được tự nhiên cho lắm”.

“Mộ Tịch… trên đường tới đây, tôi thật sự rất sợ hãi…”. Anh đem gò má tựa vào trán y, mùi hương thuốc lá nhàn nhạt trên người truyền đến, vừa nguy hiểm lại có chút mị hoặc.

“Có cái gì phải sợ?”. Lâm Mộ Tịch không nhúc nhích, đối với hành động thân mật của người kia, không đáp lại cũng không muốn cự tuyệt.

“… Sợ em sẽ tin lời người khác”. Anh thở dài một tiếng, nâng mặt y lên: “Mộ Tịch, chỉ có em mới có thể khiến tôi vui đến vậy”.

Tuy rằng không thích anh làm ra những hành động thân mật với mình, nhưng tận sâu trong tiềm thức y thật sự không muốn chống cự. Cho nên… chỉ có thể để mặc bờ môi anh rơi xuống nhẹ nhàng đặt lên một dấu hôn.

“Mạnh Vãn Đình, tôi không phải…”

“Tôi biết!”. Anh mỉm cười cắt đứt lời y: “Em không phải là người đồng tính, tôi hiểu… Tôi sẽ không trở thành gánh nặng của em đâu”.

Đôi mắt tham lam ngắm nhìn y, bàn tay từ cổ trượt xuống qua vai, đặt tại thắt lưng nhiều lần lưu luyến, phảng phất giống như không biết khi nào y sẽ tan biến mất…

“Mộ Tịch, tôi sẽ làm tất cả những gì em muốn, dù cho em sẽ không ở cạnh bên tôi nữa”. Mạnh Vãn Đình nhỏ giọng nói: “Hiện tại, tôi sẽ đi đem con gái của em trở về”.

Lâm Mộ Tịch có chút sững sờ: “Hiện tại sao? Cứ như vậy đi vào?”.

Anh gật gật đầu: “Thứ bọn họ muốn không phải con gái em, mà là tôi”.

“… Nhưng như vậy rất nguy hiểm…”.

Người kia vui vẻ mỉm cười: “Yên tâm, với tôi mà nói, không có chuyện gì hết”.

Không có chuyện gì?! Sao có thể chứ? Ngay khi nhận được cuộc gọi anh liền một mình cấp tốc đến đây, ngay cả một tên đàn em cũng không mang theo, tây trang đen tuyền chỉn chu, hoàn chỉnh, còn hôn y… Giống như xác định sẽ không còn đường quay về nữa…

Mạnh Vãn Đình như đoán được tâm tư y, đưa tay lên vuốt loạn mái tóc người đứng trước mặt mình: “Là đàn ông đừng có nhát gan như vậy… Tôi không sao đâu, lát nữa sau khi tôi đi vào, con gái em sẽ được thả ra, em hãy mang nó rời khỏi nơi này”. Dứt lời liền rút ra một tờ chi phiếu nhét vào tay y.

“Chỗ này tôi có một ít tiền em cứ cầm lấy dùng, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho hai người có một cuộc sống ấm êm cả đời…”

Mạnh Vãn Đình còn đang lảm nhảm, y đã nhàn nhạt cười cắt đứt lời anh, đem chi phiếu trả lại: “Không cần đâu, tôi sẽ cùng anh đi vào”.

“… Mộ Tịch, em đừng nháo nữa…”. Anh sốt ruột, kiên quyết đem chi phiếu nhét lại vào tay y.

Y nắm chặt lấy hai tay người kia, đưa mắt nhìn cố chấp không buông: “Tiểu Tĩnh đã có Tiểu Tuyết chăm sóc rồi… Cô ấy không còn quan tâm tới tôi nữa, tôi cũng không có nơi nào để đi cả, không bằng đi cùng anh còn có thể sớm gặp lại Tiểu Tĩnh hơn một chút”. Y vừa nói, khóe miệng lại nhộn nhạo cong lên thành một nụ cười.

Tôi đã hại chết em gái anh, anh đáng ra phải trả thù nhưng lại từ bỏ tất cả sản nghiệp gia tộc để tới giúp đỡ tôi… Chuyến đi này, coi như tôi trả nợ cho anh vậy.

Tôi sẽ không yêu anh, nhưng tôi có thể chết cùng anh…

Mạnh Vãn Đình nhìn y suy tư hồi lâu rồi lấy ra điện thoại: “Cẩm Hoa, đem tất cả tài sản dưới tên Mộ Tịch chuyển cho Tiểu Tuyết… rồi đi tìm cô ấy”.

Chu Cẩm Hoa ở đầu dây bên kia còn muốn nói thêm gì nữa nhưng rất nhanh đã bị Mạnh Vãn Đình cúp máy trước.

“Em muốn đi, tôi sẽ theo em”. Anh lười nhác cười, khôi phục lại bộ dáng không sợ trời không sợ đất.

Xuyên qua làn cỏ, dường như có ai đó thỉnh thoảng vụng trộm nhìn lén hai người bọn họ rồi lại nhanh chóng lẩn đi mất.

Y nhìn Mạnh Vãn Đình không chớp mắt đi thẳng tới căn biệt thự, không cần gõ cửa mà khí thế hô to: “Mau mở cửa! Mạnh Vãn Đình và Lâm Mộ Tịch đã đến!”.

Y vặn vẹo nở nụ cười, nhìn cửa chính từ từ mở ra.

Lý Tấn ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng trầm ổn, không còn lỗ mãng như trước đây nữa: “Mời hai vị”.

“Gọi cô ấy xuất hiện đi”. Mạnh Vãn Đình miễn cưỡng nói, sau đó không hề phòng bị, kéo y ngồi xuống sô pha giữa phòng.

“Đến đây đến đây, anh lúc nào cũng gấp gáp như vậy cả”

Thanh âm giày cao gót từ trên lầu vọng xuống, Hoàng San tủm tỉm cười bước đến nhìn Mạnh Vãn Đình: “Đã lâu không gặp, chồng chưa cưới của tôi!”.