Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 11: Trần Tố nói với mọi người, cô ta và Cố Phạn Hi ở bên nhau




Thời gian trôi nhanh như bay, rất nhanh đã đến ngày bạn học tụ họp.

Cố Phạn Hi gọi lái xe qua đón tôi từ sớm, tôi trang điểm, thay một bộ váy xinh đẹp, tóc rối tung để xõa xuống, phảng phất như mình vẫn là công chúa kiêu ngạo lúc trước.

Đứng ở trước gương ngắm nhìn, người phụ nữ trong gương khiến tôi vừa có chút xa lạ, lại có chút buồn cười. Chần chờ một chút, tôi cởi váy đang mặc ra, đổi một chiếc quần yếm đơn giản, tóc cũng buộc lên.

Nhìn mình trong gương nở nụ cười, nhìn bản thân như vậy mới thấy thật vừa mắt.

Lái xe đưa tôi đến khách sạn nơi tụ họp, khi xuống xe tôi hỏi lái xe Cố Phạn Hi ở đâu, lái xe nói không biết.

Đứng ở cửa khách sạn, tôi lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Phạn Hi, điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn, “Có việc?”

Tôi nói tôi đến rồi, tôi chờ anh cùng nhau đi vào.

Giọng Cố Phạn Hi lạnh nhạt hờ hững, “Cô vào trước đi.” Sau đó liền tắt điện thoại.

Tôi nghe âm thanh “tút tút” truyền đến bên tai, trong lòng nảy sinh chút sợ hãi.

Lúc trước ở trường học, tôi cùng Cố Phạn Hi là một đôi “kim đồng ngọc nữ”, giáo viên và bạn học đều biết, sau lại xảy ra chuyện, một lời chào hỏi tôi cũng chưa nói liền rời đi, bây giờ đột nhiên xuất hiện trong buổi tụ họp, không biết sẽ đối mặt với tình huống như thế nào.

Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cũng tôi vẫn đi vào.

Là ở trong một gian phòng bao*, lúc tôi đẩy cửa bước vào, bên trong đã có không ít người ngồi, cả trai lẫn gái đều có. Nhiều năm trôi qua, rất nhiều người tôi đã chẳng gọi được tên.

*gốc là “ghế lô”

Tôi không nghĩ tới Trần Tố cùng Trương Minh Viễn cũng ở đây. Tôi không hiểu nếu Trần Tố sẽ đến, Cố Phạn Hi còn gọi tôi tới làm gì.

Trần Tố mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu đen, làn da trắng như tuyết lộ một mảng lớn, không ít bạn học nam vây xung quanh cô ấy trò chuyện, thần thái cô ấy tựa như ánh mặt trời, thỉnh thoảng che miệng cười ngượng ngùng.

Nhìn thấy tôi, Trần Tố kích động vẫy tay, “Chị Thanh Ly!”

Cô ấy vừa nói, trong phòng bao nhiều người nhìn về phía này, tôi nhoẻn miệng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, “Chào mọi người, đã lâu không gặp!”

Trong lúc ấy nhận được không ít lời thiện ý đáp lại, chỉ có vài bạn học nữ trên mặt cười nhưng vẫn có vẻ không quá thích hợp.

Trương Minh Viễn đang cùng bạn bè thấp giọng nói chuyện mấy câu gì đó, lát sau nhanh chóng đi về phía tôi, vẻ mặt có chút kỳ quái, cậu ấy hỏi tôi, “Sao cậu lại tới đây?”

Tôi cười nhẹ, “Cố Phạn Hi để cho tôi tới.”

“Cố Phạn Hi để cậu tới?” Trương Minh Viễn nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua Trần Tố, “Sao có thể?”

Tôi nhìn cậu ấy khó hiểu, trong lòng căng thẳng, “Có ý gì?”

“Vừa mới ban nãy Trần Tố nói trước mặt tất cả mọi người, nói cô ta cùng Cố Phạn Hi ở bên nhau.” Trương Minh Viễn cẩn thận chú ý vẻ mặt của tôi, “Mọi người không tin, Trần Tố lấy di động ra gọi cho Cố Phạn Hi, Cố Phạn Hi không phủ nhận.”

Tôi yên lặng nắm chặt hai tay, ngượng ngùng cười, “Trước đó tôi nhắc về Trần Tố với Cố Phạn Hi, anh ấy cũng chưa từng phủ nhận, nghĩ lại chắc là sự thật.”

“Nhưng mà… “ Trương Minh Viễn nhìn tôi, dừng một chút, “Cậu cùng cùng Cố Phạn Hi, hai người không phải… “

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chúng tôi là nghiệt duyên, tu không thành chính quả.”

Trương Minh Viên thở dài thật sâu, “Nếu như vậy, Cố Phạn Hi vì cái gì còn gọi cậu đến nơi này?”

Tôi lắc đầu nói không biết, chỉ là trong lòng đã hiểu ra phần nào.

Có lẽ, Cố Phạn Hi chính là muốn tôi khó xử.