Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 52: Cải trắng Lạc Dương




Thứ như ngôn ngữ không chỉ để biểu đạt, ở nhiều thời điểm, nó còn là vũ khí lớn nhất của nhân loại.

Ví như giờ khắc này đây.

Lực sát thương trong lời Chu Phóng quá mạnh, khiến cho kẻ miệng lưỡi bén nhọn như Tiểu Trang cũng phải á khẩu không trả lời được, cậu cứ ngẩn ngơ nhìn hắn chằm chằm, giống như không thể tin hắn sẽ nói ra lời như thế.

Hắn nói xong cũng chợt thấy sợ hãi, lưng kề sát trên cửa, chẳng dám ho he thêm lời nào, cũng không dám động.

Một lát sau, Tiểu Trang nhếch môi cười rất quái lạ: “Ai cũng được chỉ em là không được? Hay lắm, khá lắm, em đây cũng chưa đến mức không phải anh thì không được!”

Môi Chu Phóng run lên, dáng vẻ ngập trong đau khổ và giãy giụa, một lúc sau mới nói: “Tôi chúc cậu sớm ngày gặp được người mình thích, có điều… đừng dối lừa người ấy giống như từng gạt tôi.”

Tiểu Trang: “…”

Cậu bắt đầu tức giận, chỉ vào chính mình, chất vấn: “Chẳng phải anh bảo Quan Cố là cục cưng trong lòng anh sao? Ngay cả tâm can bảo bối anh cũng không muốn nữa sao?”

Chu Phóng nhìn cậu, trong mắt nhanh chóng trào ra hai hàng lệ nóng, nói: “Quan Cố không về được, anh ấy “chết” rồi. Dù tôi muốn ảnh thì cũng đâu có ích gì?”

Hai mắt Tiểu Trang mở trừng trừng, hỏi: “Ý của anh là tùy ý em dùng thân thể của hắn làm bất cứ chuyện gì? Anh cũng chẳng thèm để ý?”

Chu Phóng nâng một bàn tay che đi ánh mắt mấy giây rồi lại buông xuống, nước mắt ào ào chảy ra: “Tôi để ý.”

Tiểu Trang muốn nhích lại gần hắn, chân mới vừa bước lên phía trước nửa bước, hắn lập tức nói: “Đứng im! Cậu cứ ở đó đừng lại đây!”

Tiểu Trang: “…”

Chu Phóng khóc chẳng dừng lại được, vừa khóc vừa nói: “Tôi nói thật với cậu vậy, thật ra tôi thích cậu, rất thích cậu, lần cậu mặc thành Hello Kitty tới gặp tôi thì tôi liền thích cậu.”

Tiểu Trang mừng rỡ nói: “Vậy chúng ta…”

Chu Phóng căn bản không muốn nghe cậu nói, bèn ngắt ngang: “Nếu như Quan Cố còn tồn tại, cậu cứ dụ dỗ tôi, thả thính tôi như vậy có khi tôi sẽ thật sự muốn bắt cá hai tay. Cậu nói đúng, tôi là kẻ cái gì cũng muốn, là một tên cặn bã chính hiệu.”

Tiểu Trang: “…”

Chu Phóng nức nở nói tiếp: “Thế nhưng hiện tại không được, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu tôi liền nhớ là tôi hại chết Quan Cố. Tôi thích cậu là thật, nhưng không muốn phải đối diện với cậu nữa. Tôi thích ai cũng có thể, duy chỉ không thể thích cậu mà thôi.”

Vẻ mặt Tiểu Trang thay đổi mấy lần, từ mừng như điên rồi buồn cười cho đến phẫn nộ, cuối cùng là sắc mặt nghiêm túc.

Nước mắt nước mũi Chu Phóng chảy tùm lum, khóc đến nỗi chẳng dừng lại được.

Tiểu Trang đột nhiên hỏi: “Trưa nay ăn gì đây?”

Chu Phóng: “…” Cái gì cơ???????

Tiểu Trang bình tĩnh hỏi hắn: “Gọi đồ bên ngoài về hay em tự làm?”

Nước mắt Chu Phóng lại ào ra dữ dội. Đậu má. Sao lại trâu bò quá vậy! Sao có thể dầu muối không ngấm, đạn pháo không xuyên thế kia?

Hắn khóc nức nở, lòng lại quá mức khó chịu, sau khi nước mắt ngừng rơi, cả người ỉu xìu yếu ớt.

Tiểu Trang cũng không để ý tới hắn, gọi đồ ăn bên ngoài về rồi chậm rãi lau bàn ghế, quét dọn nhà cửa.

Nửa giờ sau, thức ăn đưa tới, Tiểu Trang lấy vào một túi to đựng vài hộp cơm.

Chu Phóng uể oải không phấn chấn ngồi trên ghế sa lông.

Tiểu Trang đặt hộp cơm nóng hổi lên trên bàn, gọi hắn: “Lại đây ăn cơm.”

Chu Phóng thật lâu không nói chuyện, cộng thêm vừa rồi khóc quá dùng sức, cổ họng hơi khàn, nhỏ giọng nói: “Tôi không đói bụng, cậu ăn một mình đi.”

Động tác bày biện hộp cơm của Tiểu Trang khẽ dừng lại, đột nhiên nổ tung, nắm một hộp đầy cơm lên ném mạnh xuống, đồng thời quát: “Không ăn thì cút!” Hộp cơm làm bằng plastic rất giòn lập tức bị ném vỡ tung tóe, nước canh chảy đầy đất, còn có không ít văng xa lên vách tường cùng với những đồ đạc trong nhà khác, cải trắng, thịt xào miến cũng rơi vãi khắp nơi. Đây là một họp cơm với cải trắng Lạc Dương.

Chu Phóng ngây ra như phỗng. Hắn nghĩ thầm rằng, chờ Quan Cố trở về, nhìn thấy nhà mình bị biến thành như vậy hẳn sẽ rất khó chịu. Có lẽ sẽ mắng hắn sao ngay cả nhà cửa cũng trông nom chẳng yên, mắng hắn là đồ thiểu năng trí tuệ.

… Ha ha.

Tiểu Trang có vẻ rất nóng nảy, nhưng ném đồ ăn xong lại rất nhanh khống chế tốt cảm xúc.

Chu Phóng thật sự không dám tiếp tục ở cùng một chỗ với cậu, lau nước mắt rời đi.

Vừa lên lầu, hắn lập tức khóa trái cửa lại. Mèo Tới cuộn mình nằm phơi nắng trên cửa sổ xoay đầu lại lên tiếng chào hỏi hắn: “Meo~”

Hắn nhìn nó cười.

Nó mở to đôi tròn trịa, có lẽ đang suy nghĩ gì đó, có điều ai mà biết được cơ chứ.

Chu Phóng cười mỉm, lúc này đây hắn rất muốn khóc, thế nhưng chẳng khóc được nữa, vừa rồi có lẽ đã khóc khô hết nước mắt, giờ chỉ có thể vỗ ngực thuận khí, tim hắn đập rất nhanh, rất khó thở.

Đây không phải chỉ là một màn kịch được dựng nên mà là đang liều mạng, mạng của Quan Cố và của chính bản thân hắn.

Giữa chừng từng có một khoảng thời gian, hắn thật sự cho rằng Tiểu Trang là người đao thương bất nhập, cho rằng chơi không nổi nữa, cho rằng xong đời, cho rằng hết thuốc chữa rồi.

Vì thế hắn đã nghĩ, chi bằng cứ chết theo Quan Cố đi, mình còn sống cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.

May mắn, may mắn thay…

Hắn bình ổn tâm trạng, gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối, kể sơ lược lại chuyện trải qua hôm nay.

Diêu Bối Bối khen hắn: “Thị đế thật lợi hại.”

Chu Phóng cười khổ: “Cũng không phải chỉ là diễn, nửa thật nửa giả.”

Diêu Bối Bối cao hứng nói: “Bất kể thế nào, ít nhất Tiểu Trang hiện tại đã bắt đầu dao động, chờ cậu ta hoàn toàn tin tưởng cậu từ bỏ Quan Cố rồi, cậu ta sẽ triệt để mất đi điểm mạnh. Dù cậu ta tâm cơ cỡ nào, cũng chỉ là nhân cách phụ, một khi cậu ta không ổn định, nhiễu loạn tâm trí cậu ta thì sẽ có khả năng giúp Quan Cố tranh thủ được cơ hội.”

Chu Phóng còn mang rất nhiều sợ hãi trong lòng: “Đột nhiên cậu ta nổi điên ném đồ, tôi cứ cho rằng nhất định cậu ta sẽ biến mất, còn đặc biệt chờ mong, kết quả cậu ta quả thật quá mạnh, đã tức thành như vậy thế mà một giây đồng hồ sau có thể kiềm nén ngay. May mà tôi chạy nhanh không thì bị cậu ta nhìn ra mất.”

Diêu Bối Bối nói: “Cậu ấy là người đã từng ‘chết’ một lần, nội tâm nhất định rất mạnh mẽ. Có điều cậu cũng phải lạc quan hơn chút, hôm nay Tiểu Trang có biểu hiện như vậy, đã nói lên rằng cậu ta không phải kẻ không gì ảnh hưởng.”

Chu Phóng lạc quan không nổi, chỉ hỏi: “Kế tiếp phải làm thế nào? Tôi đã diễn tới mức này rồi mà cậu ta cũng chỉ ném vỡ hộp cơm. Chẳng nhẽ tôi phải thật sự kéo Giản Ninh Xuyên lên giường diễn một màn nữa sao?”

Diêu Bối Bối cười đáp ngay: “Vậy thì diễn thôi! Để Tiểu Trang bắt gian tại trận, tôi không tin cậu ta có thể ổn định được nữa.”

Chu Phóng: “… Cậu nói thật đó hả?”

Diêu Bối Bối nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là thật, cậu cảm thấy bây giờ tôi có tâm tình đùa giỡn sao? Ngày sinh dự tính của tôi vào tuần sau rồi, lẽ ra hiện tại nên chuyên tâm chờ sinh, nước mình lệch giờ với Mỹ, nửa đêm tôi còn phải thức liên hệ với các vị chuyên gia bên ấy. Tôi thật sự không phải cố ý dọa cậu đâu, nhưng có lẽ đây là lần trò chuyện cuối cùng của chúng ta. Chồng tôi lo cho sức khỏe của tôi lắm, nói muốn tìm mẹ tôi để mách tội, tính tình mẹ tôi thì ai cũng chịu thua rồi, bà mà biết, nhất định kiểu gì cũng tịch thu di động luôn.”

Chu Phóng vừa cảm kích vừa vô cùng áy náy: “Bối Bối, tôi gây thêm phiền toái cho cậu rồi. Cậu là người tốt, trước kia tôi hiểu lầm cậu, còn luôn tỏ thái độ không tốt với cậu, tôi…”

Diêu Bối Bối ngắt lời: “Đừng nói mấy lời này làm gì!”

Chu Phóng khẽ cười: “Vậy để tôi hỏi ý tiểu Giản xem sao, nếu cậu ấy không đồng ý thì tôi cũng chẳng thể ép được.”

Diêu Bối Bối nói: “Không phải cậu ấy thích cậu hả? Sao lại không chịu được? Nhưng mà cậu phải suy xét cẩn trọng đây, đừng để đến nông nỗi Tiểu Trang chưa thu phục được lại trêu chọc thêm một Giản Ninh Xuyên.”

Chu Phóng xấu hổ vô cùng: “Ai bảo cậu ấy thích tôi đâu, không thể nào.”

Diêu Bối Bối cười lớn: Cậu tưởng tôi ngốc chắc? Nếu cậu ta không có ý gì với cậu, Quan Cố và Tiểu Trang sao có thể đều phải bận tâm tới người xa lạ ấy chứ?”

Chu Phóng không biết phải nói gì nữa, toàn thế giới có lẽ cũng chỉ mình hắn là người không đầu óc mà thôi.

Hắn lại mặt dày mày dạn gọi điện thoại cho Giản Ninh Xuyên.

Giản Ninh Xuyên: “Alô, anh Phóng.”

Không nghe thấy gì nên cậu gọi thêm lần nữa: “Anh Phóng hả?”

Giản Ninh Xuyên: “Nói chuyện đi? Ủa? Tín hiệu không tốt sao?”

Chu Phóng thở dài lên tiếng: “Tiểu Giản, lại phải làm phiền cậu nữa rồi.”

Giản Ninh Xuyên vô cùng vui vẻ: “Không sao đâu, anh cứ nói đi.”

Chu Phóng xấu hổ nói nhỏ: “Cậu có thể… diễn một đoạn… ừm… cảnh nóng được không?”

Giọng Giản Ninh Xuyên vô cùng tự nhiên, không hề ảm thấy có chỗ nào không đúng, còn rất hào hứng nói: “Hả? Là diễn giả làm thật sao?”

Âm cuối còn cố ý kéo dài nữa! Chu Phóng vội phủ nhận ngay: “Không không, chỉ diễn kịch mà thôi!”

Giản Ninh Xuyên cười ha ha: “Em thất vọng quá chừng này.”

Chu Phóng: “…” Từ khi biết Giản Ninh Xuyên là công mà còn thấy cậu bán manh như vậy, lúc nào hắn cũng cảm thấy mẹ nó chỗ nào cũng quái lạ.

Giản Ninh Xuyên trở lại trạng thái nghiêm túc: “Em có thể giúp, là hôm nay sao? Hôm nay em có thời gian.”

Chu Phóng đáp lời: “Không phải hôm nay, một hai ngày nữa đi, anh sẽ gọi điện cho cậu. Mấy ngày tới cậu không bận gì chứ?”

Giản Ninh Xuyên cười đáp: “Em đang nghỉ, lúc nào cũng được hết. Đi khách sạn hay là tới nhà em? Hay để em tới nhà anh?”

Đầu Chu Phóng đầy hắc tuyến: “Cậu có nhất thiết phải nói cứ như hẹn bạn tình một đêm vậy không?”

Giản Ninh Xuyên lại cười ha ha ha: “Anh Phóng, anh đáng yêu quá đi à.”

Chu Phóng: “…” Đáng yêu em gái cậu ấy! Rốt cuộc cậu có gì hiểu lầm với hai chữ ‘đáng yêu’ này vậy?

Giản Ninh Xuyên cười lớn xong lại ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà bạn trai em còn đáng yêu hơn.”

Chu Phóng không muốn nghe cậu khoe khoang thế là cũng cố ném bánh chó lại: “Chờ bạn trai anh về, anh dẫn anh ấy tới tìm cậu cám ơn. Chờ điện thoại của anh nhé.”