Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 22




Túc Khê thấy hơi khó hiểu, đang muốn đổi góc nhìn, xem thử nhân vật trong game tại sao lại ra cửa, là đi đâu, chỉ thấy hắn đã trở lại, còn gánh một thùng gỗ nhỏ, nước trong thùng gỗ có hơi nóng.

Sắc mặt hắn bình thản đi vào, dùng chân sau đóng củi cửa lại, đặt thùng gỗ xuống, vắt khăn vải lên thành thùng gỗ.

Hắn tháo tấm vải màu nhạt để buộc tóc ra, mái tóc dài đen nhánh như thác rơi xuống, sau đó thì bắt đầu…

Bắt đầu cởi quần áo?

Túc Khê: “…?”

Đợi chút, không phải chứ, nhân vật trong game còn cần tắm sao?

Mặc dù tên nhóc ở trong màn hình cũng chỉ là hình ảnh của một cái bánh bao sữa hoạt hình, nhưng dẫu sao hắn cũng là một nam thiếu niên, sau khi ý thức được điều này, mặt Túc Khê đỏ lên một cách khó hiểu.

Ngay khi sắc mặt nàng đang đỏ bừng lên, màn hình đột nhiên tối sầm…

Túc Khê: “…?”

“Ngươi làm gì vậy?” Túc Khê giận đến suýt nữa nữa đấm xuống bàn, điên cuồng ấn mở khóa điện thoại di động, điện thoại di động vẫn còn sáng, nhưng giao diện trò chơi lại đen xì.

Hệ thống hiện ra: “Nhân vât chính của trò chơi tắm là cảnh tượng phải trả tiền, cần một nghìn đồng vàng mới có thể xem.”

Túc Khê: “...”



Con mẹ nó, quần ta cũng cởi rồi mà ngươi nói cái này với ta.

Túc Khê mặt hờ hững: “Phải tốn tiền? Vậy quên đi.”

Hệ thống: “…”

Cảnh tượng đen sì này, có lẽ kéo dài khoảng nửa giờ.

Túc Khê cũng không biết tại sao nhân vật trong game lại muốn tắm lâu như vậy. Đừng hỏi, nhất định chính là thích sạch sẽ.

Nàng đợi một hồi, màn hình vẫn chưa sáng lên, vì vậy nhân tiện cũng đi rửa mặt một cái.

Túc Khê vừa đánh răng vừa tính toán, muốn được xuất viện sớm hơn một chút, chân nàng mặc dù bị gãy xương, nhưng đã được cố định xong, mượn cái nạng cố gắng nhảy một cái, cũng có thể đi lại, nằm viện lâu như vậy cũng không phải là một chuyện tốt. Học hành bị giảm tiến độ là chuyện nhỏ, quan trọng chính là đốt tiền.

Chờ nàng rửa mặt xong rồi trở lại thì giao diện của trò chơi đã sáng lên, nhưng mà nhìn thời gian trong trò chơi thì dường như đã đến nửa đêm.

Túc Khê cho là nhân vật trong game chắc đã ngủ nên định tắt trò chơi.

Nhưng vào lúc này, nàng hơi sững sờ.

Trong phòng ánh nến đã tắt, chỉ có một chút ánh trăng phản chiếu trong tuyết xuyên qua cửa sổ, nhân vật trong game nằm ở trêи giường, nhắm mắt lại, lông mi đen rơi trêи gương mặt tái nhợt trong màn đêm mờ ảo, nhưng tay trái dựa vào tường vẫn đang nắm chặt thứ gì đó.

Nếu không phải Túc Khê dùng góc độ này để nhìn hắn, thì tuyệt đối không phát hiện được cả người hắn đang căng thẳng cảnh giác.

Hắn đang cầm cái gì vậy…?



Túc Khê thử quay hình ảnh, phóng to chỗ tay trái kia của hắn.

Chỉ thấy, đó là một con dao găm.

“Hắn bị sao vậy?” Túc Khê ngạc nhiên, lại quan sát hắn mười mấy phút đồng hồ, thấy hắn một mực nắm chặt con dao găm kia, cũng nhất định không ngủ.

Cả đêm hắn luôn ở trong trạng thái đề phòng, giống như là đang cảnh giác sợ người nào đó tùy tiện xông vào bên trong nhà vậy.

Túc Khê nhìn hắn, rồi lại nhìn thêm đồ đạc bên trong nhà, bàn ghế và chậu than, đột nhiên nhận ra cái gì đó… nhân vật trong game chẳng lẽ là nghĩ rằng có kẻ gian lẻn vào trong nhà, bỗng dưng vô cớ đưa những thứ này cho hắn, là muốn hại hắn?

Điều này cũng đúng thôi, đổi lại là nhà nàng tự nhiên xuất hiện rất nhiều thứ khó hiểu, nàng cũng sẽ sợ báo cảnh sát mất.

Nhưng không, cái này…

Đây không phải là chỉ là một trò chơi sao?

Đây là một cái trò chơi mà nhân vật cần phải có suy nghĩ sao? Đối với những đồ dùng mới xuất hiện không nên không suy nghĩ mà trực tiếp sử dụng hay sao?

Một lần nữa Túc Khê lại bị cái nhân vật chính chân thực như con người có máu có thịt có suy nghĩ của trò chơi làm cho sợ ngây người.

Nàng vô cùng hoảng hốt, chỉ có thể đổ cho trò chơi này sắp đặt quá tuyệt vời.

Nhưng tên nhóc đã hết sức cảnh giác đối với nàng, nếu nàng lại đưa thêm, chỉ sợ tên nhóc này sẽ càng chống lại.