Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 64




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân vô cùng thích thú nhìn La Cường nổi cơn ghen, đột nhiên cảm thấy đắc ý. Cảm giác giống như một con công đang xòe đuôi đứng trước mặt một con sư tử đỏ ngầu hai mắt chảy nước miếng, gầm gừ thèm khát vậy.

Thiệu Quân lấy đầu gối của mình thúc thúc vào chân của La Cường: “Sao thế? Ghen à?”

La Cường nheo mắt, oán giận nói: “Rốt cuộc là có mút hay chưa?”

Thiệu Quân cười toe toét lộ cả hàm răng, không muốn nói dối nên ăn ngay nói thật: “Chuyện trước kia thôi, lúc đó em còn chưa biết anh là ai mà, nhưng mà anh đó … người ta làm không thích bằng anh.”

La Cường lạnh lùng nghiêm mặt, cố gắng kìm nén cơn ghen tuông trào ra vì lỡ mất cơ hội được làm người đầu tiên, hừ lạnh: “Ông đây không ‘biểu diễn’ chuyện đó cho người thứ hai nào nữa đâu.”

Thiệu Quân vội vàng kê môi lại hôn mạnh một cái lên mặt La Cường, dỗ dành: “Làm lại cho em lần nữa đi…”

La Cường lạnh lùng nói: “Không! Chỉ một lần đó, có muốn thêm anh cũng không làm! Em đi mà tìm tên họ Trâu đó mút!”

Giọng điệu ghen tuông của cái tên họ La này làm Thiệu Quân càng lúc càng cảm thấy buồn cười, bụng co quắp cố nén cười để không làm động vết mổ, quyết không chịu dễ dàng buông tha cho hắn.

Anh gần như nửa nằm úp sấp nửa câu trên người La Cường, đôi chân dài ngọt ngào quấn lấy hắn, anh vén cổ áo của người đàn ông này, lắc qua lắc lại vòi cho bằng được. Hai người dường như trẻ lại hai mươi tuổi, một người tám tuổi, người kia mười tám tuổi, cãi nhau ầm ỹ, quấn nhau thành một cục.

La Cường vội vàng đưa tay ra đỡ, tránh né cái miệng không chút xấu hổ mà cắn loạn xạ của Thiệu Quân: “Không là không, ông đây không làm nữa đâu! … Để thằng đó luyện tập với em cho nhiều! “

Thiệu Quân không quan tâm: “Em không định cho ai khác cơ hội luyện tập nữa đâu. Lão nhị, tam gia coi trọng anh lắm đó.”

La Cường mắng: “Bà mẹ em, trước kia em ngủ với bao nhiêu thằng rồi?”

Thiệu Quân đảo tròng mắt xinh đẹp, không sợ La Cường rống lên, tự tin nói: “Chắc chắn là không nhiều bằng mấy ‘điểm tâm nhỏ’ của anh đâu. Cá không?”

“Lại còn dám cá? Nếu anh có một nồi điểm tâm, thì em có hẳn một cái xe đầy người!”

La Cường không đề cập đến mấy chuyện này, Thiệu Quân cũng không chủ động đề cập đến chúng. La Cường không dám nhắc đến mấy Bánh chéo nhỏ, bánh trôi nhỏ thì tất nhiên, Thiệu Quân sẽ không ngốc đến mức tự thú nhận thực ra hồi đó Tam gia gia anh đã từng ghé qua ‘tiệm vịt’ hắn mở, tận mắt thấy mấy ‘điểm tâm nhỏ’ hắn dạy dỗ, thậm chí còn bao một người xem thử! …

La Cường không còn gì để nói, liếc mắt nhìn anh. Thiệu Quân vội vàng rướn người hôn lên mặt hắn, cười cười thì thào nói: “Người khác không bằng anh … Em cảm thấy, chuyện chăn gối là năng khiếu thiên phú, không liên quan gì đến tuổi tác hay vóc dáng. Lưỡi của anh dài hơn của họ nhiều! Thật đấy! “

La Cường phun một bãi nước bọt!

Dù vốn là người lạnh lùng nhưng bị Thiệu Tiểu tam nhi chọc một hồi, khuôn mặt lạnh màu đồng cũng chậm rãi đỏ lên.

La Cường quay mặt lại, ôm đầu Thiệu Quân vào vòng tay, cắn anh, gặm nhấm anh, liếm anh bằng chiếc lưỡi dài và dày của mình …

Ngoài miệng nói chỉ làm một lần không có lần thứ hai, nhưng La Cường không thoát khỏi chiêu bài nhõng nhẽo của Thiệu Quân, hắn cưng chiều đứa nhỏ này đến mức tối hôm đó hắn vẫn quyết định làm lại một lần nữa, phục vụ Thiệu Quân và Thiệu Quân bé thích ngất ngây.

Thiệu Quân ngửa mặt tựa vào bếp, dùng hai cùi chỏ chống nửa thân trên lên, nhìn La Cường dựa vào anh hôn, liếm, phục vụ anh, làm anh hài lòng, khiến anh cảm thấy thoải mái đến cả người run lên, hông không kiểm soát được đung đưa ra phía trước, cố gắng tiến thật sâu vào miệng La Cường.

La Cường lo sợ thằng bé này túng dục vô độ ảnh hưởng đến thắt lưng, đụng tới vết mổ. Hai cánh tay như gọng kìm sắt của hắn cố gắng đỡ lấy eo của Thiệu Quân, lòng bàn tay nhào nắn hai cánh mông giúp tăng khoái cảm. Khi Thiệu Quân phun trào, anh ngân lên mấy tiếng ưm a trong cổ họng, khuôn mặt đỏ bừng quay sang một bên, phần dưới thân thì run rẩy. La Cường dùng ngón tay dày vuốt ve dương v*t sưng tấy trong lòng bàn tay, giảm tốc độ bắn tinh khiến Thiệu Quân bắn đến hơn một phút, bắn xong rồi cả người xụi lơ nằm trên mặt đất, thở hổn hển …

Nhìn Thiệu Quân sung sướng hạnh phúc, không ai có thể không mềm lòng. Khi La Cường ôm chân anh vắt lên vai hôn, hắn thoáng nhìn thấy bờ mông đang run rẩy của Thiệu Quân, không kìm được ý muốn cưỡi nó, muốn đâm vào, tưởng tượng khoảnh khắc xâm chiếm Thiệu Quân, ấm áp và hạnh phúc như thủy triều nháy mắt đổ ập xuống hắn …

La Cường dựa vào Thiệu Quân, cạ hai chóp mũi vào nhau, trầm giọng nói: “Ông đây thật sự muốn làm em.”

Thiệu Quân thô bạo nuốt một ngụm nước bọt, im lặng, không vui vẻ “OK” rồi quấn hắn như một con bạch tuộc, cũng không từ chối.

La Cường chỉ nói một câu đó thôi, không cần chạm vào anh, đã suýt nữa khiến anh cứng lại, toàn thân run rẩy …

La Cường ngậm đầu mũi Thiệu Quân, hôn nhẹ: “Thôi quên đi.”

Thiệu Quân: “……”

Quên là quên thế quái nào được?!

Đáy mắt La Cường hơi đỏ lên, hắn khó chịu cúi đầu chỉ chỉ lên người Thiệu Quân: “Khoảng cách từ mông đến vết mổ này là bao xa?”

Thiệu Quân: “… Chi vậy?”

La Cường so cái thứ đầy đặn cứng cáp mỗi lần cương cứng với tay của hắn: “Vật này của anh dài như thế này. Nếu đi vào có thể sẽ đâm tới cái dây kéo lớn khó khăn lắm mới bắt đầu hồi phục của em, nếu nó rách ra tiếp thì phải làm sao? “

Thiệu Quân: “…”

Thiệu Quân hoàn toàn không nhận ra sự đau khổ trong câu nói của La Cường. Anh không nắm được vấn đề chính, đôi mắt thất thần, thì thầm: “Đồ của anh cứng lên nó dài như vậy luôn hả …”

(khiếp liêm sỉ còn có tý =)))))

La Cường phải cố hết sức kìm nén mới nhịn được xúc động muốn bạo ngược trong người mình.

Vết mổ lớn trên bụng Màn thầu lộ ra dưới lớp áo, làn da mỏng manh ửng màu hồng nhạt. La Cường cảm thấy nếu hắn bấp chấp đâm vào mông Màn thầu, thì vị trí và độ dài thứ đó của hắn thực sự có thể đâm vào vết thương ngay lập tức, giống như một vũ khí sắc bén xuyên qua cơ thể, đâm ra khỏi bụng của Thiệu Quân …

La Cường giúp Thiệu Quân dọn dẹp hậu sự, lau người cho sạch sẽ, mặc quần, lại bón cho ăn xíu mại tôm và canh xương heo mới nấu, ăn no đến cái bụng căng tròn.

Thiệu Quân xoa bụng, có vẻ rất mãn nguyện, khoanh chân ngồi đó, im lặng ngắm La Cường, trái tim như rung lên. Bên ngoài và bên trong La lão nhị này như hai người khác nhau vậy. Tất cả những người khác đều chỉ chạm được vào áo giáp cứng cỏi sắc bén của La Cường. Chỉ có anh được chạm vào nội tâm mềm mại tinh tế của hắn. Cũng chỉ có duy nhất mình anh, nhìn thấy một La Cường như vậy.

La Cường là người của Thiệu Tam gia đây, cả đời cũng đừng hòng chạy trốn.

La Cường lặng lẽ nhìn Thiệu Quân, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, đột nhiên nói, “Màn thầu, chuyển công tác đi.”

Thiệu Quân mở to mí mắt đang từ từ mệt mỏi nhíu lại vì ăn no: “Hả?”

La Cường nói: “Anh bảo, sau này đổi công tác đi, dừng làm trong khu nhà giam nữa, được không?”

Thiệu Quân hừ nói: “Đừng nói nhảm.”

La Cường: “Anh không nói nhảm. Anh đang nghiêm túc đấy, đừng để ông đây phải lo lắng cho em cả ngày.”

Thiệu Quân chậm rãi cau mày, khó chịu nói: “Anh đang muốn rời khỏi em sao?”

“Anh không muốn.”

Ánh mắt La Cường bình tĩnh, hắn đưa tay ra, xoa mu bàn tay vào mặt Tiểu Thiệu tam nhi. Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất lung: “Anh không muốn tách khỏi em. Nhưng em nên đổi chỗ khác, đến văn phòng nào đó trong thành phố tìm một công việc nhàn hạ, hoặc đừng làm cảnh sát nữa. Sau này có thể thường xuyên đến thăm anh. Nếu cứ cố chấp ở lại nơi kinh khủng này, sợ rằng vài năm nữa, em sẽ tự phá hỏng cả cơ thể mình mất, còn ông đây sẽ không bao giờ được gặp lại em.”

Thiệu Quân ngước mắt lên nhìn hắn, một lúc lâu sau, anh vươn cổ ra hôn mạnh La Cường một cái, giọng kiên định: “Anh yên tâm, em sẽ không rời đi.”

La Cường nghĩ trong bụng, lần này Thiệu tiểu tam nhi bị thương nặng như vậy, với bối cảnh gia đình như thế, Cục trưởng Thiệu và và ông ngoại của đứa bé này liệu có thể để Thiệu Quân trở lại Thanh Hà, tiếp tục lăn lộn nơi ngục giam không?

Tất nhiên, Thiệu Quốc Cương không muốn để con trai mình đi, ông muốn giúp Thiệu Quân được thăng chức lên Bộ Tư pháp, kiếm một công việc an nhàn, cùng chỗ làm với con gái nhà họ Đào, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sớm muộn gì cũng có cảm tình.

Thiệu Quốc Cương đã nói chuyện này với con trai mình năm lần bảy lượt lúc còn nằm bệnh viện.

Thiệu Quân không phải là người vô tâm, bố anh nói đến như thế sao anh có thể thờ ơ? Ông ngoại yêu anh như thế, đã tám mươi tuổi rồi mà suốt ngày cũng chạy đến bệnh viện khuyên can, dỗ dành, Thiệu Quân đâu phải không mâu thuẫn, áy náy, vướng bận?

Trước đây anh cũng từng dao động, nhưng anh không muốn rời khỏi La Cường.

La Cường thuyết phục anh: “Thiệu Quốc Cương cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, đừng trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác, giam mình ở đây, không đáng đâu.”

Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Em ngả bài với bố em rồi.”

La Cường nhướng mày: “Em có lá nào trong tay?”

Thiệu Quân có vẻ chế giễu: “Em nói với ông ấy  nếu có thể phá được vụ án năm đó, trả được món nợ tình cảm mà ông ấy mắc nợ mẹ em, em sẽ đồng ý trở lại thành phố với ông ấy.”

La Cường: “……”

Thiệu Quân: “Nhưng mà em nghi ngờ bố có nhúng tay vào vụ án này. Dù bố cứ nói rằng ông ấy không biết và không liên quan gì, nhưng ông không phải là cục trưởng cục cảnh sát sao? Đây không phải là công việc của ông ấy sao? Không phá được thì làm cục trưởng kiểu gì? Nếu ông ấy phá được vụ án, trả lại cho mẹ em công bằng, em sẽ nghe lời ông ấy, chuyển công tác, rồi trở về với ông! “

Lúc Thiệu Quân ở trong bệnh viện, anh cuối cùng đã nói thẳng với bố mình.

Cục trưởng Thiệu rất sốc và giận dữ trước thái độ tra hỏi của Thiệu Quân, tất nhiên, ông phủ nhận rằng cái chết của họ Tần kia không liên quan đến ông, ông không thuê bất kỳ kẻ giết người nào.

Thiệu Quân hỏi, nhưng bố có động cơ giết người, bố giải thích thế nào?

Thiệu Quốc Cương lúc ấy tái mặt đến mức không nói nên lời, không ngờ suốt bao nhiêu năm, trong mắt, trong lòng con trai ông lại coi ông là kẻ sát nhân!

Thiệu Quốc Cương tức giận nói: “Quân Quân, con đang cố ý phân cao thấp với bố sao? Nếu vụ án không được phá, con sẽ từ chối nhận bố luôn à?!”

Tính tình hai bố con Thiệu Quân thật sự nóng nảy hệt như nhau: “Nếu không phải bố làm thì bố nói xem là ai làm. Bố, chỉ khi nào bắt được hung thủ, con mới tin bố.”

Cái chết của mẹ Thiệu Quân quả thực là một khúc mắc không thể tháo gỡ giữa hai bố con suốt nhiều năm qua. Cố Hiểu Ảnh, người ruột thịt có liên hệ huyết thống giữa hai bố con, giờ đã không còn, trong lòng cả hai ai có thể vui vẻ nổi? Hai năm trước Thiệu Quốc Cương đã kết hôn với người vợ thứ hai, có gia đình mới, nhưng trong lòng ông có thực sự thoải mái?

Cục trưởng Thiệu không chủ động nhắc đến chuyện năm ấy, một là do ông không mong đợi con trai mình tận mắt chứng kiến, thứ hai, ông không muốn phá miệng vết sẹo cũ. Ông sợ Quân Quân thương tâm khổ sở, nếu không cần nhắc đến chuyện cũ thì sẽ không nhắc đến.

Tất nhiên, Thiệu Quốc Cương không biết con trai mình đã phải giãy giụa hoang mang như thế nào trong thời kỳ nổi dậy phản nghịch khi còn là một thiếu niên năm mười mấy tuổi. Vào thời điểm đó, Thiệu Quân cả ngày không về nhà, trốn tránh gia đình, đi cặp kè với bạn bè, ngủ ở nhà Sở Nhị thiếu gia, đi chơi club với Trầm Đại thiếu, đến hộp đêm, sàn nhảy, một đám thanh niên choai choai trong độ tuổi xao động bất an, giằng co suốt mấy năm, mãi đến khi lên đại học, anh mới dần đi lại đúng hướng.

Những năm đó, Thiệu Quân mỗi khi ra ngoài tìm bạn bè đi lê la, thường đèo theo bạn học Đào San San ở yên sau xe đạp. Đây cũng là “mặt tiền” của mấy nam thiếu niên choai choai, “phô trương” cho bạn bè. Những người khác đều chở con gái theo, sao Thiệu Quân không có được? Người ta cười thì sao? Thiệu Quân thậm chí còn trốn nhà nhiều lần vào ban đêm, cố tình để bố biết rằng anh đang giao du với Đào San San, cố tình chọc tức người lớn, khiến bố anh nóng nảy nổi giận … Cũng không rõ đây là kiểu tâm lý nổi loạn nào, cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình, trả đũa cho tổn thương tâm lý mình chịu đựng bằng cách làm tổn thương những người thân…

Kết quả là bây giờ, cục trưởng Thiệu vẫn tưởng rằng hai đứa trẻ ngây thơ này có gì với nhau, và bắt đầu gán ghép Thiệu Quân với con gái nhà họ Đào, ông thực sự nghĩ rằng giữa hai đứa trẻ có tồn tại cái gọi là ‘thanh mai trúc mã’.

La Cường đêm đó xoa đầu Thiệu Quân, bàn tay to trùm lên đỉnh đầu anh, dùng nhiệt độ cơ thể hắn sưởi ấm toàn bộ đầu cho Thiệu Quân.

Hai người yên lặng chăm chú nhìn nhau, La Cường giống như vô tình, xác nhận lại: “Em hứa với bố em rằng nếu ông ấy phá được vụ án, bắt được kẻ sát nhân năm đó, em sẽ rời khỏi Thanh Hà, sống một cuộc sống bình thường, đúng không?”

Thiệu Quân khinh thường hừ mũi: “Em cam đoan như vậy, nhưng em biết ông ấy dù sao cũng không giải quyết được vụ án, nên em mới thuận miệng nói.”

La Cường ngẩn người: “Làm sao em biết sẽ không phá được?”

Thiệu Quân nói: “Em còn quá nhỏ để làm chứng? Không có video ghi hình? Không có mẫu máu? Không có DNA? Khi đó mấy con hẻm còn chưa có gắn camera an ninh, gần như không có manh mối nào, làm sao cảnh sát có thể phá được? Hơn nữa người đó thoạt nhìn thì có vẻ là dân xã hội đen, làm rất gọn gàng chuyên nghiệp, không để lại dấu vết gì. Vụ án hơn mười năm rồi, cho dù bố em có giỏi cách mấy thì ông cũng không phải là thần, không thể phá được tất cả các vụ án.”

“Lão Nhị, dù bố ép em đến thế nào, em cũng không rời khỏi chỗ này đâu.”

Lấy vụ án năm đó để nói chuyện, thật ra cũng là một bước lùi nửa bước, cũng là kế hoãn binh.Thiệu Quân biết mình không thể rời xa La Cường.

Anh chạm môi với La Cường, hôn sâu, mặt dán mặt, hít thở mùi hương của nhau, khắc sâu vào xương tủy…

****

Chỉ vài ngày sau khi Thiệu Tam gia trở lại làm việc ở Thanh Hà, anh nhanh chóng trở thành khách quen của bệnh viện nhà tù, hầu như mỗi tuần đều đến gặp bác sĩ.

Phần lớn nguyên nhân là do cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, sức đề kháng rất yếu, rất dễ mệt mỏi. Một phần nhỏ lý do … cũng là hơi dung túng dục quá độ. Cứ hai ngày ba bữa là anh lại làm chuyện với La Cường trong căn bếp nhỏ. Sau khi mây mưa buổi tối xong là sang ngày hôm sau thắt lưng và chân đau đến bủn rủn, đứng trực trong nhà xưởng cũng không nổi, phải ngồi xuống, vết mổ ở bụng trên không được thoải mái cho lắm.

La Cường âm thầm nhìn thấy, hắn không vui.

Cũng may là hôm đó trong bếp không kích động nhất thời làm chuyện đó, nếu không thật sự Màn thầu sẽ ngất xỉu để người ta cán đi bệnh viện mất.

Thiệu Quân như thế này, sao La Cường không đau lòng?

Ngoài việc nấu bữa tối cho Thiệu Quân, làm vài món bổ dưỡng, hắn có thể làm gì khác?

Đứa nhỏ này thật sự rất ương bướng. Chỉ cần cảm thấy mình nên làm gì là sẽ lao vào, không quan tâm đến sức khỏe của bản thân, không muốn ngơi nghỉ …

La Cường trong này vướng bận Thiệu tiểu tam, hắn không biết bên ngoài đã nháo nhào đến mấy ngày.

Em trai hắn La tiểu tam không may mắn, nơi ở gần như bị đập tan. Bảy tám chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh kiểu Bắc Kinh buộc phải tạm ngừng kinh doanh vì bị kẻ thù của hai anh em ném phân vào.

Sáng sớm, toàn thể nhân viên và đàn em dưới tay La Chiến cầm giẻ lau và chổi quét cửa hàng, lau kính, dọn phân. Ra tù ngần ấy ngày, trong sạch lương thiện mở cửa hàng, thật sự là sấm chớp giữa trời nắng, giẫm phân chó ở đại lộ dương quang vậy, nhà hàng này sao còn có thể mở cửa nổi?

La Chiến gọi điện đến nhà tù, lén lút xin quản giáo trưởng của khu giam sắp xếp một cuộc thăm tù chen ngang.

Thiệu Quân đầy giọng mũi nói trong điện thoại, cố ý lạnh lùng: “Này La Tam nhi, không phải anh vừa mới đến thăm tù hai tháng trước sao, sao giờ lại đòi thăm nữa? Cuộc sống cải tạo của La Cường ở đây rất tốt. Có tôi để mắt đến anh ta, nên anh không cần anh cứ dăm ba bữa là chạy đến xem đâu.”

Thiệu Tam gia nghĩ thầm, anh muốn xem cái gì? Xem gì mà xem?!

Thật là huynh đệ tình thâm, đến kiểm tra xem anh hai anh có được Tam gia anh chăm sóc đủ không à?

La Chiến nói có chuyện quan trọng cần phải hỏi thẳng mặt anh trai.

Thiệu Quân không chịu nổi chuyện này, không chút khách khí hỏi lại: “Có chuyện gì quan trọng thì nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời, không cần anh phải đến đây.”

La Chiến nghiêm túc nói, thành khẩn nói: “Xin lỗi đồng chí đội trưởng vì gây phiền phức cho ngài. Thật tình xin ngài có thể giúp tôi lần này. Tôi cũng biết mỗi quý chỉ có thể đến thăm một lần, nhưng thật sự là trong nhà đang có chuyện rất gấp cần bàn bạc, nếu không tôi cũng không dám làm phiền ngài đến như vậy đây.”

Thiệu Quân: “… Ở nhà có chuyện gấp sao?”

Giọng điệu lịch sự và thành khẩn của La Tiểu tam nhi khiến Thiệu Quân không thể từ chối.

Chuyện Thiệu Quân vô tình gặp trong bệnh viện vài ngày trước, với tính tình của anh, sao có thể ngậm mồm không nói được? Anh ngồi xổm trong góc một mình vừa cắn mấy cái màn thầu chính tay La Cường hấp vừa vui vẻ toan tính trong bụng, mấy ngày sau sẽ đi kể hết với La Cường.

La Cường hơi nhướng chân mày rậm của mình lên, kinh ngạc nói: “Em tận mắt thấy à?”

Thiệu Quân ngồi xếp bằng trên ghế, vừa nhai bữa tối trong miệng, vừa hăng hái khoa tay múa chân: “Đúng rồi, em thấy người thật việc thật luôn! Nhìn lướt qua một phát là thấy có gian tình, chắc chắn không sai. Em anh có bạn trai. “

La Cường hỏi: “Là ai, trông như thế nào?”

Thiệu Quân trợn tròn đôi mắt đào hoa, suy nghĩ hồi lâu không biết nên diễn tả dáng vẻ đẹp trai của Trình Vũ trong mắt mình như thế nào, trong đầu lướt qua quá nhiều tính từ hoa mỹ bay bướm, cuối cùng kết luận một câu: “Trông … Dù sao thì anh cũng không nên nhìn thấy sớm! “

La Cường tỏ vẻ khinh thường, chắc là La Tiểu tam nhi kết giao với một tên nhóc bán mông nào đó thôi, trước kia thượng vàng hạ cám gì cũng thử qua rồi, giờ chẳng lẽ kiếm được người ba đầu sáu tay gì đó?

Còn ai đẹp hơn Tiểu Quân? Tiểu Quân bé nhỏ của ông đây đẹp từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong …

Thiệu Quân âm thầm dò xét La Cường, từ từ lộ ra vẻ lém lỉnh: “À nè lão nhị, theo lý thuyết á, thì cậu La Chiến nhà anh bề ngoài trông khá là cao to vạm vỡ, giống như anh vậy đó, giơ tay nhấc chân cũng thấy nam tính ngời ngời, đàn ông đích thực, hơn nữa lại còn trông cũng rất giống anh, như đúc cùng một khuôn vậy. Vậy mà không hiểu sao…. cái chuyện đó….. không có giống?”

La Cường khó hiểu: “Chuyện gì không giống?”

Thiệu Quân thì thầm: “Ý là….. trên giường á, cái kịch liệt bạo lực sung sướng á?”

La Cường hừ một tiếng trong lỗ mũi: “Tam nhi nhà anh như thế nào, làm sao em biết?”

Thiệu Quân không nhịn được, cắn vài cái lên miệng hắn, hưng phấn vô sỉ khi thấy người khác gặp họa..

La Cường cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt trừng trừng, vẫn chưa tin: “Vớ vẩn, Tam nhi nhà anh là ai? Sao nó có thể để người ta đè được? Con mẹ nó đứa nào dám đè em trai của bố??! “

Thiệu Quân cười xấu xa, đưa tay xoa bóp khuôn mặt La Cường, chồng gương mặt hai anh em lại trong đầu, tưởng tượng một ngày nào đó La Cường cũng sẽ oai oán chổng mông lên trời…

Thiệu Quân: “Này, lão nhị, còn anh thì sao?”

La Cường: “Sao cái gì?”

Thiệu Quân cắn vài cái lên mặt hắn: “Cái miệng kia của anh dùng tốt không?”

“Anh nói với em rồi, thật ra..”

La Cường đột nhiên nhìn chằm chằm Thiệu Quân, hai mắt phát hỏa, hung ác nghiến răng, mắng: “Đồ hư hỏng, đừng hòng! Cả ai dám động đến Tam nhi nhà bố nữa, dám làm đau mông nó, chờ bố ra khỏi tù, không bắn hắn thành cái sàng bố đổi họ! “



Tội La Chiến bị vợ thông ass đã đành còn bị anh dâu bắt quả tang xong hiểu nhầm mình kèo dưới =))))

Mà Quân Quân có mầm mống tư tưởng phản nghịch hơi bị nhiều rồi nha =)))))