Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 82: Tôi có điều kiện




Hòa Huân Thức thu dọn dụng cụ, đôi chân dài ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cằm dưới cương nghị nhếch vài cái, miễn cưỡng theo dõi thái độ của Tư Khảm Hàn, đôi mắt trong suốt bỏ không sót từng hành động của anh.

Mí mắt rũ xuống, cười nhạt, anh không mấy ngạc nhiên đối với nhất cử nhất động của Tư Khảm hàn, tựa hồ đã sớm dự liệu được, bất quá anh vẫn hỏi lấy lệ: "Thế nào không vào à?"

Tư Khảm Hàn trầm mặc, mi tâm ngưng đọng chút cáu kỉnh, bàn tay cầm chặt điện thoại bấm dãy số dài gọi thức ăn.

Hòa Huân Thức theo thói quen sờ bụng, chợt nhận ra từ sáng đến giờ chưa có hạt cơm vào bụng, cảm thấy rất đói, tuy nhiên anh không nghĩ sẽ ở lại dùng bữa, dù sao bọn họ cần thời gian riêng tư, anh lại không thích làm bóng đèn sáng nhà người ta.

Cứ cho là Tư Khảm Hàn và Hạ Ngưng Âm cùng ngồi vào bàn ăn đi chắc hẳn bữa cơm này cũng không mấy dễ chịu, tránh trường hợp ăn xong lại khó tiêu hóa, Hòa Huân Thức nhanh chân rời đi không tiếng động.

Hạ Ngưng Âm trằn trọc trở mình, tinh thần sớm minh mẫn vì bụng cứ đánh trống miết, bao tử đã một ngày trống rỗng.

Chịu đựng cơn đau nhức, Hạ Ngưng Âm gắng ngồi dậy, đôi con ngươi đảo quanh căn phòng, bây giờ mới phát hiện đây không phải nhà của Tư Khảm Hàn, tầm mắt bị thu hút bởi cánh cửa lớn, trong nháy mắt, khuôn mặt tinh sảo liền chuyển sắc.

Gian phòng rất vắng lặng, đến nỗi Hạ Ngưng Âm nghe rõ hơi thở đều đều của mình, Tư Khảm Hàn đang ở bên ngoài chờ mình hay đã rời đi từ lâu, dầu gì một thân anh gánh vác cả tập đoàn to lớn, đời nào lại dành thời gian quý báu cho nhân vật bé nhỏ như cô.

Thật ra, nội tâm của cô đang giằng xé vì mâu thuẫn, cứ cho không phải chủ ý của Tư Khảm Hàn, nhưng ngày hôm qua trái tim cô đau ê ẩm, ngay cả tôn nghiêm cũng bị chà đạp, mặc người khác sờ soạng, nỗi nhục đó khắc sâu tận đáy lòng cô, lần này cô không thể vì sự vô tâm vốn có của Tư Khảm Hàn mà nhẹ nhàng quên đi tổn thương mất mác lòng mình.

Không sai, Tư Khảm Hàn là kẻ máu lạnh, chỉ có cách này mới giúp cô vơi bớt sự hận thù dành đối với anh, thế nhưng cô nhớ mãi khoảnh khắc đứng trên sân khấu, loại cảm giác bức bách đường cùng ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, chuyện ngày hôm qua đã để lại vết thương sâu đậm trong cuộc đời cô.

Tuy nhiên phải thừa nhận một điều, khi biết rõ con người thật của Tư Khảm Hàn, tâm tình nhẹ nhõm hẳn, ít ra cũng còn cảm giác được người khác tôn trọng cho biết sự thật, nổi khổ theo đó biến mất.

Hạ Ngưng Âm kéo vành môi hiện ra nụ cười mệt mỏi, thẫn thờ đi vào phòng tắm, kì cọ từng tất da tất thịt để bay đi mùi dơ bẩn, lúc lâu mới mặc quần áo chỉnh tề, vừa kéo cửa ra đập vào mắt là gương mặt anh tuấn của Tư Khảm Hàn, trái tim rung lên một nhịp, tâm tình như bị cái gì đó thúc đẩy cho xúc động vui mừng, lại không chủ động đánh vỡ bầu không khí ảm đạm.

Tư Khảm Hàn tính gõ cửa liền nghe chốt cử được bật lên, đành buông lỏng tay, đôi ưng mâu chất chứa suy tư nhìn Hạ Ngưng Âm, anh muốn nói với cô rằng anh không cố ý, nhưng thế giới này đâu cho ai có cơ hội làm sai rồi được sửa sai ngay tức khắc, thấy sắc mặt cô lạnh lùng, khiến anh phải nín thinh, cứ cho là giải thích đi, nhất định cô cũng không nghe lọt tai, hơn nữa với thái độ của cô ngày hôm qua, càng khó tin tưởng lời anh nói, thậm chí sẽ nghĩ anh kiếm cớ biện minh cho bản thân.

Khóe môi Tư Khảm Hàn động đậy, muốn giải thích thế nào lại không xuất khẩu thành ngôn.

Hai người cứ thế mặt đối với mặt, không gian vốn vắng lặng nay càng tĩnh mịch.

Hạ Ngưng Âm nhận ra anh có điều muốn nói lại thôi, hồi lâu bản thân là người lên tiếng trước: "Anh tới đây làm gì?"

Tư Khảm Hàn dựa lưng vào cửa, giương mắt dán chặt vào cô, gục đầu nói: "Cô nên đi ăn cơm thôi." Dứt lời, bóng lưng anh hướng tới bàn ăn phòng bếp.

Hạ Ngưng Âm dõi theo anh, khuôn mặt hơi mất tự nhiên, toàn bộ quá trình đều là tránh né Tư Khảm Hàn.

Còn chưa đến bàn ăn, mùi thơm bát ngát đã bay vào cánh mũi Hạ Ngưng Âm, bụng bắt đầu đánh trống inh ỏi, nuốt nước miếng, tần số bước chân nhanh hơn.

Tư Khảm Hàn đã chuẩn bị sẵn chén cháo cá, đợi cô ngồi đối diện liền đẩy tới cho cô, liền thu tay lại, gương mặt ửng đỏ hơi xấu hổ, vội xoay mặt đi chỗ khác, hồi lâu mới nói ra mấy chữ: "Cái đó, chuyện ngày hôm qua…. xin lỗi."

Hiếm khi Tư Khảm Hàn xuống nước nhận lỗi, Hạ Ngưng Âm không lý do cự tuyệt, ung dung bưng chén cháo lên ăn, giả vờ làm lơ.

Hễ tốt đột xuất không bịp bợm cũng là lừa gạt gian trá, Tư Khảm Hàn đích thân phục vụ cho cô, chắc hẳn trong lòng đang áy náy với cô, lần trước ở bệnh viện chính là một ví dụ, anh đắn đo rất lâu mới xin lỗi, và đây là lần thứ hai cô phát hiện được.

Đột nhiên, Hạ Ngưng Âm cảm thấy tâm tình phấn chấn hẳn lên, bỏ thức ăn vào miệng say sưa nhai ngon lành, bộ dáng yếu ớt biến mất đi đâu, đôi đũa liên tục gắp từng món trên dĩa, ừ, không tệ, cô thích mùi vị này.

Hạ Ngưng Âm nín thinh, chỉ vùi đầu ăn, lẽ ra anh nên tức giận mới phải, từ khi nào Tư Khảm Hàn anh bị đối đãi như vậy? Bình thường chỉ có người khác cúi đầu khúm núm với anh, cứ cho anh làm sai, anh cũng lười giải thích, nói xin lỗi thì càng viễn vông, còn bây giờ ngay cả chút tức giận cũng không có.

Tư Khảm Hàn bắt đầu bội phục tính nhẫn nại của mình, Hạ Ngưng Âm chưa lên tiếng, anh cũng không giải bày, cũng như không dùng khí thế đè ép người, bất quá lẳng lặng cầm chén đũa lên dùng bữa.

Hành động của anh làm cô sửng sốt, cô cứ ngỡ mình im lặng không tỏ vẻ tiếp nhận, Tư Khảm Hàn sẽ thẹn quá thành giận lại bắt đầu bày ra bộ mặt thối cho cô xem, kế đến giở thói thiếu gia kiêu ngạo nói lời đạ mạn tổn thương cô, thậm chí còn lấy người thân ra hù dọa bắt ép cô, nhưng lần này anh lại không có.

Cô mờ mắt cho là anh có lương tâm vậy chăng? Hạ Ngưng Âm không dám tin vào suy nghĩ của mình, dù sao con người tự cao tự đại của Tư Khảm Hàn luôn phơi bày trước mặt cô.

Hạ Ngưng Âm húp chén canh, chợt trợn to hai mắt, gật đầu lia lịa, trong lòng khen tới tấp, canh gà nấu hải sâm, da gà vàng mềm, cắn một miếng, nước canh tan theo thịt vào khoang miệng, đúng là sơn hào hải vị có khác.

Tư Khảm Hàn cũng đang đói bụng, thấy Hạ Ngưng Âm ăn say sưa ngon lành, không ngừng được miệng, càng muốn ăn nhiều hơn nữa, cộng thêm mùi vị canh gà thơm lừng, không nhịn được nếm lần nữa, ừ, nhà hàng này nấu ăn không tệ, lần sau sẽ boa thêm tiền.

Hạ Ngưng Âm cắn chiếc đũa, mắt to mắt nhỏ hướng tới Tư Khảm Hàn, nhép miệng chẹp chẹp, đúng là kẻ giàu sang người bần cùng khác biệt rất lớn, chỉ một bữa cơm thôi, có cần tao nhã thần thái quý tộc đến vậy?

Tư Khảm Hàn từ tốn từng li từng tí, một động tác bình thường lại trở nên mang khí chất vương giả động lòng người, đại loại như vua chúa đang thưởng thức mĩ vị, chẳng qua là chưa biểu hiện ăn như hổ đói? Kiểu này làm sao cô tiêu hóa cho hết?

Tư Khảm Hàn phát hiện ánh mắt khác thường của Hạ Ngưng Âm, lập tức buông đũa, vẻ mặt in rõ dấu chấm hỏi dành cho cô.

Tư Khảm Hàn thoạt nhìn rất vô tội, Hạ Ngưng Âm đem đũa dựng thẳng trong chén, hơi mím môi, trước sau chẳng nói lời nào, lại cúi đầu dùng cơm.

Tư Khảm Hàn đã có một đoạn thời gian không còn đơn độc dùng bữa một mình, hơn nữa còn được diễn ra trong nhà, loại cảm giác này rất kì diệu tựa như có phép nhiệm mầu, nói không ra đó là cảm giác gì, bất quá là vẫn chưa bị phá cho hư

Hai người dùng cơm trong im lặng, đôi đũa đôi bên không hẹn cùng kẹp lấy miếng thịt trên dĩa, hai người đồng thời ngẩn ra, cứ thế mà mắt nhìn về đối phương.

Tầm mắt giao nhau trên không trung, ba giây sau ăn ý quay mặt hướng khác cùng lúc thu đũa về múc cơm trong chén.

Bữa cơm yên tĩnh trôi qua.

Hạ Ngưng Âm đứng phắt dậy chống tay lên bàn thờ ơ hỏi: "Tại sao nói xin lỗi?"

Tư Khảm Hàn không ngờ cô vậy mà mở lời trước, nhất thời có hơi bối rối, gương mặt điển trai rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đáp: "Cái đó. . . . . . , lần này là lỗi của tôi."

"Tốt, tôi chấp nhận!" Hạ Ngưng Âm gật đầu, quả quyết nói.

"Cái gì?" Tư Khảm Hàn hết sức ngạc nhiên, vì cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh chỉ bằng một câu nhận lỗi ngắn gọn.

Trong lòng Hạ Ngưng Âm cực kì khoái chí, không nghĩ tới Tư Khảm Hàn cũng có bộ dạng này, bất chợt nổi lên tà niệm, đôi mắt lém lỉnh liếc xéo Tư Khảm Hàn, làm mặt lạnh: "Bất quá tôi có điều kiện!"

"Nói." Tư Khảm Hàn thu hồi cảm xúc, cô đồng ý cái một, anh cảm giác là có vấn đề rồi, từ trước đến giờ cô đâu ưa gì anh, lần này anh hành xử quá mức, đời nào cô lại bỏ qua đơn giản như vậy.

Hạ Ngưng Âm gật đầu hài lòng, đưa ra yêu cầu: "Sau này anh có bực tức với tôi, trước hãy điềm tĩnh giải thích ngọn ngành, cấm anh không đầu không đuôi chửi mắng tôi, thực sự tôi chịu không nổi tính khí của anh!"

"Được!" Tư Khảm Hàn không do dự đồng ý ngay, nhưng sắc mặt đã xuất hiện chút giận dỗi, cô nói là "cấm anh" rõ ràng đang dùng mệnh lệnh, sống hai mươi mấy năm Tư Khảm Hàn chưa bao giờ bị người ta chỉ thị kiểu này, thật ra có hơi khó chịu, lườm cô nhàn nhạt nói: "Bản lĩnh của cô không tệ."

"Quá khen!" Hạ Ngưng Âm nhún nhún vai.

Yêu cầu này anh có khả năng thực hiện được, Tư Khảm đưa mắt sang cô ngỏ ý "Còn nữa không? Nói hết ra đi."

Hắc hắc, cảm giác ép buộc người khác rất sướng, Hạ Ngưng Âm thầm cười trộm, bất đắc dĩ nhìn anh "Vốn chỉ có một điều, nhưng tôi thấy anh đang mong chờ điều gì đó, đôi mắt nhỏ của anh cứ trao đổi tâm tư với tôi."

Hạ Ngưng Âm lấy ba chữ "Đôi mắt nhỏ" đổi cái lườm sắc bén của Tư Khảm Hàn, khóe miệng của anh co quắp, người phụ nữ này đúng là được đằng chân lần đằng đầu, nghiến răng trèo trẹo, dùng từ ngữ mỉa mai anh hay lắm.

Hai lần bị thương đều do anh mà ra, cô cũng nên tranh thủ đòi quyền lợi cho mình chứ, mặc dù Hòa Huân Thức từng nhắc tới cái tủ lạnh, về tình thì tạm tha thứ cho anh, nhưng cái lưng của cô lại chịu khổ vô lý, có lòng tốt mà còn bị đối xử kiểu này nên cô sẽ ghi hận, thậm chí anh còn vô tâm bỏ cô tự sinh tự diệt trong bệnh viện.

"Bắt đầu từ ngày mai, sau khi tan làm trở về làm cơm cho tôi ăn! Anh phải tự làm một mình cho đến cuối tháng này."

Sắc mặt Tư Khảm Hàn đen thui, cô đưa ra yêu cầu quái quỷ gì thế, cố tình chỉnh anh hay sao "Tôi không biết làm."

Hạ Ngưng Âm đã sớm biết anh vụng về trong việc nấu ăn, cho nên mới lấy cái đó ra hành hạ anh, không thể để anh quá đắc ý.

Hạ Ngưng Âm cười hả hê, cất cao giọng, "Học a! Anh thông minh tài trí hơn người, hông lẽ chút chuyện nhỏ này làm khó được anh."

Tư Khảm Hàn có ngu mới không hiểu ý tứ của cô, chẳng qua anh cũng đâu dễ gì bị thua thiệt như vậy, "Tốt, tuy nhiên tôi nấu cái gì cô phải ăn cái đó mà còn phải chia đôi cho tôi ăn nửa!"

"Được thôi!" Hạ Ngưng Âm bấm bụng trả lời, nghĩ đến tính sĩ diện của Tư Khảm Hàn, chắc hẳn sẽ rất dụng tâm để làm, nói thì nói như vậy, chứ không khét thì cũng quá mặn quá ngọt, hi vọng sẽ không hại chết mình.

"Còn vấn đề khác?"

"Hết rồi."Hạ Ngưng Âm hậm hực nói.

"Vào phòng thu dọn vài thứ rồi trở về." Tư Khảm Hàn điềm tĩnh bắt sang chuyện khác, từ trên ghế đứng dậy vừa nói vừa đi ngang qua cô, gương mặt trở nên nghiêm nghị, tựa như bỏ lơ sự tồn tại của Hạ Ngưng Âm, lạnh nhạt xoay người rời đi, cùng người vừa rồi nói chuyện với cô là hai người khác nhau

Hạ Ngưng Âm dõi theo anh, cái Người hai mặt này, biến sắc còn nhanh hơn biến đổi thời tiết.

Hạ Ngưng Âm đặt chân đến cửa, vừa định mở cửa bước vào, Tư Khảm Hàn liền từ gian phòng cách vách đi ra, một tay đút vào túi quần, một tay cầm bộ quần áo đi tới tiện tay ném vào người cô, Hạ Ngưng Âm đành phải đưa tay đón lấy, "Thay nó đi, xem có vừa hay không."

Hạ Ngưng Âm không nói tiếng cảm ơn, hai chân đi thẳng vào phòng thuận tay đóng cửa lại, bỏ Tư Khảm Hàn ngoài cửa.

Hôm sau

Cuối cùng Hạ Ngưng Âm cũng trở lại công ty đi làm, vừa vào phòng làm việc đã thấy Lan Khả đang bị khiển trách.

Lan Khả đảo mắt nhận ra là bóng dáng Hạ Ngưng Âm, lập tức sôi máu: "Này, cậu chết đi đâu hả? Chẳng nói chẳng rằng mất tích mấy bữa liền, gần đây cậu đi bay à? Gọi điện thoại bàn nhà cậu, ông Hạ bảo cậu đã ra ngoài, cậu đang làm chuyện đại sự? Thế nào tớ không biết?"

"Ừ thì có chuyện." Hạ Ngưng Âm chột dạ, đáp trả cụt ngủn.

"Có chuyện cũng phải liên lạc với tớ? Cứ như có cảm giác tớ đây là không khí?" Lan Khả véo đôi gò má hồng hào của Hạ Ngưng Âm, dùng sức ghị hết cỡ, quyết không bỏ qua sự việc lần này.

Hạ Ngưng Âm liếc mắt xem thường, cô nên trình bày sự việc hôm đó như thế nào? Vì quá rõ tính tình của Lan Khả nên cô mới không dám hó hé nửa lời, cho cô ấy biết chả khác nào để bản thân chịu khổ hơn nữa, ý tứ luôn hiện rõ trên mặt, nghĩ gì nói đó, thẳng như ruột ngựa, tâm sự với Lan Khả đồng nghĩa là tâm sự với cả trăm người.

Tuy nhiên Lan Khả cũng chưa đến mức là đài phát thanh truyền hình, chỉ là cô hơi lanh chanh lại quá thật thà, ai hỏi gì liền khai ra hết.

Hạ Ngưng Âm le lưỡi, giọng điệu trêu đùa: "Cậu cũng cảm giác bản thân tồn tại sao?"

"Cậu nói gì đó?" Lan Khả tức nổ đóm, trừng mắt tay ngắt mạnh hơn khiến Hạ Ngưng Âm đau muốn khóc, choáng nha, Lan Khả mạnh bạo thật, thiếu chút nữa thịt của cô bị cắt xuống hết rồi.

Hạ Ngưng Âm sợ cô hỏi thêm, cái khó ló cái khôn mà nói: "Đúng rồi, ngày mai tớ hẹn Tuyên Ca ăn cơm, đến lúc đó nhớ giữ một bàn cho tớ, thức ăn cũng đừng lấy ra mời khách nha!"

Lan Khả nghe mà phát hoảng, lập tức buông tay, há hốc mồm, giọng nói to hết đề xi ben: "Cái gì, cậu nói Tuyên đẹp trai đã trở lại? Ô, tớ nhờ anh ta đến phát ngốc luôn này, sao không nói sớm cho tớ biết? !" Dứt lời đã bừng tỉnh ngộ ra, tỏ vẻ cáu gắt: "Hừ, nha đầu trọng sắc khinh bạn. À hay là hẹn người ta đi chơi mấy bửa nay nên mới không dám nói chứ gì?"

"A, bị cậu phát hiện rồi." Hạ Ngưng Âm nhếch miệng xem thường, ngữ điệu từ tốn, để Lan Khả hiểu lầm còn tốt hơn để cô hành hình bức cung.

Quả nhiên bạn thân có khác, Lan Khả vội chuyển đổi chủ đề, thanh âm hăng hái vui mừng: "Nói! Hai người đang tiến tới giai đoạn nào? Hẳn sẽ không nắm tay cả đời chứ?"

"Đúng a!" Hạ Ngưng Âm giương mắt phụ họa theo, chẳng hơi đâu mà phân bua, thật sợ cô nàng ngốc này hở tí là đem cô và Lăng Tuyên gán ghép tới mối quan hệ đó, rõ ràng bọn họ chỉ đơn giản là bạn bè mà thôi.

"Linh Linh linh ~~`"

Nghe Hạ Ngưng Âm trả lời Lan Khả liền xụ mặt bí xị, tính tra hỏi nữa, điện thoại Hạ Ngưng Âm đổ chuông.

Hạ Ngưng Âm nhìn màn hình hiện tên Phong Hàm Niệm, "Alo, Hàm Niệm."

Phong Hàm Niệm nghe ra âm thanh quen thuộc, mỉm cười nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiểu Âm, chủ nhật nha, đừng cho tớ leo cây đấy?"

Ngữ điệu Phong Hàm Niệm ôn hòa cũng khiến Hạ Ngưng Âm vui lây, cười trêu chọc lại: "Tất nhiên tớ không quên, cứ cho là tớ đãng trí cũng còn Tuyên ca mà?"

Mặc dù đối với hành xử của Tư Khảm Hàn ngày đó, có cả giọng điệu nguội lạnh của Phong Hàm Niệm khiến nội tâm Hạ Ngưng Âm hơi bức rức, suy cho cùng Phong Hàm Niệm chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, nói thế nào thì bọn họ cũng là bạn bè hơn nữa cô còn nhiệt tình khích lệ cô, biết đâu mình đa nghi quá, Phong Hàm Niệm làm sao sẽ đối với cô tồn tại ác ý đây?

Hai người hàn huyên mấy câu mới cúp máy, liền bắt gặp cặp mắt tò mò của Lan Khả dán chặt trên người cô, cái nhìn ấy chứa đựng cả sự bất bình xen lẫn tức giận: "Chẳng thà cậu hẹn người đẹp trai đẹp đi ăn chứ không thèm gọi với mình một tiếng? Cậu hay lắm!"

Hạ Ngưng Âm bị nói trúng tim đen đành thành thật khai báo: "Mấy hôm trước Hàm Niệm tình cờ thấy Tuyên Từ, mới gọi điện thoại hỏi tớ, hơn nữa cuối tuần mới hẹn ăn cơm, ngày mai tớ sẽ đền bù cho cậu được chưa?"

Ngay tức khắc, Lan Khả chuyển biến sắc mặt dịu lại, hừ lạnh ra tiếng, ngỏ lời cảnh cáo: "Cậu tốt nhất tránh xa Hàm Niệm, cô ấy cũng không phải dạng tốt lành gì, đến lúc đó rước họa vào thân đừng đỗ lỗi cho ai."

"Hây da biết rồi mà." Hạ Ngưng Âm giả vờ lấy lòng, từ trước đến giờ cô vẫn suy nghĩ vì cái gì mà Lan Khả luôn luôn cảm thấy Phong Hàm Niệm không vừa mắt, thậm chí còn tuyệt giao với người ta, thật ra tính tình Hàm Niệm có hơi tiểu thư, nhưng là tổng thể mà nói, chưa đến mức hư hỏng a, bất quá cô còn cảm thấy Hàm Niệm vô cùng ưu tú, bất luận là ở khía cạnh nào cũng đều xuất chúng hơn người.

"Tớ đang nghiêm túc, lần đầu tiên quan sát cô ta đã hiện rõ bốn chữ trên mặt, bên trái hư vinh, bên phải là dối trá." Lan Khả nói cứ như thầy bói.

Hạ Ngưng Âm rất hiểu hàm ý của cô, tuy nhiên ở đời ai mà không ham hư vinh? Hơn nữa mỗi người có cách sống riêng đâu thể vì phán xét của người ta mà thay đổi bản thân, cô đành cười trừ, mặc dù Lan Khả có hơi ngờ nghệch nhưng ngôn từ của cô rất chính xác, đáy lòng Hạ Ngưng Âm vô cớ nổi lên cơn bồn chồn lo lắng, kiểu như phong ba bão táp sắp ập tới.

Bận rộn cả ngày, cơ thể cũng kiệt sức, cô trở lại “căn nhà ở tạm một năm”, Hạ Ngưng Âm nhàn nhã đi vào phòng ngủ, móc trong túi xách lấy chai nước ra uống.

Cô biết Tư Khảm Hàn đã trở lại, bởi vì khi nãy cô đảo mắt thấy đèn phòng bếp đã được bật sáng, khóe miệng vẽ ra nụ cười tươi, rốt cuộc cô cũng huề một lần, bất kể là cái gì, giao chiến hay chiến tranh, vẫn là Tư Khảm Hàn thắng, cô chưa bao giờ thua thảm đến vậy, nhớ tới liền khó chịu, nhưng mà bây giờ thì khác, mười ngày kế tiếp, Tư Khảm Hàn chính là tay sai trong bếp của cô, nghĩ tới đây, Hạ Ngưng Âm liền muốn nhảy múa ăn mừng.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh chói tai, hình như là tiếng nồi rớt xuống đất, Hạ Ngưng Âm lo rằng phòng bếp sẽ được nở rộ dưới tài năng nấu ăn bẩm sinh của anh, để chai nước lên bàn rời khỏi phòng.

Mới vừa đặt chân xuống bếp bắt gặp bàn tay Tư Khảm Hàn cầm dây điện, đem nồi cơm điện giống như thi thể kéo lê lết dưới sàn gạch, Hạ Ngưng Âm trố mắt, vô vàn dấu chấm hỏi dành cho Tư Khảm Hàn, cuối cùng anh đang giở cái trò gì đây, cái nồi nặng hơn cả anh sao?

Tư Khảm Hàn phát hiện bóng dáng mảnh khảnh đang ngây ngốc tại chỗ, gương mặt tuấn tú không biểu hiện tâm tình, chân mày cũng chẳng thèm nhíu lấy một cái.

Thấy Tư Khảm Hàn kéo cái nồi tới chỗ gần cửa bếp, lúc này Hạ Ngưng Âm mới đánh thức trí não hoạt động, hậm hực hỏi: "Này, làm ơn cho tôi biết đây là cách anh làm món ăn sao?"

"Hư thì phải vứt." Tư Khảm Hàn bắt đầu muốn cáu kỉnh.

"Đợi đã nào...!" Hạ Ngưng Âm nhanh chóng gọi với tên Tư Khảm Hàn, "Nồi vẫn còn mới thế nào lại hư?"

"Nấu mấy tiếng đồng hồ cũng là gạo với nước, không hư tức là cái gì?" Bị cô chất vấn, tính khí thối của Tư Khảm Hàn cũng nổi lên, tức giận trả lời.

"Vậy sao?" Hạ Ngưng Âm nửa tin nửa nghi, đi lên ôm nồi cơm trở vào phòng bếp, Tư Khảm Hàn lười biếng đuổi theo.

Hạ Ngưng Âm cắm dây điện vào bấm hai nút rồi mở nắp xem thử xung quanh nồi, trong chốc lát gạo dần dần nở ra, thở phào nhẹ nhõm, ai nói nó hư?

"Hư chỗ nào?" Ngón trỏ Hạ Ngưng Âm chỉ thẳng vào chóp mũi Tư Khảm Hàn, bậm môi với anh.

Tư Khảm Hàn nhún nhún vai, nhếch mày xem nồi cơm điện như thù địch, giở giọng khinh thường: "Loại này thế nào lại lạc hậu như vậy, tôi nghĩ là nó tự động nấu."

Hạ Ngưng Âm tức thiếu chút nữa đập anh mấy phác, ngay cả cái nồi cũng không biết dùng, cô còn có khả năng mong đợi bữa cơm thịnh soạn của tên thiếu gia này sao?

Hạ Ngưng Âm để ý bình này lọ kia để tứ tung, tiện tay cầm lên một cái hỏi: "Biết đây là cái gì không?"

Tư Khảm Hàn cau mày, đưa tay bóc bỏ vào miệng nói "Đường."

Hạ Ngưng Âm nhẹ nhõm người như trút được gánh nặng, thật may ít ra cũng biết lấy lưỡi nếm, đặt nó xuống vị trí cũ ngữ điệu đắc ý:"Tôi đói bụng, động tác nhanh lên một chút!" Dứt lời biến mất dạng sau cánh cửa phòng bếp.

Tư Khảm Hàn cầm sách dạy nấu ăn, đem công thức nhìn qua một lần, nhớ không sai biệt lắm, chậm chạp nấu từng món ăn, anh làm ba món canh mặn xào mất hơn hai tiếng đồng hồ, Hạ Ngưng Âm đói bụng đến đau nhức.

Nhìn mỹ vị có tùm lum trên bàn, Hạ Ngưng Âm nuốt nước miếng, cầm đũa lên gắp ăn mới bỏ vào miệng đã phun ra hết, "Anh nấu món gì thế? Cho heo ăn à? Khó ăn chết đi được! Thế nào chua ngọt cay đủ hết vậy!"