Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 525




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tô Thương, thằng ranh con này, mày thấy tao đang nằm trên cáng cứu thương, không đánh được mày phải không, dám trả treo với ông đây hả."  

<

Tô Thần Binh tức giận thở hổn hển nói: "Mày nếu thật sự là Tô Huyền Thiên, thế tao gọi mày là gì hả? Gọi là chú? Ông nội mày kết nghĩa anh em với mày sao?"  

Advertisement

"Đồ hỗn láo, lần sau không cho phép mày lấy chuyện này ra nói đùa nữa, nếu không thì tao với ông nội mày, không thể không chặt đứt chân mày!" Tô Thần Binh hung hăng nói.  

"Được được được, không đùa nữa."  

Tô Thương nhất thời thấy đau đầu thật sự, mình chỉ mới thăm dò một chút ý của cha thôi, mà không nghĩ cha lại phản ứng mạnh như vậy.  

"Như vậy còn tạm được."  

Tô Thần Binh gật gật đầu, sau đó dặn: "Những gì nên nói cha đều nói hết cho con nghe rồi, Tô Thương, có lẽ bây giờ con cũng thấy cực kỳ tức giận, căm hận Lão Độc Vật, căm hận gia tộc Tây Môn, căm hận các tông phái lớn, nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, đừng có để lộ ra ngoài."  

"Thực lực của con bây giờ quá yếu, trong mắt bọn chúng chỉ như là sâu bọ thôi, con phải che giấu đi cảm xúc của mình, nếu có một ngày con trở nên có quyền thế rồi, hoặc là con trở nên mạnh mẽ hơn, thì hãy lấy những năng lực sấm sét đó mà tìm chúng báo thù, không cho chúng có cơ hội phản ứng lại!"  

Tô Thần Binh dặn dò nói: "Bây giờ, việc con nên làm là giấu mình thật kỹ, lấy những nỗi hận giấu hết tận đáy lòng, đừng nói cho bất kỳ ai biết, đồng thời con cũng không cần nổi nóng, phiền muộn, hay tức giận."  

"Trước khi hoàn toàn có được thực lực mạnh mẽ, thì tất cả những phẫn nộ, tức giận, đều là không thể biểu hiện ra ngoài, vì có thể hiện ra thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì hết."  

"Con chỉ cần nhớ kỹ, con có thù lớn chưa trả là được, tuyệt đối đừng làm cuộc sống bây giờ của con thay đổi quá lớn."  

Tô Thần Binh nhìn Tô Thương, ý tứ sâu xa mà nói: "Con nghe rõ chưa hả?"  

"Vâng, cha, cha yên tâm đi, tâm trạng của con vẫn tốt lắm."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền dò hỏi: "Cha, năm đó ông cố Tô Vô Kỵ rốt cuộc là đã tu luyện loại võ thuật gì, sao lại có thể mạnh như thế, một mình trấn áp tất cả?"  

"Chuyện này, cha cũng không biết nên trả lời con thế nào."  

Tô Thần Binh thở dài một hơi, nói: "Cha cũng đã từng hỏi ông nội con vấn đề giống như vậy."  

"Mà ông nội con, cũng hỏi ông cố con, vấn đề y chang như thế."  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Ông cố của con không trả lời, chỉ nói là ông ấy đang truy tìm tiền nhân, đi trên con đường cổ đại đã biến mất hơn hai ngàn năm rồi."  

"Điểm cuối con đường này, ông ấy cũng không biết là cái gì, nhưng nhất định là đầy ẩn số, nếu không thì những tiền nhân đó cũng không thể biến mất hoàn toàn như vậy được."  

"Vì thế, ông ấy không đem những thứ mà mình đã tu luyện truyền lại cho ông nội con, muốn cho ông nội con bình an cả đời, không muốn liên quan đến chuyện này."