Tôi Quên Mất Lý Do Tự Sát Mất Rồi

Chương 4: Người bạn duy nhất




4.1.【 Phản Bội 】

Cả đời tôi chưa làm ra chuyện tốt gì.

Dìu bà lão băng qua đường, nhặt của rơi, rửa chân cho ba mẹ, một cái cũng chưa từng làm.

Cho nên từ trước tới nay tôi không nghĩ rằng lúc mình chết đi, lại đi làm một chuyện rất tốt từ đầu đến cuối —— thay người khác buộc tơ hồng.

Tiền Tiểu Đạo và Mộ Dung Tuyền chẳng biết từ lúc nào bắt đầu thân cận lên.

Tuy rằng khi nhàn hạ Mộ Dung Tuyền vẫn luôn chống hông chỉ huy Tiền Tiểu Đạo làm trâu làm ngựa, nhưng ít nhất sẽ không mang thùng nước dội lên đầu hắn.

Tất cả những điều này đều thuộc về công lao của tôi.

Là ông đây có dự kiến trước để Tiền Tiểu Đạo đến gần Mộ Dung Tuyền moi tin. Tuy rằng mẹ nhà hắn căn bản nửa tin tức cũng không có hữu dụng.

Hơn nữa Tiền Tiểu Đạo hiển nhiên đem tôi đây là ông mai bà mối quên đến tận chín tầng mây.

“Này…” Trong tiết thể dục, tôi nhìn không chớp mắt về hướng Mộ Dung Tuyền trừng Tiền Tiểu Đạo, nói, “Cái con nhỏ kia, một ngực phẳng, hai lùn, ba ác, đến cùng là có cái gì tốt hả?”

Nhỏ mà so với Viên Lễ, quả thực như một con khỉ và nữ thần.

Tiền Tiểu Đạo ngẩn người, nửa ngày mới phản ứng được tôi đang nói Mộ Dung Tuyền, lắp bắp nói: “Cô ấy rất, rất hiền.”

“Hiền!? Nhóc xác định nhóc đang nói từ “hiền” trong hiền lành thiện lương chứ!?” Cái thằng Tiền Tiểu Đạo quả nhiên là M?

“Cô ấy đáp ứng giúp tôi cùng điều tra lý do anh tự sát.” Tiền Tiểu Đạo nói, “Cô ấy rất để ý chuyện của anh.”

Rất tốt, thời điểm liếc mắt đưa tình thuận tiện tra luôn lý do tôi tự sát, thời điểm khanh khanh ta ta thuận tiện linh quang chợt lóe “A” một tiếng nói “hình như chúng ta quên mất con ma đen đủi Giang Dương kia rồi!”

“Cô ấy rất thích anh.” Tiền Tiểu Đạo biệt nữu nói.

“Thích đến nỗi cuồng theo dõi cũng thật khổ cho nhỏ.” Tôi hừ lạnh.

“Anh nhất định phải lạnh lùng như vậy sao?” Tiền Tiểu Đạo đột nhiên nâng lên âm lượng, “Dù anh không thích cô ấy, cũng không được coi thường tình cảm cô ấy dành cho anh!”

Đây là lần đầu tôi thấy Tiền Tiểu Đạo nổi nóng.

—— Nếu như đây coi là nổi nóng.

Có vợ quên mẹ, câu này quả không sai tý nào. Mới mấy ngày mà dám cùng ông đây cãi lại.

Tôi trầm mặc cùng Tiền Tiểu Đạo giằng co, mãi đến khi Mộ Dung Tuyền đột nhiên nhô ra vỗ vai Tiền Tiểu Đạo: “Một mình cậu đứng ngốc ở đây làm gì? Tôi khát, đi mua nước đá cho tôi.”

“Ừ.” Tiền Tiểu Đạo nô tài lập tức quay người chạy hướng về phía quầy hàng trong canteen.

Tôi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn càng chạy càng xa, đột nhiên không còn sức lực nào cả.

Kỳ thực Tiền Tiểu Đạo căn bản không có nghĩa vụ giúp tôi điều tra bất cứ chuyện gì.

Hắn chỉ là xui xẻo vừa vặn thấy tôi tự sát mà thôi, cũng xui xẻo vừa vặn có thể nhìn thấy tôi biến thành quỷ hồn.

Vừa mới bắt đầu có lẽ hắn có chút kiêng dè khuất phục tôi, nhưng dần dần hắn cũng sẽ phát hiện ra, tôi là con ma đen đủi không gây ra uy hiếp nào cho hắn, dù hắn chọn cách không nhìn tôi, tôi cũng không làm gì được hắn.

Tiền Tiểu Đạo sớm muộn sẽ giống tất cả những người khác, dần dần quên tôi.

Không ở trong sân tập chờ Tiền Tiểu Đạo trở về, tôi tự mình đi phòng học Viên Lễ.

Lúc người ta thương cảm, thứ đầu tiên nghĩ đến vẫn là người bạn gái dịu dàng đáng yêu của mình.

Nếu có thể ôm cô một cái thì thật tốt.

Như thường ngày, Viên Lễ vẫn cứ ghé vào trên ban công đọc sách, lúc tôi còn sống, thích nhất thừa dịp nàng nghiêm túc đọc sách chạy tới đùa cô, cướp sách của cô, hoặc là che mắt của cô rồi hôn trộm cô.

Cô luôn bất đắc dĩ quát lớn tôi, mà ánh mắt lại luôn dịu dàng.

Chúng tôi cùng ghé vào ban công, phóng tầm mắt tới bầu trời xanh vô tận, khi đó tôi thầm nghĩ, sau khi tốt nghiệp, nếu có thể học cùng một trường đại học thì thật tốt.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

Viên Lễ để sách xuống, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, xem xét bốn phía, xác định không có người mới nhận.

“Có chuyện gì sao?”Giọng cô rất nhẹ nhàng.

Tôi theo bản năng áp sát lại, bởi vì sán lại rất gần, tôi nghe thấy rõ âm thanh truyền từ loa tới.

“Nhớ em chứ sao!” Giọng nam quen thuộc, là Trần Hoa Sam, hàng xóm nhà tôi, người anh em lớn lên từ nhỏ.

“Anh thật phiền.” Viên Lễ cười nhẹ.

“Cái thằng Tiền Tiểu Đạo có qua tìm em nữa không?” Trần Hoa Sam hỏi.

“Không.”

“Lần sau nó qua dây dưa hỏi em chuyện Giang Dương thì anh sẽ tìm người đập nó.”

“Tạm thời không cần.”

“Tối nay ở lại chỗ anh nhé?”

Viên Lễ dừng vài giây, nói: “Ừm.”

Tôi bỗng nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên rút lui vài bước, thân thể không cẩn thận xuyên qua ban công thẳng tắp té xuống.

Giống như lúc từ trên cao nhảy xuông, tôi nằm trên sàn xi măng, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh mênh mông vô tận, chỉ là không giống như lần đó, không có người đem ánh mắt hướng về tôi, bị máu thịt be bét của tôi làm cho sợ hãi đến hoa dung thất sắc, tôi cuối cùng cũng không cảm giác được đau đớn. Tầm nhìn chẳng biết vì sao đột nhiên mơ hồ, tôi giơ tay dùng sức dụi mắt, nhìn thấy Tiền Tiểu Đạo lảo đảo nghiêng ngã xông về phía tôi.

“Giang Dương! Giang Dương!” Tôi nghe thấy hắn đang không ngừng hô hoán tên tôi.

Nhưng tôi không phát ra thanh âm nào.

Tiền Tiểu Đạo tựa hồ quên mất tôi là quỷ hồn, lại duỗi móng vuốt nỗ lực đem tôi kéo lên, ngay sau đó tay hắn xuyên qua cơ thể tôi.

Cánh tay hắn cứng ở giữa không trung, chất lỏng trong suốt từ trong mắt của hắn chảy ra, rơi trên mặt tôi.

Cảm xúc ấm áp.

Tôi cả kinh, đột nhiên ngồi dậy sờ nước mắt Tiền Tiểu Đạo trên mặt tôi, ngón tay hơi ướt.

… Đây là tình huống gì?

Dựa theo lẽ thường, giọt nước mắt kia không phải nên xuyên qua thân thể của tôi rơi xuống đất sao?

“Giang Dương, anh không sao chứ?” Tiền Tiểu Đạo để sát mặt về tôi, kính mắt hắn suýt nữ chạm vào mũi của tôi.

Tay tôi sờ lên mặt hắn, không có gì bất ngờ xảy ra, tay tôi như không khí xuyên qua cơ thể hắn.

Giọt nước mắt khi nãy quả nhiên chỉ là ảo giác sao?

“Nhóc khóc cái rắm.” Tôi ác thanh ác khí nói.

Hắn vội vàng dùng ống tay áo lau mặt, ấp úng: “Tôi nghĩ anh xảy ra vấn đề rồi.”

“Chết thì cũng đã chết, còn xảy ra vấn đề gì nữa?” Tôi phủi mông một cái từ dưới đất bò dậy, bước nhanh về phía trước.

Tiền Tiểu Đạo yên lặng đi sau tôi.

Tôi dừng bước, Tiền Tiểu Đạo cũng dừng bước.

“Chuyện Viên Lễ, cậu không cần gạt tôi.” Tôi nói.

Tiền Tiểu Đạo không lên tiếng.

“Bởi vì tôi CMN căn bản không có khả năng vì cái chuyện kia mà tự sát!” Tôi mắng.

Ngày đó là sinh nhật Viên Lễ, tôi mang theo quà tặng tinh xảo đi tìm cô, lại tận mắt thấy Trần Hoa Sam ôm Viên Lễ, không kiêng dè hôn lên môi của cô. Viên Lễ không phản kháng, cũng không tránh né, mà là ngọt ngào tiếp nhận hắn hôn môi. Tôi từng bước từng bước đi tới, cười hỏi: “Hai ngươi làm gì thế?”

Trần Hoa Sam che chở Viên Lễ phía sau, khiêu khích nhìn tôi: “Như mày thấy.”

Ngay ngày hôm qua thôi, tôi còn ở nhà hắn cùng chơi games.

Tôi vẫn cho rằng hắn là người bạn thân nhất của tôi.

“Viên Lê, em qua đây.” Tôi nói.

Viên Lễ đứng sau Trần Hoa Sam không nhúc nhích.

Tôi tiến lên kéo cô, cô giãy giụa mấy lần, tôi càng nắm chặt, cô trầm mặt xuống, vung một cái tát vào tôi: “Giang Dương, xin anh tự trọng, chúng ta hảo tụ hảo tán.”

Hảo tụ hảo tán.

Giao du ba nam, từ giúp đỡ lẫn nhau sinh hảo cảm, tỏ tình, yêu cuồng nhiệt, cho tới giờ là hảo tụ hảo tán.

Đây chính là tình yêu.

Ở chung mười tám năm, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau đánh nhau, cho tới giờ là như mày thấy.

Đây chính là tình bạn.

Buổi tối hôm ấy tôi một mình chạy đến quán ven đường uống rất nhiều rượu, sắp thi tốt nghiệp trung học, người khác đều liều sống liều chết đọc sách học tập, tôi lại như vai nam chính điện ảnh vì cái gọi là tình yêu và tình bạn mà buồn bã ủ rũ.

Bây giờ nghĩ lại thực sự là ấu trĩ buồn cười.

Tôi biết ngày đó Mộ Dung Tuyền vẫn luôn lén lút đi sau tôi.

Cô là cái đuôi không cắt được.

Thích, đó là cái gì?

Chỉ cần đối phương tướng mạo phù hợp thẩm mỹ quan, hơn nữa tính cách vui vẻ, là có thể nói với đối phương là tôi thích bạn sao?

Tôi thích bạn.

Phảng phất chỉ cần tùy tiện là có thể nói.

Cho nên nếu tôi chất vấn Mộ Dung Tuyền đến cùng yêu tôi vì cái gì, e sợ cô cũng sẽ ấp úng không trả lời được.

Tôi đã chết, cô rất nhanh sẽ quên tôi, yêu người khác, làm cái đuôi của người khác.

Tất cả chung quy đều sẽ biến mất.

Toàn bộ biến mất.

“Ít nhất tôi sẽ không biến mất.” Tiền Tiểu Đạo đứng sau tôi thấp giọng nói.

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, vừa mới chuẩn bị mở miệng, một quả bóng rổ thẳng tắp đập vào đầu hắn.

Mộ Dung Tuyền nổi giận đùng đùng từ đàng xa đi tới: “Tiền Tiểu Đạo! Tôi cho cậu mua nước đá là đây hả!?”

Kính mắt của hắn bị đập bay văng ra, hoang mang hoảng loạn ngồi xổm đi kiếm, Mộ Dung Tuyền đang chạy tới thì khựng lại, vững vàng đạp lên cái kính mắt ấy.

Tôi đứng ở một bên, cười ra tiếng.

4.2【 Bạn Bè 】

Giang Dương không phải là vì bị Viên Lễ phản bội mà tự sát.

Anh không phải vì nhu nhược mà tự sát, thật tốt.

Hôm nay thư viện rất ít người, tôi ngồi ở nơi khá kín, không ai chú ý tới sự tồn tại của tôi, vì vậy bèn thấp giọng hỏi Giang Dương bên cạnh: “Lúc đó anh không phải rất khó vượt qua sao? Sau đó thành bóng ma trong lòng?”

Đồng thời bị bạn gái và bạn thân phản bội, đặt ở bất cứ ai cũng không dễ dàng chấp nhận được.

Đổi lại là tôi…

Ách, tôi không có bạn thân cũng chẳng có bạn gái, thực không thể tưởng tượng ra cảm thụ kia.

Giang Dương ánh mắt ưu buồn nhìn phía ngoài cửa sổ, nói: “Sau đó tôi vội đi đánh Dota, quên mất chuyện đó.”

Này!!

“Ngoài chuyện Viên Lễ cùng Trần Hoa Sam, anh không nhớ chuyện khác sao?”

“Không.”

“…”

“Trang này xem xong rồi, lật nhanh.” Giang Dương nôn nóng thúc giục.

Tôi thật thà lật trang truyện tranh Vua Hải Tặc.

Anh ngồi rất gần tôi, cúi đầu chuyên tâm xem truyện tranh, tựa hồ đã bị cuốn vào kịch tính.

Tôi nỗ lực nhìn chằm chằm sách Tiếng Anh trong tay, dư quang khóe mắt lại mất khống chế mà chú mục nơi anh.

Da thịt trắng nõn, lông mi thật dài, đôi môi thật đẹp.

Chẳng trách Mộ Dung Tuyền lại thích anh.

Anh đột ngột đứng dậy, xoay mặt nhìn tôi, nói: “Nhóc đang nhìn gì?”

Tôi cả kinh, phản xạ có điều kiện nói: “Nhìn cảnh ngoài cửa sổ.”

Giang Dương cùng hướng ngoài cửa sổ nhìn sang, chỉ thấy trên sân trường Mộ Dung Tuyền một mình lẻ loi đánh bóng rổ.

—— Cũng thật trùng hợp.

“Ngoài kia mặt trời thật lớn.” Giang Dương như có điều suy nghĩ nói.

Tôi không hiểu ý anh.

“Đi mua cho nhỏ chai nước hay bung dù hộ đi.” Anh lườm tôi một cái, “Thích người ta thì phải cố gắng tranh thủ.”

Tôi sững sờ.

Ngày hôm trước anh còn ở trước mặt tôi oán giận Mộ Dung Tuyền, hiện tại lại chủ động muốn tôi đi tranh thủ cô.

Kỳ thực sâu trong đáy lòng anh rất là ôn nhu.

“Lúc trước bị nhỏ chỉnh ác như vậy, chờ đuổi tới tay nhất định phải ác liệt trả thù lại.” Giang Dương nói tiếp.

… Thôi, coi như tôi chưa nói gì.

Tuy Giang Dương không phải là vì chuyện Viên Lễ cùng Trần Hoa Sam mà tự sát.

Nhưng tôi vẫn quyết định tìm Trần Hoa Sam để hỏi rõ ràng.

Tôi biết Trần Hoa Sam sau nửa kỳ lớp 12 thì nghỉ học, ở quán bar làm công.

Về lý do thôi học, hình như vì kéo bè phái ngoài trường đánh nhau, đánh người ta gãy cả xương sườn.

“Giang Dương học trưởng cũng tham gia vụ kia. Nhưng anh ấy không chịu bất cứ phê bình nào, chứ đừng nói là nghỉ học.” Mộ Dung Tuyền nói.

Tôi nỗ lực khuyên bảo cô đừng đi vào quán bar kia với tôi, sẽ rất nguy hiểm. Cô trừng hai mắt nói: “Chuyện tôi không cần cậu quản!”

Quán bar không khí hỗn loạn, âm thanh điếc tai nhức óc thanh làm cho tôi không thở nổi.

Mộ Dung Tuyền rất nhanh xuyên qua đám người đi tới quầy Bar, gõ lên quầy, nói với Trần Hoa Sam: “Cho tôi một ly bia.”

“Xin hỏi em đã thành niên chưa vậy cô nhóc?” Trần Hoa Sam bất đắc dĩ cười cười.

“Mới đầy 16.” Mộ Dung Tuyền cây ngay không sợ chết đứng.

Trần Hoa Sam đưa cho cô một ly nước ngọt, cô không nghe: “Thái độ phục vụ của anh là cái gì thế hả!”

Cãi không được Trần Hoa Sam, cô xoay mặt hướng tôi xì: “Tiền Tiểu Đạo cậu đứng ngốc ở đó làm gì!”

Nghe đến tên của tôi, Trần Hoa Sam nhíu mày lại, nhìn tôi nói: “Mày chính là bạn Giang Dương, Tiền Tiểu Đạo?”

Tôi đứng thẳng người, nói: “Đúng thế.”

Hắn xì cười một tiếng: “Hóa ra loại như Giang Dương thế mà cũng có bạn cơ đấy.”

“Anh có ý gì!?” Mộ Dung Tuyền hỏi điều tôi cũng muốn hỏi.

“Ý tôi là, loại như thằng đó, căn bản không có tư cách kết bạn.” Trần Hoa Sam lạnh mặt, gằn từng chữ nói.

“Tại sao?” Tôi nắm chặt nắm đấm.

“Tại sao á?” Trần Hoa Sam đột nhiên kéo thẻ nhân viên xuống, ném vào mặt tôi, “Mày hỏi tại sao á?”

“Tao vốn không nên bị khai trừ…” Vẻ mặt hắn trở nên âm u, “Vốn tao sẽ có một tương lai tươi đẹp, vốn tao cũng có thể như người khác mỗi ngày đi học về nhà rồi tham gia thi đại học, nếu không phải Giang Dương ngày đó đột nhiên muốn tao cùng hắn cùng kéo bè phái đi đánh nhau, tất cả sẽ không biến thành như giờ. Nhà hắn cùng lắm chỉ có chút tiền mà thôi, từ nhỏ được thầy cô giáo sủng lên trời, thành tích không cao cũng tiến vào cấp ba trọng điểm, dù tham gia kéo bè phái đánh nhau cũng không bị khai trừ. Mà tao bị bức thôi học, lưu lạc làm nhân viên quầy rượu này!”

“Từ đó về sau, tao mỗi giây mỗi phút đều ước hắn chết nhanh đi chút!”

“Sở dĩ tiếp tục giả bộ làm bạn hắn, chỉ vì tao muốn từ chỗ hắn áy náy mà moi tiền tiêu vặt mà thôi, mà hắn cũng thật nghe lời tao, tao lừa hắn nói nhà cần gấp tiền, hắn cũng tin, không biết hắn ngu hay chột dạ, hổ thẹn với tao nên muốn bồi thường? Tao dùng tiền hắn đi tán gái, dễ dàng công hãm Viên Lễ. Hắn cũng thật đáng thương, bạn gái giao du ba năm, nói thay lòng là thay lòng. Có điều cuối cùng vẫn là do hắn không tốt, không giữ được đàn bà của mình, chỉ vì hắn quá ăn hại, tạo thành hắn tự sát, là chính hắn tự tạo nghiệp.”

Trần Hoa Sam ác liệt nhếch miệng, hướng chúng tôi trào phúng cười.

Mộ Dung Tuyền kích động muốn đem nước ngọt trên tay dội hắn, tôi đè tay cô, nhìn chăm chú vào Trần Hoa Sam, nói: “Tương phản như vậy, cuối cùng là do chính anh không tốt, ban đầu là chính anh đồng ý cùng Giang Dương đi đánh nhau, đánh gãy xương sườn người ta cũng là anh, cuối cùng lại đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Giang Dương, tự cho mình là người bị hại. Như vậy anh không phải còn phế nhân hơn cả Giang Dương sao?”

“Mày câm miệng cho tao!” Trần Hoa Sam thẹn quá hóa giận, một quyền đánh mặt tôi, kính mắt bị quăng rơi lên sàn, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ. Máu tươi thuận khóe miệng trượt xuống dưới, mùi máu tanh chiếm toàn bộ khoang miệng. Bốn phía vô số người đang kêu gào vây xem ồn ào, còn chưa kịp chùi máu miệng, lại bị một đạp trúng bụng. Quặn đau kịch liệt lan toàn thân, tôi đau đớn che bụng, quỳ trên đất.

“Mà quên chưa nói với mày một chuyện…” Trần Hoa Sam tiến đến bên tai tôi cười nói, “Trước một tháng Giang Dương tự sát, nhà hắn phá sản. Hắn không còn là cậu ấm vô lo vô nghĩ nữa, cũng không còn là cái thẻ cà tiền tùy tiện, dù hắn chết, với tao cũng chả có tổn thất gì. Cho nên tao đặc biệt cố ý lúc đó đem chuyện mình và Viên Lễ trình diễn trước mặt hắn, mục đích là tự mình ép hắn đến đường cùng. Thế nào? Có phải rất hận tao? Mày có thể báo cảnh sát, xem cảnh sát có như vậy mà định tội tao không?”

Ầm một tiếng vang.

Trần Hoa Sam nụ cười cứng trên mặt, máu tươi từ trán hắn chảy xuống.

Đám người vây xem có người hét rầm lêm.

Tôi ném chai rượu trên tay, bò dậy từ dưới đấy, lung lay đứng thẳng người: “Thứ nhất, việc Giang Dương tự sát không quan hệ tới chuyện của anh và Viên Lễ, thứ hai, anh không có tư cách gọi tên Giang Dương. Cho nên, anh câm miệng lại cho tôi.”

Sau đó tôi đẩy Trần Hoa Sam ra, kéo tay Mộ Dung Tuyền đang phát ngốc ở góc quán, rời đi.

Tôi không phủ nhận mình là một kẻ nhu nhược.

Không quản người khác đánh tôi, mắng tôi, cười nhạo tôi, bắt nạt tôi, tôi chỉ yên lặng chịu đựng, một thân một mình trốn ở góc run rẩy.

Giang Dương từng chất vấn tôi tại sao không phản kháng, tôi nhớ rõ ngữ điệu và vẻ mặt lúc anh nói chuyện, nhìn như thiếu kiên nhẫn, kỳ thực phần lớn đều hận không thể mài sắt thành kim với tôi.

Anh nói với tôi: “Khi nhóc bị người ta làm mất mặt, phản ứng đầu tiên chẳng lẽ không phải là nên dùng sức mạnh gấp mười lần đáp trả hay sao?”

Nhưng phản kháng thật sự dùng được sao?

Sau khi phản kháng, đối phương nhất định đáp lại, sau đó đánh thành một đoàn, cuối cùng tan rã trong không vui, tương lai có lẽ còn gặp phải trả thù nghiêm trọng hơn.

Tôi tình nguyện co mình lại sống sót, cũng không nguyện chọc vào thị phi.

Ngoại trừ hôm nay.

Bởi vì người bị sỉ nhục và cười nhạo không phải là tôi.

Mà là anh.

Người bạn duy nhất của tôi.

Chỉ có anh là không được.