Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 4: Thế Giới Thứ Nhất






Chưa kể trong lớp học vô cùng ồn ào, sự yên tĩnh và nghiêm túc của cậu lại càng hiếm thấy.
Nhưng, đó không phải là vấn đề...
Trước khi thầy Ngô vào lớp, thầy hiệu trưởng đã dặn dò rất nhiều chuyện, cuối cùng thầy cũng dứt khoát nhắc đến vị tiểu thiếu gia họ Cố, Cố gia tài trợ cho Nhất Trung một khoản tiền rất lớn, đều tu sửa lại các tòa dạy học của Nhất Trung, hiện tại Nhất Trung diện mạo mới rực rỡ hẳn lên, chính là nhờ có Cố gia tài trợ.

Cố gia còn đặc biệt phái một trợ lý tới nói một chuyện, yêu cầu bọn họ bao dung hơn một chút.
Cố Từ, kiêu ngạo, ương ngạnh, vô lý.
Vô luận như thế nào, thầy Ngô cũng không thể đem chuỗi từ này cùng Cố Từ ngọt ngào nhìn thầy cười xếp ngang hàng, tiểu thiếu gia khó hầu hạ nhất nhà họ Cố yên lặng nhìn bục giảng, mặc cho những người khác ở phía dưới ầm ĩ không ngừng.
Thầy Ngô vẻ mặt bối rối, càng làm cho thầy bối rối chính là, không lâu sau, tiểu thiếu gia Cố gia nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Các cậu có thể yên lặng một chút không? Có chút ồn ào, tôi không nghe được tiếng thầy giáo nói." giọng nói rõ ràng, trong trẻo, dễ nghe.
Và các học sinh quả thật đều im bặt, hàng chục cặp mắt đồng loạt nhìn về phía thầy.
"Khụ," thầy ho khan một tiếng, dựa vào học sinh của mình khiến những người còn lại nghe lời, thầy Ngô khó tránh khỏi có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục tâm lý, đối học sinh nói: "Sách giáo khoa đã phát rồi, hôm nay chúng tôi sẽ tạm thời không lên lớp, nhà trường sẽ phát các dụng cụ như chổi và giẻ lau, các em phân chia đồ ra và bắt đầu dọn dẹp vệ sinh ".
Học sinh vẫn nhìn thầy chăm chú, nhưng không đáp lời.
Cho đến khi Cố Từ vui vẻ đáp: "Vâng ạ!"
Những người còn lại lại có phản ứng khác, đồng loạt hoan.
Thầy Ngô rưng rưng nước mắt, có vẻ như thầy còn không uy tín bằng một đứa trẻ.
Bất quá, thoạt nhìn, bọn họ ngược lại rất nghe lời Cố Từ, làm theo sự dẫn dắt của cậu.

Chẳng lẽ đúng như cấp trên nói, bởi vì Cố Từ tính tình không tốt, cho nên tất cả mọi người đều sợ cậu?

Thầy nghi hoặc nhìn bọn họ, thấy một học sinh nói với Cố Từ một câu, liền vui như nhặt được bảo bối gì quý giá, không khỏi cảm thấy mình có chút phóng đại.
Đợi đến khi tất cả công cụ đều được đưa đến, thầy Ngô bảo lớp phó môi trường tạm thời theo dõi tình hình trong lớp, rồi quay lại văn phòng xử lý công việc tiếp theo.

Các vệ sĩ thấy các lớp khác đều bắt đầu làm vệ sinh, rất nhanh cũng chạy tới hỗ trợ.
Cố Từ hai tay trống trơn, thùng nước cùng giẻ lau đều bị vệ sĩ lấy đi, tự nhiên là cái gì cũng không cần làm.

Nhưng là những người khác đều đang bận rộn, chính mình lại rảnh rỗi, trong lòng cậu đương nhiên băn khoăn, thấy bên cạnh còn có đống giẻ lau bên cạnh, liền định cầm lên đi lau cửa sổ.
- -Ôn Viễn đang chỉ đạo bọn đàn em làm việc, nhìn thấy cậu liền vội vàng chạy tới cầm lấy miếng giẻ lau trong tay cậu, cười cười, sau đó bắt đầu lau cửa sổ.
Phó Ngôn cầm chổi rũ mắt, chậm rãi lùi bước.

Anh lấy tư cách gì để đến gần Cố Từ, bọn họ căn bản là không quen biết nhau.

Cố Từ khả năng còn không biết anh là ai, huống chi hôm nay anh lại để ấn tượng không tốt, nghĩ đến Cố Từ trong lòng nghĩ anh là một kẻ trộm đồ, trái tim Phó Ngôn giống như bị ngàn vạn cây kim đâm qua, rất khó chịu.
Vốn anh cho rằng, anh đã không để ý đến ánh mắt cùng ý kiến của người khác.
Ôn Viễn lau kính qua loa, sau đó nhìn chung quanh, phát hiện không có người chú ý tới mình, liền lẻn đến bên cạnh Cố Từ, giả vờ lau kính, thấp giọng hỏi: "Lão...!Cố Từ! Nếu, nếu tôi làm sai, thì phải làm sao vậy? "
Cố Từ vốn là đang chuyển bàn ghế, định thu dọn bàn ghế trong lớp, ai biết vệ sĩ ở bên cạnh sau khi làm xong đã nhanh chóng đoạt lấy việc cậu làm, Cố Từ chỉ có thể trương mắt nhìn bọn họ.
Cậu nghe Ôn Viễn nói, không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Làm sai thì sửa lại đi.
Ôn Viễn phát hiện cậu tựa hồ có chút không giống lắm, trước kia Cố Từ trên người giống như là mang theo gai, mặc dù là cười nhìn về phía người khác, ý cười trong ánh mắt cũng là lạnh lùng.

Nhưng hiện tại cậu lại trở nên bao dung rất nhiều.
Giống như chỉ trong một đêm đã trưởng thành.
Thế giới thứ nhất--
Cố Từ nói, làm sai thì sửa lại.
Nhưng Ôn Viễn không chỉ làm sai, còn buộc tội người khác là kẻ trộm, hơn nữa còn đánh người.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút chột dạ, giống như một em gái nhỏ, ngập ngừng hỏi: "Vậy, nếu tôi đổ oan cho người tốt thì làm phải làm sao?"
"Vậy thì nghiêm túc xin lỗi đi." Cố Từ kiên nhẫn đáp.
Ôn Viễn nghĩ đến mình phải chịu người kia xin lỗi, lông mày không khỏi nhíu lại, "Nhưng mà, người kia tôi không thích." Hắn không thích Phó Ngôn, không thích tác phong làm việc của hắn, lại càng không thích ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Từ, ánh mắt đó, giống như là muốn cướp đi bạn của hắn.
Nghe hắn nói vậy, Cố Từ đang quay lưng lại với Ôn Viễn, vẻ mặt khó hiểu xoay người lại, cậu hỏi: "So với việc mình không thích, trách lầm người khác là không thể chấp nhận được, hay cúi đầu nhận sai với "người không thích" là khó chấp nhận hơn?"
Những lời này vừa dứt, Cố Từ lại nghiêm túc hỏi hắn: "Cậu không thích, với việc người khác đã phải chịu đựng sai lầm vô cớ của cậu, cái nào quan trọng hơn?"
Trong mắt Ôn Viễn có một tia buông lỏng, nhưng hắn vẫn giãy giụa, nói: "lỡ, lỡ như nó không tha thứ cho tôi thì sao.
Cố Từ nói: "Cậu làm sai trước, vì vậy không tha thứ là lựa chọn của người khác."
"Tôi...."
Cố Từ biết trong lòng hắn đã có quyết định của mình, nhẹ giọng nói: "Vậy, cậu đi xin lỗi Phó Ngôn đi."
Ôn Viễn có chút kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc hắn biết hắn đang nói cái gì, mà là kinh ngạc Cố Từ biết tên Phó Ngôn.

Ban đầu Ôn Viễn cũng không biết tên đó là ai, mãi đến khi nhìn thấy hắn tiến vào lớp này, sau đó mới nghĩ tới trước đó đọc tài liệu của các bạn cùng lớp, mới chậm rãi đối chiếu Phó Ngôn với tên này.


Phó gia Kim Ngọc phá sản, từ bên trong mục nát, vợ chồng Phó gia bề ngoài nhìn có vẻ yêu thương nhau, nhưng nam chủ họ Phó kia lại có nhiều khuyết điểm về tính cách, thích đánh vợ con sau khi say rượu.

Chuyện này tưởng là một bí mật mà hầu hết mọi người ai cũng biết, nhưng chưa được nói ra bên ngoài bao.
Nhưng những chuyện này, Ôn Viễn cũng không có ý định nói cho Cố Từ, khỏi làm bẩn lỗ tai của cậu, cậu vẫn thích hợp sống vô ưu vô lo, những thứ dơ bẩn thối nát đó, nên tránh xa thế giới của Cố Từ.
Ôn Viễn gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Hắn sẽ đi xin lỗi Phó Ngôn.
Cố Từ mỉm cười gật đầu, xoay người định đi làm việc khác, 007 lại ở bên cạnh cổ vũ cho cậu, khen cậu lần này làm rất tốt, thành công cứu vớt một con cừu non lạc đường.

Cậu nghe thấy hệ thống nói như vậy, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Phó Ngôn cũng không có đi xa, một lớp học chỉ lớn như vậy, chưa kể khi họ nói chuyện, cũng không cố ý tránh mặt người khác.

Anh vốn muốn cách xa Cố Từ, sợ mình sẽ mang đến xui rủi cho cậu, nhưng lại không khống chế được tâm tình muốn đến gần cậu, thường thường tình cảm hành động trước lý trí, đợi đến khi Phó Ngôn kịp phản ứng, anh đã vô thức đi tới khu vực gần Cố Từ.
Người kia nói cái gì, anh căn bản cũng không có để ý, trong đầu đều là giọng nói kiên nhẫn lại dễ nghe của Cố Từ, cho đến cuối cùng nghe thấy câu nói kia, trong lòng Phó Ngôn không hiểu sao lại vui vẻ lên, giống như trong lòng nở đầy hoa, tất cả bất an cùng phiền não, sau những lời này toàn bộ bị xóa đi.

Không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì Cố Từ cư nhiên biết tên của anh.

Một câu nói này còn hơn cả ngàn lời nói khác.

Về phần những người khác đổ oan, hiểu lầm, xin lỗi hay không, ở trong mắt anh, hết thảy đều không quan trọng bằng "Cố Từ không có hiểu lầm anh".
Không quan trọng, những chuyện khác đều không quan trọng.

Chỉ cần Cố Từ tin tưởng anh, vậy là đủ rồi.
*
"Em họ nhỏ!" Một nam sinh mặc đồng phục học sinh đi vào, dung mạo anh tuấn, mặt mày có vài phần giống Cố Từ, nhưng dung mạo Cố Từ thanh tú mỹ lệ, anh ta lại nghiêng về cứng rắn, ngũ quan lạnh lùng.

Cố Trạm không giả vờ khách khí gì với người khác, nhưng khi đối mặt với đứa em họ được yêu quý nhất trong nhà, vẻ mặt anh ta nhất thời nhu hòa, thuận tay cầm lấy đồ trong tay cậu, ném qua một bên cho vệ sĩ, sau đó liếc nhìn Ôn Viễn bên cạnh Cố Từ, biểu tình lãnh đạm không ít.
Ôn Viễn vẫn luôn có chút sợ người anh họ này của Cố Từ, nói đến người nhà Cố gia, hắn đều tương đối sợ, hơn nữa bọn họ đều không phải là người ăn chay, nếu không phải Cố Từ quan hệ tốt với hắn, Ôn gia coi như là có địa vị, có tiếng nói, có thể nói chuyện, Ôn Viễn có lẽ đã bị những người anh em khống chế này của nhà họ Cố đuổi đi từ lâu.

Bọn họ đều cảm thấy người bên ngoài không có ý tốt, muốn bắt nạt tiểu thiên sứ tốt bụng ngây thơ của mình.
Tuy rằng Cố Từ là thiên sứ, nhưng bất đắc dĩ chung quanh đều bị bao vậy bởi một đám ác ma a!
Ôn Viễn vội vàng thức thời lên tiếng: "Chào anh Cố Trạm!
Cố Trạm miễn cưỡng gật đầu, quay đầu nhìn về phía vệ sĩ, cau mày nói: "Quản gia dặn dò mấy người thế nào? Bảo mấy người chăm sóc tốt cho A Từ, lại để em ấy động vào những thứ không sạch sẽ này?" Đương nhiên là nói đến mảnh vải trên tay Cố Từ mà anh ta nhìn thấy trước khi vào.
Các vệ sĩ đều nhận sai.
Cố Từ thấy vậy, vội vàng nói: "Không có, bọn họ chăm sóc rất tốt..."
Cố Trạm cười khẽ cắt ngang lời cậu, sau đó nắm tay Cố Từ, lấy khăn tay trong túi ra, từng chút từng chút nhẹ nhàng giúp cậu lau sạch tay.

"Đứa nhỏ này chính là dễ dàng mềm lòng, quên đi, anh không trách bọn họ nữa, không lại khiến tiểu Cố Từ nhà chúng ta ủy khuất khóc nhè." Anh ta nghiêm túc lau sạch tay Cố Từ, thanh âm ôn hòa, dư quang lại liếc nhìn vệ sĩ, ánh mắt lạnh như băng, hai người lần lượt cúi đầu.

Cố Trạm ngước mắt nhìn Cố Từ, ánh mắt lại khôi phục bình thản như trước, đưa tay gõ trán Cố Từ, "Còn quậy nữa hả?"
"Lát nữa tan học chờ anh ở cổng trường, anh dẫn em đi gặp anh cả, thuận đường cùng đi ăn kem, nhưng em chỉ được ăn hai miếng, không được tham ăn." Dạ dày Cố Từ không tốt, không thể ăn thức ăn sống hoặc lạnh, nhưng cậu lại thích ăn kem nhất.

Người Cố gia mặc dù cưng chiều cậu, nhưng đối với những chuyện này chưa bao giờ nhượng bộ, chỉ có thể đưa ra ba quy định, một tuần ăn một chút, không được ăn nhiều.
Cố Từ quả nhiên rất vui.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của em trai, Cố Trạm cũng cười, kiên nhẫn hỏi cậu: "Ở trong lớp có vui không, có ai bắt nạt em, để em chịu ủy khuất không?"
Cố Từ sửa lại lời anh ta nói, "Em đến đây để học, không phải để chơi." Chuyện này rất quan trọng, phải được thực hiện nghiêm túc.
"Được được được." Cố Trạm dung túng cười, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Ôn Viễn, biểu tình liền không dễ nhìn, ý tứ rất rõ ràng, chính là sao mày còn chưa đi.
Ôn Viễn nhìn anh ta một bên ngữ khí ôn hòa nói chuyện với lão đại, một bên ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình, trong lòng mặc dù bất mãn cùng ủy khuất muốn chiếm lấy lão đại, nhưng Cố Trạm uy phong quá mức, hắn khuất phục trước ham muốn của anh ta, miễn cưỡng rời khỏi Cố Từ.
Cố Trạm cũng chỉ tới thăm em họ một chút, lát nữa còn phải đi làm việc khác, cho nên một lần nữa nhấn mạnh các vệ sĩ chăm sóc Cố Từ xong, anh ta liền rời đi.
"Thật xin lỗi." Sau khi anh họ rời đi, Cố Từ bỗng nhiên nói, áy náy nhìn các vệ sĩ, giọng nói mất mát, "Tôi chỉ là muốn giúp một tay, nhưng..."
"Tiểu thiếu gia." trong đó một tên vệ sĩ tựa hồ muốn đưa tay sờ sờ đầu của cậu tỏ vẻ trấn an, nhưng lại nghĩ đến thân phận của mình, tay dừng ở giữa không trung lại chuẩn bị thu hồi, Cố Từ lại đi tới trước mặt hắn, đối với hắn cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.
Bàn tay to của hắn cuối cùng cũng vỗ nhẹ vào Cố Từ một cái, nói: "Ngài là Cố tiểu thiếu gia, không nên dễ dàng vì những chuyện này mà cúi đầu hoặc là nhận sai.

Chúng tôi vốn chính là thất trách, không có chiếu cố tốt cho cậu.

Cậu nha, vẫn là dễ dàng mềm lòng như vậy..."
Một vệ sĩ khác gật đầu tán thành.
Cố Từ cau mày, có chút không đồng ý với lời nói của hắn, nhưng thấy hai người kiên trì như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Khó trách bị nuôi thành tính tình không có phép tắc như vậy, ở trong mắt bọn họ, chỉ sợ cậu có làm cái gì, đều là đúng, dù là làm sai, đó cũng là người khác sai.
Ôn Viễn nhìn Cố Trạm đi rồi, lại vội vàng đi tới trước mặt Cố Từ, thấy cậu dường như không vui, liền nói mấy câu hài hước khiến cậu vui vẻ.
Phó Ngôn trở lại chỗ ngồi của mình, dùng giấy gấp một con thỏ nhỏ, nghĩ đến con thỏ nhỏ đáng yêu được vẽ trong sách giáo khoa của Cố Từ, anh đoán có lẽ cậu thích những con vậy nhỏ như vậy, liền gấp một con.

Nhưng nhìn những người xung quanh Cố Từ nói chuyện với cậu, anh lại lặng lẽ cất con thỏ nhỏ đi, cúi đầu nhìn nó, khóe miệng khẽ cong lên.
"Này, đó là cái gì vậy, thật đáng yêu a, là con thỏ sao?" nữ sinh bên cạnh không khỏi tò mò hỏi.
- ----------------------------------------------------------------------
Phó Ngôn (nghĩ): "Thỏ nhỏ xinh xinh như Tiểu Từ vậy ☺️" ????????.