Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1120




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian đã đến, những người thi đấu của bảng thứ sáu, ngoại trừ những người tự động bỏ cuộc ra thì toàn bộ đều tập trung ở giữa lôi đài.  

Trận đấu, hết sức căng thẳng!

Advertisement

Vì những gì Tô Thương đã làm trước đó, cho nên bây giờ những người tham gia trận đấu ở trên lôi đài vô cùng kiêng dè anh.  

Ngay khoảnh khắc trận đấu bắt đầu, thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.  

Trên đài dưới đài, đều như vậy.  

Advertisement

Trong đó, cũng bao gồm luôn cả Triệu Chỉ Nhược.  

Tô Thương không để ý đến những người khác, mà chỉ đón lấy ánh nhìn của Triệu Chỉ Nhược, cười đùa nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi biết tôi rất đẹp trai nhưng cô cứ nhìn tôi chăm chú như vậy thì tôi cũng hơi ngượng đó."  

"Tôi không có nhìn anh!"  

Khuôn mặt ngọc của Triệu Chỉ Nhược đỏ ửng lên, cô ấy vội vàng quay đầu đi, nhưng cũng không nhịn được lén nhìn trộm Tô Thương lần nữa.  

Kết quả là cô ấy phát hiện ra Tô Thương vẫn đang nhìn mình, điều này khiến cho Triệu Chỉ Nhược vô cùng ngượng ngùng, nghiến răng nói: "Tại sao anh cứ nhìn tôi vậy!"  

"Tôi không có."  

"Anh nhìn rồi!"  

"Ồ, cô cũng nhìn tôi rồi, vậy chúng ta hòa." Tô Thương khẽ cười nói.  

Triệu Chỉ Nhược từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế như ban đầu, mặt nhìn một hướng khác, ửng đỏ nói: "Tôi nói rồi, tôi không có nhìn anh!"  

"Nếu cô không nhìn tôi thì sao lại biết tôi đang nhìn cô chứ?" Tô Thương hỏi ngược lại.  

"Tôi..."  

Triệu Chỉ Nhược nghe đến đây thì lập tức ngẩn cả người ra, khuôn mặt đỏ bừng dường như có thể bóp ra máu được luôn vậy.  

"Ha ha!"  

Lúc này, Vương Phú Quý ở dưới đài cười nói: "Tô đại thiếu gia, lợi hại nha, đánh một trận mà có thể cua được một người đẹp rồi, khâm phục khâm phục."  

"Cô Chỉ Nhược, cô đừng từ chối nữa, Tô đại thiếu gia là đại ca của tôi, năng lực của anh ấy về phương diện này mạnh lắm, điểm này tôi rõ như ban ngày, cô yên tâm đi theo Tô đại thiếu gia đi." Vương Phú Quý đê tiện cười hề hề nói.  

Triệu Chỉ Nhược nghe vậy, xấu hổ cúi đầu, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.  

"Chỉ Nhược!"  

Lúc này, Từ Thiện sư thái không nhịn được nữa, tức giận nói: "Con còn đợi gì nữa, còn không ra tay giết cậu ta đi!"  

"Vâng, sư phụ."  

Triệu Chỉ Nhược vội vàng chắp tay lại, sau đó không suy nghĩ gì nữa, tay cầm kiếm Hà Hoa, trực tiếp xông về phía Tô Thương.  

"F*ck, con nhỏ này đúng là trò cưng của sư phụ mà, quá nghe lời sư phụ rồi, Tô đại thiếu gia, anh phải cẩn thận đó." Vương Phú Quý vội vàng nhắc nhở.  

"Không sao, không sao, vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, mọi người đừng lo lắng, vợ Chỉ Nhược sẽ không làm tôi bị thương đâu."