Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 16: Anh ấy sớm hay muộn cũng là của cô




Tôi không dám nhiều lời, sợ càng nói càng sai, chỉ an ủi cô ấy, “Cô không cần lo lắng, anh ấy sớm hay muộn cũng là của cô.”

“Chị Thanh Ly, chị thật sự cảm thấy như vậy sao?” Giọng Trần Tố trong nháy mắt trở nên tươi tỉnh hẳn, “Chị Thanh Ly, cảm ơn chị! Có lời nói này của chị em liền yên tâm!”

Tôi cười cười, “Ừ, thật sự.”

Tắt điện thoại, Trương Minh Viễn ở một bên nhàn hạ nhìn tôi, “Trần Tố còn mỗi ngày liên hệ với cậu.”

Tôi cười lắc đầu, “Nếu cô ấy và Cố Phạn Hi ở bên nhau, luôn không yên tâm về tôi. Vẫn luôn tìm đến tôi, tôi có thể làm sao bây giờ.”

“Tôi cảm thấy đây không phải sự thật”, Trương Minh Viễn nhìn tôi, “Cố Phạn Hi không thích cô ta.”

Tôi sửng sốt một chút, trong lòng hiện lên một giây chờ mong, nhưng nghĩ đến lúc cùng Cố Phạn Hi nói đến Trần Tố anh cũng không phản bác, tâm tình lại trượt xuống vực sâu.

“Chắc là sự thật”, tôi nhún vai, không nghĩ muốn tiếp tục đề tài này, “Không sao cả.”

Trương Minh Viễn liếc mắt nhìn tôi sâu xa, há miệng như muốn nói cái gì, cuối cùng lại trầm mặc.

Lúc Cố Phạn Hi trở về, Trương Minh Viễn còn chưa đi, anh ấy nhìn thấy Trương Minh Viễn, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày, “Cậu tại sao còn chưa đi?”

Trương Minh Viễn vẻ mặt cạn lời nhìn anh, “Tôi thấy cậu còn rất để ý Thanh Ly, nếu như vậy, sao không chia tay với Trần Tố, cùng Thanh Ly làm lại?”

Vẻ mặt Cố Phạn Hi như muốn giết người, giọng điệu cũng trầm xuống, “Cậu có đi hay không?”

“Tôi đi tôi đi”, Trương Minh Viễn nhìn tôi với ánh mắt khó xử, bĩu môi cười, “Còn chống đối lại trái tim của mình à? Đã ba năm trôi qua rồi còn không biết điều chính mình muốn là cái gì, haiz, thật hồ đồ… “

Cố Phạn Hi ném về phía Trương Minh Viễn một cái tàn gạt thuốc, Trương Minh Viễn né nhanh vài bước, gạt tàn thuốc “Rầm” một cái đập lên trên cửa.

Sau đó anh quay đầu nhìn tôi.

“Tìm người khác giúp mình nói chuyện”, Cố Phạn Hi cười trào phúng nhìn tôi, “Lý Thanh Ly, mấy năm không gặp, cô vẫn ngu ngốc như thế hay sao?”

Trong lòng giống như bị đánh một côn thật mạnh, nghẹn đến mức hoảng loạn. Một giây đồng hồ sau tôi mỉm cười, chưa hề giải thích, xoay người đi về hướng phòng ngủ.

Cố Phạn Hi thấy kỳ lạ nhưng cũng không làm tôi khó xử.

Từ lúc đó về sau, một khoảng thời gian dài Cố Phạn Hi không đến làm khó tôi nữa, quá lắm là trong lời nói thêm vài câu nhục nhã, nhưng lại không hề động tay chân.

Hai tuần sau đó, tôi trở thành trợ lý tạm thời của Cố Phạn Hi.

Cái gọi là tạm thời, chẳng qua chỉ là chân chạy vặt linh tinh, căn bản không phải cùng một cấp bậc với trợ lý chân chính Giang Đình của anh ấy.