Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 99




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Ngày hôm đó, ông chủ La đã chiêu đãi những người ở khu nhà tù thứ ba, làm một vài nồi sủi cảo lớn, nấu một số món ăn bán chạy nhất trong nhà hàng của mình, mở mang kiến thức cho mấy nhãi con chưa từng thấy thế giới.

La Chiến đặc biệt làm thêm một đĩa gân bò om, một đĩa cà tím ngư hương, đều là những món ăn cơ bản nhất trong nhà hàng kiểu Bắc Kinh, lặng lẽ phục vụ cho trưởng trại giam và chỉ đạo viên. Tay nghề của ông chủ La người gặp người khen, hoa gặp hoa nở, nhanh chóng dỗ dành các vị lãnh đạo vui vẻ.

Cũng vì những năm gần đây, La lão nhị vừa có thành tích lao động tốt, lại vừa lập công lớn, được giảm án nên Trưởng trại giam đã đặc cách phê chuẩn phần thưởng là được qua đêm cùng gia đình trong ‘phòng gia đình’.

Đây là một chính sách mới thể hiện việc quản lý nhân quyền trong các nhà tù trong hai năm qua. Phòng gia đình này không phải là phòng thăm nuôi thông thường, có quản giáo trông coi, theo dõi với những ô kính lớn ngăn cách bằng hàng rào sắt, mà là một phòng nhỏ, có giường bên trong để qua đêm với người thân. Những người có thể nhận được đặc cách này là những phạm nhân có thành tích vô cùng nổi bật mỗi ngày và được nhóm quản giáo coi là phạm nhân điển hình tiên tiến, đeo hoa nhận thưởng các kiểu. Khu giam số 3 cũng đã chấp thuận 5 6 người mỗi năm, lúc này đến lượt La Cường.

La Cường biết tin được đến phòng gia đình, không chút do dự điền tên em trai mình vào đơn.

Đội trưởng Tiểu Thiệu vừa quay mặt lại, nhìn thấy danh sách này, hàm răng co quắp muốn cắn người, chạy tới sân chơi túm hắn lên: “Lão nhị, đứng lên cho em.”

La Cường ngồi xổm trên ghế đá, phun ra từng vòng khói: “Sao vậy?”

Thiệu Quân lắc tờ giấy thăm hỏi gia đình: “Cái ‘gặp mặt gia đình’ là ưu tiên cho những cặp vợ chồng, tình nhân vân vân qua đêm với nhau. Anh điền tên La Chiến vào làm gì? Hợp pháp hả?! “

La Cường vô tội nói: “Sĩ quan Thiệu, anh không có vợ, anh điền tên ai vào bây giờ?”

Thiệu Quân cũng biết sự thật, nhưng mà không cam lòng: “… Không có vợ cũng không thể với em anh!”

La Cường sờ sờ gáy, mỉm cười, đưa tay ra xoa Thiệu Quân một cái: “Anh rất muốn ngủ với em một đêm, anh muốn ngủ với em! Nhưng anh có thể điền tên em được không? Mấy ông già trong khu giam sẽ không xé hai chúng ta ra làm đôi mới lạ.”

Thiệu Quân nghe La Lão nhị nói thế, hết giận một nửa, nhưng vẫn khó chịu bĩu môi.

La Cường đột nhiên cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp sắc bén như sói, nhìn khí thế bướng bỉnh tính tình thiếu gia của Tam màn thầu nhúng giấm.

Thằng nhóc cứng đầu này… Trông đẹp trai thật, hắn mẹ nó quả là có mắt nhìn … Yêu chết đi được …

Đêm đó, hai tên khốn họ La một lớn một nhỏ đi vào phòng gia đình, anh em hẹn nhau, đội trưởng Tiểu Thiệu ôm một bụng giấm đến khó chịu, bèn ra ngoài tản bộ một mình.

Anh đang ở bên vỉa hè dưới bóng cây, nhìn thấy cảnh sát Tiểu Trình ngọc thụ lâm phong đang đứng đó.

Trình Vũ quay lưng về phía anh, hình như đang yên lặng đọc bảng thông báo trên bảng đen trên tường, chỉ đứng yên lặng như vậy, giống như một cái cây yên tĩnh và thẳng tắp.

Trình Vũ mặc quần áo bình thường, áo sơ mi trắng cotton, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay màu lúa mì, eo thon thẳng tắp, mông tròn mà vểnh, hai chân thon dài rắn chắc. Một hàng cây bạch dương cao dưới bức tường cao lặng lẽ thất sắc, tất cả đều trở thành phông nền cho Trình Vũ, rộng rãi yên tĩnh, trắng xanh đan xen, một vùng rực rỡ …

Thiệu Quân nhìn lén một hồi, dù sao cũng là người nhà họ La, không thể cứ ngắm chằm chằm. Nhưng nhìn bằng đôi mắt gay lọ 100% thiên nhiên của Thiệu Quân, cảnh sát Tiểu Trình thực sự hấp dẫn và quyến rũ. Trình Vũ cũng là một người kín đáo và đứng đắn, anh ta không hòa vào cái vòng bát nháo chướng khí mù mịt, không đi trên ghẹo người, là một bông sen trắng thuần khiết, chỉ được ngắm chứ không thể động vào. Người kiểu này mà lả lơi một chút, nhất định sẽ là đại họa đó, đảm bảo một đống đàn ông sẽ đánh nhau bươu đầu sứt trán để giành giật anh ta cho mà xem.

Thiệu Quân lặng lẽ tiến lại gần, cách đó ba bốn mét, Trình Vũ đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt nhắm thẳng vào anh.

Thiệu Quân vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chim trên trời … (=)))))

Trình Vũ gật đầu: “Sĩ quan Thiệu.”

Thiệu Quân đội mũ cảnh sát, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp. Hai người trong lòng cũng biết, là người quen cũ của nhau.

Trình Vũ không còn sắc bén như lần trước, vẻ mặt hơi xấu hổ, trầm giọng nói: “Lần trước ở bệnh viện, tôi đã hiểu lầm anh, tôi xin lỗi.”

Thiệu Quân nhún vai: “Không sao, cậu có bóp gãy cổ tay tôi đâu.”

Trình Vũ tình cờ trong lòng cũng nghĩ như vậy, cổ tay nhỏ xíu, eo cũng nhỏ, may là lần trước nhẹ tay, chứ không thật sự có thể bóp gãy tay Thiệu Quân.

Trình Vũ thật ra đang cố ý đợi Thiệu Quân, thì thào nói: “Lần trước, ở bệnh viện, anh không móc túi nhầm phải không?”

Cơ mặt Thiệu Quân giật giật, cố gắng cười gượng, giọng hài hước: “La Chiến chắc yêu cậu lắm nhỉ? Yêu đến như vậy luôn?”

Trình Vũ mặt đỏ bừng, trời sinh anh dễ đỏ mặt, không che giấu được, cắn răng nói: “Không cẩn thận, không phải ngày nào cũng như thế … Anh đừng kể với ai được không?”

Thiệu Quân vô tội cong môi: “Tôi xin lỗi cảnh sát Trình, cậu nhắc quá muộn rồi.”

Trình Vũ kinh ngạc hỏi: “Anh nói cho ai?”

Thiệu Quân hỏi ngược lại: “Ai đấm vào dạ dày cậu?”

Trình Vũ khẽ cắn khóe miệng, cũng ấm ức lắm chứ.

Cả đời chỉ làm duy nhất có một chuyện tồi tệ, vậy mà bị mẹ bắt gặp, mắng xối xả đã đành, giờ đến cả anh vợ và vợ anh vợ cũng biết…

Thiệu Quân bị vẻ đẹp trai của Trình Vũ làm không đành lòng, còn cảm thấy mình nợ anh ta nửa cái dạ dày, vì lúc trước cũng do mình châm dầu vào lửa, cơ mà con gấu kia ra tay cũng thật độc ác!

Thiệu Quân đảo mắt, móc tay với Trình Vũ: “Đi, tôi cho cậu xem phim này…”

Trình Vũ ngạc nhiên, Thiệu Quân phải giải thích, giờ là gia đình rồi, không cần ngại gì cả, rồi thân thiết khoác vai Trình Vũ. Hai cảnh sát nhỏ ôm vai nhau chạy đi, để lại hai dấu chân ranh mãnh trên đường …

Phòng họp gia đình ở góc khu trại giam được bài trí đơn giản, có giường đôi, cửa khóa từ bên ngoài và một cảnh sát vũ trang nhỏ đứng gác.

Hai anh em chui vào chiếc chăn bông, hai chân duỗi thẳng, cứ thế nằm im thin thít, ai nấy đều bồn ngủ, nói chuyện không thành tiếng.

La Chiến dùng sở trường ăn nói đút lót cho trưởng nhà giam, gọi vài chai rượu vào phòng. Mỗi người một chai, uống trực tiếp trong chai, rượu sủi tăm chảy xuống khóe miệng, xuống xương quai xanh, chảy xuống lồng ngực ấm áp.

La Chiến nói: “Anh, cái anh dâu này, thật là buồn cười… Thật không ngờ, anh lại…chậc chậc…”

La Cường liếc hắn một cái, “Không ngờ cái gì?”

La Chiến rũ vai cười ra tiếng: “Không ngờ cuối cùng lại tìm được một… chúa hề… hôm nay cậu ta véo nặn anh dưới gầm bàn, em nhìn thấy hết!… Ha ha ha ha ha ha ha ha!. ….. “

Gương mặt già nua của la Cường không nén nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao, được không?”

La Chiến ôm chai rượu, nghiêm túc nói: “Được, tuyệt vời! Anh hai, vừa nhìn là đã biết anh dâu rất yêu thương anh, hai mắt cứ nhìn theo chằm chằm.”

La Cường lạnh lùng ngẩng đầu, ngửa cổ uống hết nửa chai rượu, trong lòng cảm thấy tự hào.

La Chiến gian tà hỏi: “Này, anh, thật là trẻ quá ha?”

La Cường hừ một cái.

La Chiến nháy mắt một cái: “Có hài hòa không anh?”

La Cường vung chân không thương tiếc đá La Chiến rớt xuống giường, chai rượu văng ra …

Trình Vũ “hừm” một tiếng trong cổ họng, như thể cú đó đã đá vào người mình, chân mày nhướng lên. Dù gì La Chiến cũng là con dâu của chúng tôi, là người nhà họ Trình đó, kẻ nào dám đạp vợ tôi đau, tôi để yên cho kẻ đó đá à?

Thiệu Quân dùng cùi chỏ đâm nhẹ vào Trình Vũ an ủi: “Không sao đâu, anh ta cũng đạp tôi nhiều lắm.”

Cái gọi là phòng họp gia đình, vì là nơi hai vợ chồng qua đêm nên không được giám sát, bốn góc trần căn phòng này không có camera, mang lại cho tù nhân sự riêng tư hoàn toàn. La Cường không kiểm tra kỹ sau khi bước vào. Hai anh em không nghi ngờ gì nằm trên chăn bông nói chuyện phiếm, không có gì phải xấu hổ, không sợ bị theo dõi.

Vì vậy, La Cường cũng không để ý, trong ngọn đèn tường phía trên đầu giường có một chiếc camera thu nhỏ được giấu kín cực kỳ …

Phi pháp, chuyện này nhất định không được trưởng nhà giam phê duyệt!

La Cường mấy năm nay lấn cấn mãi chuyện này trong lòng, hỏi em mình: “Cảnh sát đó đối với mày thế nào?”

La Chiến say đến lim dim mắt, cười hi hi ngốc nghếch gật đầu: “Ừm, rất tốt.”

La Cường: “Hừm, không bị người ta đùa giỡn đến chết đó chứ?”

La Chiến: “Nhà em trước mặt người ngoài rất ít nói, cũng không để ý ai. Chỉ khi ở bên cạnh em mới bám dính lấy!”

La Chiến nói thật, Trình Vũ không phải là như vậy sao? Trình Vũ im lặng, lạnh lùng trước người ngoài, thế mà vừa vào nhà đã như bị thay thế bằng người khác, như một con thú nhỏ đầy sức sống lao vào cắn xé. La Chiến thắp đèn làm bữa ăn khuya hàng đêm, Trình Vũ thích đứng sau lưng hắn, vòng qua eo hắn, gặm lấy tai và cổ, xoa mông hắn, vừa khó chịu vừa lẳng lơ …

Trong lòng La Chiến ấm áp, nghĩ đến hắn hạnh phúc vì nhà có một cảnh sát nhỏ chăm lo, anh trai hắn cũng hạnh phúc vì cũng có anh dâu cảnh sát nhỏ chăm lo …

Trong lòng La Cường cũng ấm áp, cảm thấy trước đây nuôi đứa em trai này không hề lỗ vốn, lại còn biết lo lắng cho anh trai, tiểu hồ ly lúc đầu nói sai rồi. Ai nói ở tù mười tám năm sẽ không còn ai chịu đứng đợi chúng ta?

Gia đình của ông đây vẫn ở đó.

Ông đây sẽ được đoàn tụ với gia đình vào một ngày không xa!

Thiệu Quân và Trình Vũ ngồi sát cạnh nhau trong góc mái sân thượng nhà xưởng, dưới chân tường.

Thiệu Quân cầm điện thoại mở video, cả hai im lặng cùng xem, lắng nghe hai anh em nói chuyện phiếm, trêu chọc nhau mấy điều mất mặt hồi trẻ, và trêu chọc nhau hai chiếc mũ cảnh sát nhỏ xinh đẹp như hoa mà họ đã câu được…

La Chiến mang một túi lớn lên trút xuống giường. Tất cả đều là đĩa CD cũ yêu thích của anh trai hắn, áp phích tạp chí, cổ vịt, đậu phụ Tứ Xuyên và thậm chí cả khẩu súng tiểu liên đồ chơi từ thời năm 90 đó…

La Chiến nói: “Em lấy từ chỗ công an về, nói mấy người đó lấy chứng cứ đi còn đồ anh trai em cho, em phải lấy lại.”

La Cường vô thức cầm súng lên và vuốt ve phần tay cầm hơi mòn.

Hai mắt La Chiến đột nhiên đỏ lên: “Anh hai, nếu ta biết chuyện gì đang xảy ra, em sẽ phá hủy luôn khẩu súng này, em sẽ không cho anh tự thú … Anh làm vậy để làm gì?”

La Cường trông thờ ơ, như thể hắn không quan tâm đến hành động đó suýt giết chết hắn và cho hắn một bản án chung thân. Hắn đột nhiên nhớ tới Thiệu Tiểu Quân mười bốn tuổi để kiểu tóc rất ngốc của Lâm Chí Dĩnh, nước mắt lưng tròng nhìn hắn ngu ngốc … La Cường muốn cho Màn thầu xem cây súng đồ chơi này, trêu thằng bé …

La Cường lấy trong túi ra một chiếc đĩa CD cũ, cau mày nói: “Đây là cái gì?”

La Chiến nhanh chóng lau mặt, che đi ươn ướt nơi hốc mắt, lại lộ ra vẻ láu táu chọc cười: “Anh không biết thật à?”

La Cường vẻ mặt quái dị: “Vãi, mày còn giữ nó à?!”

La Chiến cười bí hiểm đấm vào người anh trai: “Anh à, ngay từ đầu anh đã cho em xem cái này! … Anh phải có trách nhiệm với em! … Úi giời ơi, đây là bài học vỡ lòng của em! Cái đĩa này không thể vứt đi, em phải giữ nó cả đời! … “

Hai anh em anh một đấm em một đá, tiếng cười trầm khàn giữa những người đàn ông vang lên trong lồng ngực.

Bìa đĩa đã bị mờ, lộ rõ ​​dấu vết của năm tháng, đó là bộ phim mang phong cách thô tục mát mẻ do Hong Kong sản xuất thời đó.

Đĩa thật sự quá cũ, máy tính xập xình một hồi lâu mới phát được phim, chạy một lúc giật một lúc, hình ảnh mơ hồ, khiến GV hiện nay của Âu, Mỹ, Nhật, Hàn thậm chí Trung Quốc cũng còn tốt hơn.

Nhưng cảm giác phóng xuất kia lại không giống.

Những tiếng ọp ẹp phát ra trong đó đều là ký ức, là thời đại của anh em nhà họ La ngày xưa, những người đã từng hăng hái không hề tiếc nuối tuổi thanh xuân. Trong căn nhà gỗ nhỏ, La tam nhi bước ra từ nhà vệ sinh công cộng ở trước hẻm nhỏ, cầm bồn tiểu, cũng đã trưởng thành thiếu niên choai choai, mặc chiếc quần cộc, đi guốc gỗ. Tam nhi vén màn cửa lên, anh hai hắn đang nằm trên chiếu trong phòng. Anh hai nháy mắt, tiểu tam nhi nhảy lên giường như khỉ con … Hồi đó phim màu không dễ mua đâu, toàn là hàng lậu mua ở mấy tiệm băng hình chui ….. Hai anh em bên nhau vui vẻ, cùng nhau xem phim, mày mò tuốt ‘súng lục’ xả ra, đắm chìm giữa mùa hè rực lửa …

Một buổi “quan hệ gia đình” có một không hai tại phòng gia đình. Hai anh em im thin thít xem bộ phim mà cả hai xem nhiều nhất trong những ngày đó, đó là bộ phim hai người đàn ông làm tình không che, La lão nhị đã đưa một viên đá dẫn đường cho em trai hắn.

La Cường hai mắt nóng rực khát khao, trước mắt là hai người trên màn hình, trong đầu hắn thì lắc lư cặp mông trắng nõn của Màn thầu nhà hắn.

La Chiến liếc nhìn anh trai: “Này, anh cứng rồi.”

La Cường không quan tâm, ưỡn đũng quần của mình.

La Cường nhìn nhìn một lúc, cũng không hỏi ý kiến ​​Tam nhi nhà hắn, cơ bản coi La Chiến trên chiếc giường là không khí, im lặng với tay vào đũng quần tù nhân, lấy cái thứ siêu to khổng lồ ra.

La lão nhị bày ra cái vẻ chảng thèm quan tâm, không chút để ý chậm rãi tuốt lên tuốt xuống, cũng giống mỗi đêm đối mặt với camera giám sát mà quay tay thôi mà …

La Chiến liếc nhìn độ cứng, đánh giá một câu: “Vãi…. nghẹn lâu thế à? Anh dâu nhỏ ‘không đủ’ hở anh.”

Hai anh em đều là đàn ông. Trước đây lăn lộn với đám đàn em, 20 gã đầu trọc xăm trổ trong một phòng cùng nhau quay tay cũng không có gì là lạ. Cứng thì phải quay ra, chứ chẳng lẽ bắt ông đây nhịn tới sáng mai?!

Cái thứ trong tayLa Cường nổi gân xanh, đỏ phồng lên, thô to cứng rắn, kèm theo hơi thở nặng nề hưởng thụ trong lồng ngực của hắn.

La Chiến ôm lấy nửa khuôn mặt, nín cười đến nghẹt thở, mà thật sự hắn cũng không nhịn nổi, nghiêng người nằm trên giường, co một chân cố giấu.

La Cường chế nhạo: “Ráng nhịn cái mẹ gì, làm như tao chưa từng thấy mày quay tay?”

Một đoạn giường kêu cọt kẹt, La Cường thô lỗ hít thở, làm cho ván giường xóc lên xuống.

……

Hai cảnh sát nhỏ trốn trên sân thượng xem được một lúc đã muốn nổ phổi rồi!

Đầu của Thiệu Quân và Trình Vũ gần sát vào nhau, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục, nhìn chằm chằm vào video.

“Nằm nghiêng một chút…”

“xích lại chỗ này này!..”

“Camera của anh đặt lệch rồi, góc này không nhìn rõ, hai tên khốn kia đang làm cái gì vậy? Đang nhìn cái gì vậy?!”

Họa mi đỏ thẫm vụt vào trong video, Trình Vũ đột nhiên đứng dậy, mặt đỏ bừng.

Chính chủ còn chưa biết xấu hổ, Trịnh Vũ đã xấu hổ trước rồi.

Trình Vũ đỏ mặt, nghẹn tức trong lồng ngực, phẫn nộ nhìn Thiệu Quân.

Thiệu Quân cũng nóng nảy, tức ê cả răng, miệng chửi mắng La lão nhị khốn kiếp kia. Làm Tam gia gia đây xấu hổ chết đi được! … Cả cái câu La tam nhi nhà anh vừa nói nữa, khi dễ Tam gia đây yếu quá à?!

Trình Vũ chỉ vào thứ gì đó trong video: “Kỳ cục quá, anh không quản lý người nhà anh à?!”

Thiệu Quân cũng đỏ mặt tía tai: “Là Tam nhi nhà cậu lấy phim sếch kích thích Lão nhị nhà tôi mà!”

Trình Vũ: “… Vụ này sao lại đổ cho La Chiến nhà tôi? Ai làm hư ai? Ai mua cái đĩa này?!”

Thiệu Quân lại liếc nhìn, chỉ vào đoạn video kinh hoàng kêu lên: “Trời ơi nhìn ông nhà cậu đi! La Chiến cũng tham gia vào rồi! … Anh ta cũng….cũng …”

Thiệu Quân ngậm nửa câu sau của mình, biết không nên nói ra cho Trình Vũ dễ xấu hổ kia: Tôi tự hỏi sao La tam nhi khốn khiếp kia lại chịu để anh ở mặt trên vậy. Tên kia, đúng là thật sự nhỏ hơn cái đầu voi châu Phi của anh trai hắn, nhưng mà nó cũng là con voi châu Á đó, động cơ ít hao mòn, chạy còn đủ mã lực …

Trình Vũ chậm rãi mím môi, vẻ mặt vừa bực bội vừa xấu hổ không để đâu cho hết. Làm sao anh có thể đứng nhìn La Chiến làm cái trò mất mặt đó trước người khác? Trước anh trai cũng không được!

Trình Vũ đột nhiên nói: “Dùi cui của anh đâu?”

Thiệu Quân: “……”

Trình Vũ giật lấy chiếc dùi cui điện trên thắt lưng Thiệu Quân, xoay người lao xuống lầu, vẻ mặt như sắp tông cửa xông vào đánh héo tên khốn kiếp La Chiến.

Thiệu Quân từ phía sau nắm lấy cổ tay Trình Vũ: “Ơ này, chờ đã.”

……

Ngày hôm sau, hai con gấu bước ra khỏi phòng họp gia đình, khi chia tay nhau, một gia đình bốn người ăn sáng trong quán ăn nhỏ ở khu nhà tù.

Hai anh em xì xụp ăn tào phớ mặn, bánh quẩy và dưa muối.

Trình Vũ mặt lạnh không nói câu nào, dùng răng hàm sau gặm dưa chua. Thiệu Quân và Trình Vũ kề vai sát cánh, mặt cười tươi như đóa hoa hồng, tràn đầy nhiệt tình.

Thiệu Quân: “Tiểu Vũ, ăn nhiều rau hơn đi, ăn rau … ăn rau …”

Thiệu Quân tiếp tục gắp dưa chua cho Trình Vũ không nói gì khác. Chốc sau bát tào phớ của Trình Vũ đầy dưa chua.

Thiệu Quân: “Tiểu Vũ, Vũ Vũ, có bị mặn không?”

La Chiến từ trong bát ngẩng đầu lên: “…”

Thiệu Quân: “Vũ Vũ, bát của cậu bị mặn, chúng ta đổi bát đi … Tôi ăn bát của cậu, cậu ăn của tôi.”

La Cường ngậm đũa trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn: “…”

Thiệu Quân dùng mu bàn tay xoa xoa Trình Vũ: “Vũ Vũ, tối hôm qua quần lót của cậu bị bẩn. Tôi sẽ giặt cho cậu sạch sẽ, phơi trong văn phòng của tôi. Cậu đừng quên mặc trước khi đi!”

La Chiến kinh ngạc nhìn lên: “?!”

La Cường dùng ngón tay thô ráp mài lên bàn, giống như sư tử mài móng vuốt.

Trình Vũ mặt không đổi sắt, đổi bát đầy dưa chua với Thiệu Quân bình tĩnh nói, “Để tôi tự giặt, Tiểu Quân, sau này tôi sẽ giúp anh giặt tất cả quần áo.”

La Chiến chen vào: “Này, hai người chờ một chút … Trình Vũ, quần nhỏ của em bị làm sao vậy?”

La Chiến còn muốn nói chuyện nhưng không biết là ai đã đá hắn dưới gầm bàn, có lẽ là anh dâu hoặc vợ hắn, cú đá này khiến cằm hắn suýt đập vào bát tào phớ.

Thiệu Quân liếc nhìn La Chiến, ánh mắt lóe lên: “Tam nhi, thực xin lỗi…”

La Chiến không thể hiểu được: “Đội trưởng Thiệu, anh có lỗi gì với tôi?”

Thiệu Quân nói đầy ẩn ý: “Tam nhi, anh thực sự giống anh trai của anh. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi nghĩ anh và anh trai trông rất giống nhau trên mọi phương diện, nhưng mà anh trẻ hơn nhiều so với anh trai anh. …”

Trình Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thiệu Quân.

La Chiến kinh ngạc nhìn Thiệu Quân, sau đó quay đầu lại nhìn anh trai mình, ánh mắt kinh hoàng, nhận ra có điều gì đó không ổn.

Một tiếng “crack” vang lên, chiếc đũa trên khóe miệng La Cường gãy đôi.

La Cường lạnh lùng hất cằm ra hiệu với Tam nhi nhà hắn: “Thằng nhóc này, mày có thể đi được rồi.”

La Chiến bị oan ức đến mức khuôn mặt tuấn tú méo xệch đi: “Anh hai, em không biết gì hết, em không có làm gì cả!”

La Cường giơ tay chỉ về hướng cánh cổng sắt lớn trong khu nhà giam, nói rõ ràng: “Biến đi.”

Trình Vũ không chút do dự đứng dậy, đi tới phía bàn đối diện túm cổ áo La Chiến lên, kẹp chặt đầu La Chiến dưới cánh tay, nhanh chóng lôi đi …

Nợ này về nhà sẽ thanh toán sau, tôi không tin cảnh sát nhỏ kia không chơi chết anh.

Khóe miệng Thiệu Quân cong lên, hả hê không nói nên lời, từ xa nói theo một câu: “Tam nhi,anh có biết đến bệnh viện khâu lại không?”

Giây tiếp theo, Thiệu Quân đã bị túm lấy dây thắt lưng kéo đi …

Trưa ngày hôm đó, cửa văn phòng Đội trưởng Thiệu bị khóa, căn phòng hỗn độn nóng rực.

La Cường gấp người đè lên ghế sô pha, bẻ gãy khuôn mặt phản kháng của của Thiệu Quân, hừ mũi: “Còn dám đùa giỡn ông đây? Tưởng ông đây không biết em mồm mép giở trò à?!”

Hai tay của Thiệu Quân bị trói lên đỉnh đầu, anh bướng bỉnh chửi rủa: “Đáng ghét! Anh tưởng Tam gia anh không biết anh và tên khốn kia làm gì sau lưng em à?!”

La Cường đẩy mạnh vào cơ thể Thiệu Quân, anh ‘A’ một tiếng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

La Cường tiếp tục đẩy, thứ tráng kiện được nhấn chìm hoàn toàn.

Thiệu Quân thút thít: “Anh là một con lừa!!!”

“Tam gia đây sẽ không cho anh chạm vào hai ngày, cho cái thứ lừa của …anh… ngứa …”

“Hưm … ưm …”

La Cường ôm hai chân Thiệu Quân kẹp dưới cánh tay, nện vào mông Thiệu Quân đến phát ra âm thanh, đè xuống rồi hỏi bên tai anh: “Là của ông đây sao? Nó là của em.”

Thiệu Quân mơ hồ rên rỉ: “Ưm…”

La Cường lại thô bạo thúc vào, bức ép: “Em còn dám gọi là ‘Tiểu Vũ’ nữa à? Còn dám nói Tam nhi đẹp trai hơn ông đây?! Em mở to mắt ra mà nhìn xem em đang là người của ai!!!” “

Hắn chạm đến nơi sâu nhất và nhạy cảm nhất, nhìn Thiệu Quân co giật dữ dội, khóe miệng nhếch lên, không nói được câu nào nguyên vẹn.

La Cường điên cuồng đâm vào, va chạm, ma sát hết đợt này đến đợt khác, tối qua xem phim đen cứ nhớ thương đến màn thầu, cơn đói quấn lấy ghen tuông, lửa giận bừng bừng. Đôi mắt Thiệu Quân rối bời, chỗ nhạy cảm vừa sướng vừa đau. Anh thở gấp hỗn loạn, phun ra một loạt những câu mắng, trù tổ tiên tám đời dòng dõi khủng long bạo chúa nhà họ La kiếp sau sẽ đầu thai thành thái giám, cái kia bị tiêu biến, đến lông chim cũng con mẹ nó không dài nổi!

La Cường hằn học: “Còn dám lẳng lơ với người khác? Còn dám cho người khác xem?”

Thiệu Quân sắp bị tên đàn ông này giết chết, hừ hừ nói: “Chết tiệt, em sẽ cho anh xem!”

La Cường tiếp tục thúc sâu: “Ông đây chơi em thích không? Mông sướng không?”

Thiệu Quân bị đẩy vào trong, run như điện giật, không nói nên lời, nhưng cơ thể anh không thể chống lại phản ứng với La Cường. Cái kia sưng to, cương cứng, lắc lư mỗi lần La Cường va chạm. Đôi mắt hai người đỏ hoe, quấn chặt lấy nhau, hôn nhau, mút, cắn nhau, hông và mông hai người rung lên dữ dội. Một luồng dịch nóng hổi của La Cường phun vào đường ruột Thiệu Quân, Thiệu Quân “Ah” một tiếng, bị La Cường làm đến bắn ra, hai người bừa bãi vui sướng đến “Thiên địa đồng xuân” …

Thiệu Quân để cho con khủng long bạo chúa ép đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi trên khuỷu tay của La Cường, mơ mơ màng màng nghĩ, chỗ bệnh viện khâu mông đó đi đăng ký cho cả gia đình thì có được giảm giá không nhỉ?

……



Bốn người này mà tụ lại là cứ y như phim hài gia đình nhiều tập vậy……

btw mọi người ơi bộ của La Chiến tui thầu rùi á mọi người nhớ  qua ủng hộ nha:((((((