Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1106




“Ừm.” Trương Mộ Cổ không giấu diếm nói.  

“Được đấy, Vô Cơ có một không hai trong thiên hạ, thực lực dồi dào cuồn cuộn, cậu lại có thể đánh bại cậu ta, rất mạnh đó nha!” Thạch Cửu Thiên khen mãi không dứt.  

Advertisement

“Thạch thiếu gia quá khen rồi ạ, Vô Cơ khốn khổ vì tình, ba năm nay đã không tu phật pháp, thực lực không tiến bộ được bước nào, cho dù tôi uy hiếp anh ta, thì cũng không có gì có thể khoe khoang được cả.”   

Trương Mộ Cổ cũng không tự kiêu, rồi nói: “Hơn nữa, ngày đó tôi cũng là thắng trong gang tấc mà thôi, nếu như không có khoảng thời gian cách biệt 3 năm này, tôi ắt hẳn ko phải là đối thủ của phật tử Vô Cơ.”   

Advertisement

“Nói cũng đúng.”  

Thạch Cửu Thiên cũng không phủ nhận, rồi nói tiếp: “Cậu không chọn thăng cấp, chính là vì tìm kiếm chút may mắn để được hồi sinh, rồi gặp Tây Môn Hổ Tiếu à?”   

“Đúng!” Nhắc đến Tây Môn Hổ Tiếu, Trương Mộ Cổ liền nghiến răng nói: “Cậu ta nhất định phải chết!”   

“Được.”   

“Nhưng hồi sinh thi đấu có tám bảng đua, không chắc là cậu có thể gặp được Tây Môn Hổ Tiếu.”  

Thạch Cửu Thiên đánh trống lảng, khẽ cười nói: “Nhưng tôi có một số mánh khóe, có thể động tay động chân, để cậu và Tây Môn Hổ Tiếu, chia ở cùng một bảng đấu.”   

“Thật sao!” Trương Mộ Cổ phấn khích nói: “Nếu vậy, thì cảm ơn Thạch thiếu gia nhiều nhé.”   

“Khách sáo quá.”   

Thạch Cửu Thiên cười cười, sau đó nhìn về phía bên cạnh Tô Thương, nói tiếp: “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn em họ của tôi đi, nếu không phải nhìn thấy cậu và em họ tôi nói chuyện với nhau, thì tôi cũng không muốn quan tâm đến mấy chuyện này đâu.”    

Em họ sao?   

Người này lại là em họ của Thạch Cửu Thiên ở núi Thái Sơn sao?   

Trương Mộ Cổ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn khách sáo chắp tay: “Cảm ơn Tô đại thiếu gia.”  

“Anh Trương Mộ Cổ, không cần khách sáo.” Tô Thương nói: “Anh nói chuyện ăn ý với Vương đại thiếu gia như vậy, lại còn để cậu ấy thăng cấp, đáng lẽ là chúng tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”   

“Không không không.”  

Trương Mộ Cổ vội vàng nói: “Anh Phú Quý danh xứng với thực, anh ấy cho tôi một loại cảm giác khiến tim tôi đập rất mạnh, rất khó đối phó, mục tiêu của tôi là Tây Môn Hổ Tiếu, đương nhiên không muốn hai bên tổn hại.”  

“Hơn nữa, tôi và anh Phú Quý đều là thiên tài của giới âm nhạc, tôi đánh trống, anh ấy thổi kèn xô-na, chúng tôi làm thành một nhóm, nhất định……”    

“Dừng lại.”  

Tô Thương nghe vậy, sầm mặt lại nói: “Đừng nói nữa, tôi xin hai người đấy, bây giờ nghe đến mấy chữ nhân tài âm nhạc này, đầu tôi liền đau như búa bổ ấy.”