Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1117




Thiên Sơn Tuyết sau khi hết kinh ngạc thì mỉm cười nói: "Em cũng không muốn nói như vậy, nhưng Từ Thiện sư thái nói hơi quá đáng, em học hư của anh rồi, lúc trước em cũng không nói những lời như vậy!"  

"Ha ha, được, được, có tiền đồ." Tô Thương lần nữa tán thưởng.  

Advertisement

"Anh bớt nói đi, Tô Thương, nói em nghe anh đang có ý đồ gì vậy, chắc không phải là thật sự nhìn trúng Triệu Chỉ Nhược rồi chứ?" Thiên Sơn Tuyết giọng điệu có chút không vui nói.  

"Sao lại có thể."  

"Tuyết Nhi, em còn không hiểu anh sao, anh không phải là loại người cứ gặp cái là yêu đâu."  

Advertisement

Tô Thương cười truyền âm nói: "Trên thanh kiếm của Triệu Chỉ Nhược có một đồ trang trí, đối với anh vô cùng quan trọng, nếu không anh mới không thèm bày ra trò này."  

"Anh nói chính là cái mô hình nhỏ nhỏ giống như ngọn tháp kia sao?" Thiên Sơn Tuyết nghi hoặc nói.

"Ừm!"  

"Được rồi, đối với vụ cá cược này, anh có nắm chắc không?"  

"Có, yên tâm đi, không nói nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi."  

Tô Thương mỉm cười, sau đó thu lại tâm thức của mình.  

Kỳ thực.  

Trương Chỉ Nhược có nương tay hay không, Tô Thương cũng không dám chắc, nhưng có A Ly ở đây, nắm chắc chuyện này không phải có rồi sao?  

Phải biết là, A Ly là Cửu Vĩ Hồ, am hiểu nhất chính là thuật mê hoặc lòng người.  

Đến lúc đó, chỉ cần A Ly lên đài thi triển chút thủ đoạn, thì Trương Chỉ Nhược còn không ngoan ngoãn nghe theo sao?  

Nhưng mà.  

Loại khống chế linh hồn này cũng có một sự tổn hại nhất định, ít nhất trong vòng ba ngày sẽ vô cùng mệt mỏi.  

Cho nên Tô Thương đã dặn dò A Ly, chỉ khi nhận được mệnh lệnh của mình thì mới được dùng mị thuật, khống chế cơ thể của Trương Chỉ Nhược.  

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Tô Thương liền đứng ở một góc, yên lặng chờ trận đấu bắt đầu.  

Khác biệt so với lúc trước chính là lúc trước Tô Thương chỉ là một người không ai biết đến, còn bây giờ anh đang là nhân vật được mọi người chú ý.  

...  

Lúc này.  

Ở phía trên cao.  

"Hừ!"  

Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn nhìn Tô Thương, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, nghiêm túc nói: "Chỉ biết nói lời ngon ngọt, nhà họ Tô đúng là đời này đến đời khác không khác gì nhau!"  

"Mặc dù Tô Thần Binh vô liêm sỉ nhưng cũng có thực lực thật sự, còn Tô Thương này thì tốt rồi, ngoại hình bóng bẩy, làm việc thì nửa vời, nhìn cảnh giới cũng chỉ là thiên tông, đúng là đồ bỏ đi!"  

"Đường đường là Tô Vô Kỵ vậy mà lại có con cháu như vậy, nếu như biết được e rằng cũng bật nắp quan tài mà sống lại!"  

"Anh Thạch, anh quen biết Tô Thương sao?" Môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân hiếu kỳ hỏi.  

Mặc dù lúc nãy Thạch Hạo Hãn chỉ lẩm bẩm ở trong lòng nhưng biểu cảm lại vô cùng khinh thường, cho nên Vương Trọng Vân mới hỏi như vậy.  

"Quen."