Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1096




Vương Phú Quý, rốt cuộc đã bại lộ thực lực rồi.  

Ngay giây phút này.  

Advertisement

Uy thế tản ra từ người cậu ấy, thật là kinh người, thậm chí không kém gì Trương Mộ Cổ.  

Thấy vậy, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên há miệng, mặt đầy kinh ngạc nhìn Vương Phú Quý.  

Advertisement

Trong mắt bọn họ, Vương Phú Quý chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới tông sư, có lẽ là do gia tộc cần có người tham gia cuộc thi, mới phái cậu ấy đi cho xong chuyện.  

Nhưng hiện giờ, mọi người mới ý thức được, gia hỏa cầm kèn souna luôn treo gương mặt tươi cười này, vậy mà lại rất mạnh.  

“Quá…… mạnh quá, chẳng lẽ cậu ấy cũng là Thần tông sơ kỳ sao?”  

“Hẳn là vậy, tiểu thái kê này, trước đây che giấu thực lực, không ngờ cậu ấy lại mạnh như vậy.”  

“Tiểu thái kê, cậu còn để ý cách gọi tiểu thái kê này nữa à? Không ngại sao, nếu cậu ấy là tiểu thái kê, vậy chúng ta là gì.”  

“Năng lượng cậu ấy bộc phát ra hình như cũng không phải chân khí bình thường, chẳng lẽ cậu ấy tu luyện tâm pháp nội công đặc biệt, nên chân khí mới không giống chúng ta?”  

……  

Mọi người tại hiện trường trợn mắt há hốc mồm, sau khi phản ứng lại, bắt đầu suy đoán võ công Vương Phú Quý tu luyện, vì sao lại sinh ra chân khí không giống người thường.  

“Linh khí!”  

Giờ này khắc này, trên đài cao, mười vị tu vi cường đại, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra năng lượng Vương Phú Quý sử dụng là linh khí, sắc mặt tất cả đại biến.  

Trong đó, môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân vuốt râu, nhẹ nhàng cười nói: “Đã lâu không thấy người tu chân, không ngờ thanh niên này, cư nhiên thứ cậu ấy luyện lại là linh khí.”  

“Nhìn linh khí dao động trên người cậu ấy, tất nhiên vẫn chưa đặt chân tới Trúc cơ, nhưng hẳn là vẫn có thể ganh đua cao thấp với Thần tông sơ kỳ.”  

Bên cạnh ông ta, một ông hòa thượng người mặc áo cà sa có bông, mặt đầy vẻ thích thú, mở miệng nói: “Niên đại mạt pháp, có thể tu luyện đến trình độ này, thật sự không dễ dàng.”  

“Về hệ thống tu chân, chư vị, có ai biết cảnh giới Trúc cơ của người tu chân, tương đương với cảnh giới nào của cổ võ giả không?” Lão hòa thượng bỗng tò mò hỏi.  

Lão hòa thượng này, là trụ trì của núi Bồ Đề, Thông Tự Bối, pháp hiệu Viên Thông.  

Hòa thượng Viên Thông rất ít khi đi lại nơi thế tục, gần đây mới hoạt động mạnh trong phạm vi có thể nhìn thấy của các đại môn phái.  

Tuổi ông ấy lớn hơn những người khác trên đài cao này, thực lực sâu không lường được, nên những người này đối với ông ấy cũng tương đối cung kính.  

Thấy hòa thượng Viên Thông hỏi, Vương Trọng Vân nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện này tôi thật sự không rõ lắm, trong niên đại mạt pháp, người tu chân gần như không tồn tại.”  

“Có điều, Phong Vân huynh hẳn cũng biết một chút chứ, rốt cuộc thì, Tô Vô Kỵ, người khiến thiên hạ chấn kinh hơn trăm năm, từng chỉ bảo ông, tính toán cẩn thận chút, ông ta hẳn là sư phụ ông.”  

Vương Trọng Vân nói tiếp: “Tô Vô Kỵ đó là người tu chân, nghe nói không chỉ đặt chân tới Kết Đan kỳ, mà còn tiến sâu vào cảnh giới Nguyên Anh, còn thành công hay thất bại, không ai biết cả.”  

“Phong Vân huynh, người tu chân Trúc cơ kỳ, sức chiến đấu thế nào, có thể giải thích cho chúng tôi không?” Vương Trọng Vân cười nói.