Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 75: Tiểu Hiên là con tôi!




TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!

Chap 75: Tiểu Hiên là con tôi!

Từ Lâm gục đầu trên vô lăng rất lâu, điện thoại đổ chuông mấy lần mà hắn cũng không biết, đến lần thứ năm thì hắn mới chán nản cầm điện thoại lên và nhận.

- Nói!

Giọng kinh ngạc cùng vui mừng của Triết Liệt truyền tới

- Từ tiên sinh, đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi ạ!

Từ Lâm mệt mỏi ngồi thẳng lưng lên, tinh thần của hắn dần khôi phục lại, không hiểu sao hắn lại căng thẳng như vậy khi nghe đến kết quả xét nghiệm DNA của hắn và tiểu Hiên, đưa tay bóp bóp mi tâm, hắn khàn giọng nói

- Gửi qua cho tôi!

Nói xong thì cúp máy, hai phút sau, Triết Liệt đã gửi bảng báo cáo xét nghiệm DNA qua cho hắn. Hồi hộp, căng thẳng, lo lắng, sợ hãi, khẩn trương, Từ Lâm mở bảng kết quả ra và đọc nhanh xuống dưới, đến phần kết luận.

" 99% có quan hệ cha con"

Hai tay Từ Lâm run lên, mi mắt giựt giựt, hắn bất động một lúc rồi đột nhiên bật cười, nụ cười đầy kích động và hạnh phúc.

Tiểu Hiên thật sự là con của hắn, là con của hắn và Hàn Dĩ Xuyến!

Một tay hắn cuộn tròn lại thành nắm đấm rồi đặt trên môi để khống chế sự xúc động đang ào ạt chảy về.....

Nhưng chỉ trong giây lát, niềm hạnh phúc bất ngờ đó đã vụt tan.

Sáu năm trước hắn cũng đã từng thử xác nhận quan hệ cha con với tiểu Hiên nhưng kết quả lúc đó lại khác hoàn toàn với bây giờ!

Chuyện này là thế nào....

Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hắn gọi điện cho Triết Liệt lần nữa, lạnh lùng hỏi

- Kết quả này là thế nào?

Triết Liệt nghiêm giọng trả lời

- Từ tiên sinh, kết quả này là do bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Heart đưa ra, tôi đã giám sát ông ta suốt quá trình, hoàn toàn không có kẻ dở trò nên chắc chắn đây là kết quả chính xác!

Trống ngực của Từ Lâm đập liên hồi, hắn cẩn trọng nói

- Kết quả xét nghiệm sáu năm trước tại sao lại khác đi, cậu tra rõ chuyện này cho tôi!

Cúp điện thoại, Từ Lâm gục đầu xuống vô lăng lần nữa, một tay ôm chặt ngực trái.

" Phá bỏ cái thai đó ngay cho tôi!

" Bởi vì nó không phải con của tôi!

" Là nghiệt chủng của Phàm Diệc hay Từ Thiên Tần, tôi không rõ! "

" Muốn tôi nuôi con cho em thì nói gì chẳng được! "

" Mang thai con của một kẻ khác mà còn mặt dày kết hôn với tôi? "

Phanh

Một tay đấm mạnh xuống vô lăng rồi ngồi thẳng dậy, đầu và lưng tựa vào ghế, một tay Từ Lâm đặt trên trán rồi lại di chuyển xuống mắt, mũi, tay kia lại đấm mạnh vào vô lăng khiến nó vang lên âm thanh vô cùng chói tai, hắn thì bật khóc như một đứa trẻ....

Từng câu nói sắc nhọn, tàn độc mà hắn đã dành cho mẹ con Hàn Dĩ Xuyến từ sáu năm trước cứ hiện lên trong đầu hắn, từng hành động đáng để lăn chì của hắn khiến bản thân hắn không thể quên nổi.

Hắn tàn nhẫn ép cô phá thai hết lần này đến lần khác, muốn giết đi giọt máu của chính mình.

Hắn sỉ nhục cô, chửi mắng cô, xem thường cả bảo bảo trong bụng cô.

Hắn mặc cô đang mang thai mà hằng đêm bắt ép cô thỏa mãn dục vọng hắn, mục đích là muốn cô sẩy thai.

Hắn bỏ mặc cô ở nhà một mình cùng bảo bảo mà ra ngoài vui vẻ cùng tình nhân.

Hắn bắt cô hầu hạ tình nhân của hắn, ép cô ở lại nhìn bọn họ làm tình.

Hắn đứng nhìn cô đau đớn mà cầu xin, muốn để cô sẩy thai mà không màng đến tính mạng của cô.

Hắn ghẻ lạnh tiểu Hiên, không nhìn nó một lần, nghe tiếng khóc của nó mà hắn lại thấy phiền phức.

Những gì hắn đã làm với mẹ con cô dù có đem hắn đi chặt làm trăm mảnh cũng không hết tội, tội ác tầy trời, không bằng cả cầm thú, ngay cả con ruột của mình mà hắn cũng từng muốn giết, hắn thừa nhận, thừa nhận mình đã mang tội rất lớn, trời đất không dung tha!

Có lẽ, một kẻ như hắn không có đủ tư cách để cầu xin sự tha thứ nhưng hắn vẫn muốn giành cả cuộc đời này để bù đắp cho cô và tiểu Hiên.

- ----------------------------------

Mãi làm việc mà Hàn Dĩ Xuyến không biết đã đến giờ tan làm, cô dọn dẹp các giấy tờ trên bàn rồi lấy áo khoác và túi xách, ra khỏi phòng làm việc.

Cô vừa đi đến cổng của công ty thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Dừng bước một chút, cô lấy điện thoại ra và nhận cuộc gọi..

- Mẹ, tối nay mẹ có về với tiểu Hiên không ạ?

Hàn Dĩ Xuyến bật cười vui vẻ khi nghe giọng nhỏ nhẹ đáng yêu của con truyền qua điện thoại, cô dịu dàng nói

- Tiểu Hiên, lại chạy ra ngoài sao? Nhớ mẹ rồi à?

Cô vừa đi ra khỏi cổng công ty vừa trò chuyện với tiểu Hiên. Cô đứng bên lề đường đợi taxi, điện thoại vẫn áp vào tai, nụ cười hạnh phúc và giọng cưng chiều cứ đan xen nhau trên gương mặt cô.

Bỗng dưng cô xoay người một chút, nụ cười đó liền tắt ngụm đi, cô cũng không nói gì nữa, hai mắt mở to như vừa nhìn thấy quỷ, nếu tiểu Hiên không gọi thì có lẽ hồn cô đã sớm bay mất rồi.

- Tiểu Hiên ngoan, bây giờ mẹ sẽ về ngay, con trở lại phòng đi nhé!

Cô gian nan nói xong mấy câu rồi cúp máy, bỏ điện thoại vào túi xách, cô hoảng loạn bỏ chạy....

Từ Lâm đứng nhìn cô nãy giờ, không ngờ cô lại bỏ chạy khi nhìn thấy hắn, lồng ngực hắn lại đau lên từng cơn, bước nhanh về phía cô như muốn đuổi kịp cô.

Hàn Dĩ Xuyến vừa chạy vừa nhìn về phía sau, cô không để ý phía trước là một bậc thang nhỏ của shop quần áo.

- A!

Chân cô vấp phải bậc thang nhỏ mà cả người ngã phịch xuống đất, mông đau ê ẩm, mắt cá chân cũng đau vì bị trẹo. Cô cắn môi chịu đau, hai tay nâng chân bị trật lên....

- Ân...

- Vẫn bất cẩn như vậy!

Một giọng nam nhân lạnh lùng vang lên từ phía sau khiến Hàn Dĩ Xuyến giật mình quay đầu lại nhìn, cô sợ hãi muốn đứng lên nhưng càng chật vật hơn.

Từ Lâm lo lắng cúi xuống đỡ cô lên nhưng lại bị cô đẩy ra, tự mình đứng lên

- Dĩ Xuyến, em đừng cứng đầu nữa!

Hàn Dĩ Xuyến vờ như không nghe thấy mà cà nhắc đi ra gọi taxi, Từ Lâm không dễ dàng để cô đi, liền đuổi theo cô tới trước cửa taxi, một tay đóng cánh cửa mà cô vừa mới mở, có chút không vui nói

- Dĩ Xuyến, chúng ta nói chuyện đi!

Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn hắn, dứt khoát đẩy hắn ra và lạnh lùng nói

- Từ tiên sinh, phiền anh tránh ra, không phải anh định tranh một chiếc taxi với tôi chứ?

Tài xế taxi thấy mãi không có ai lên xe nên đã lái xe rời đi.

Hàn Dĩ Xuyến bực bội đẩy Từ Lâm ra và đi lên phía trước.

- Dĩ Xuyến, anh có chuyện phải nói với em!

Từ Lâm vừa đuổi kịp cô liền kéo cô tay cô, xoay người cô lại, không để cô gạt tay mình ra và giữ rất chặt.

Hàn Dĩ Xuyến dùng ánh mắt oán giận nhìn hắn, bực bội nói

- Từ tiên sinh, không phải tôi đã nói rõ trước đó rồi sao? Giữ chúng ta chẳng có gì cả, anh đeo bám một người mà mới gặp mặt hai lần, anh không cảm thấy nực cười sao?

Từ Lâm thản nhiên nhìn cô, tay vẫn không buông lỏng chút nào, nhìn cô rất lâu và cuối cùng hắn dùng sức kéo mạnh cô vào vòm ngực săn chắc, hai tay đặt sau lưng và sau ót cô, ôm thật chặt.

Hàn Dĩ Xuyến tuy có chút dao động nhưng cũng không hết phần chán ghét, cô cố sức đẩy hắn ra, quát tháo

- Từ tiên sinh, anh mau buông tay ra, nếu không tôi có thể kiện anh tội quấy rối!

Từ Lâm mặc kệ cô la lối, mặc cô vung tay đánh vào người hắn, hắn vẫn ôm chặt cô không buông, môi bạc ghé sát môi cô, thì thầm

- Dĩ Xuyến, chỉ một lát thôi, để anh ôm em như vậy!

Hàn Dĩ Xuyến không thể mềm lòng, cô dứt khoát đẩy hắn ra và còn cắn mạnh vào cổ hắn, buộc hắn buông cô ra.

- Từ tiên sinh, xin anh tự trọng!

Hai mắt Từ Lâm nhìn cô đầy dịu dàng, một tay hắn đưa lên cổ để xoa vết thương vừa bị cắn thì trên các đầu ngón tay liền dính một vài vết máu. Hắn không thấy đau trên cổ mà chỉ thấy trong tim, chợt hắn nở nụ cười tự giễu, nói với Hàn Dĩ Xuyến

- Dĩ Xuyến, em vẫn thích cắn anh như vậy, dù là sáu năm trước hay sáu năm sau.

Hàn Dĩ Xuyến lườm hắn một cái rồi định xoay người rời đi..

- Dĩ Xuyến, em nói chúng ta không có quan hệ, nhưng ánh mắt em nhìn anh lại không giống như đối với một người xa lạ.

Bước chân của Hàn Dĩ Xuyến dừng lại, toàn thân cô cứng đờ, rất lâu sau mới lấy được can đảm mà quay đầu lại, cố gắng tỏ ra thật bình thản mà hỏi

- Vậy xin hỏi Từ tiên sinh, tôi phải nhìn anh thế nào đây?

Từ Lâm bước lại gần cô, không để cô kịp phản ứng mà lập tức bế cô lên, hướng chỗ đậu xe của hắn mà đi tới.

Hàn Dĩ Xuyến vùng vẫy kịch liệt, vừa đánh vừa la

- Từ Lâm, anh mau bỏ tôi xuống!.

Bước chân của Từ Lâm ngừng một lúc, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ đang giận dỗi trong ngực, nhếch môi cười nói

- Cuối cùng em cũng chịu gọi tên anh!

Nói xong lại tiếp tục bế cô về phía xe, Hàn Dĩ Xuyến không quan tâm mình vừa gọi hắn là gì, vùng vẫy kịch liệt hơn

- Từ Lâm, anh mau bỏ tôi xuống! Đồ điên, đồ thần kinh, Từ Lâm, tên khốn!

Cuối cùng thì Từ Lâm cũng bế được cô đến trước cửa xe của mình, mở cửa xe và nhét cô vào vị trí phó lái xong rồi khoá trái cửa, còn hắn thì đi vòng ra trước mui xe, vào vị trí lái chính và đóng cửa lại, Hàn Dĩ Xuyến vẫn không ngừng kêu la

- Từ Lâm, đồ khốn, anh mau thả tôi ra, mở cửa, tôi kêu anh mở cửa!

Vừa nói cô vừa dùng hai tay đẩy mạnh cửa xe, trừng mắt nhìn Từ Lâm.

Từ Lâm đau lòng nhìn cô, trong mắt xẹt qua tia ưu thươn, thấp giọng nói

- Dĩ Xuyến, anh đã biết cả rồi! Chuyện sáu năm trước.....

Hắn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Dĩ Xuyến đã vội ngắt lời

- Đừng nói chuyện sáu năm trước! Tôi không muốn nghe!

Từ Lâm thoáng im lặng rồi nhìn cô rất lâu, tiếp tục nói

- Chuyện em suýt nữa thì bị đám súc sinh đó cường bạo, cả chuyện tiểu Hiên thật sự là con của anh, anh đều biết cả rồi!

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến run lên, liền nắm chặt quai túi xách, cô im lặng rất lâu rồi hít sâu một hơi, quay mặt nhìn Từ Lâm, giọng lạnh lùng và xa cách

- Vậy thì sao? Anh biết được những gì? Từ Lâm, tôi cho anh biết, trên thế giới này ngoài anh ra thì chẳng có ai cường bạo tôi cả! Còn tiểu Hiên, nó là con của tôi, nó và anh, KHÔNG _CÓ_QUAN_HỆ!

Từ Lâm nở nụ cười ưu thương rồi khẽ bật ra một câu

- Vậy ư?

Sau đó mở thùng chứa đồ trước mặt và lấy tờ giấy gì đó đưa cho cô.

- Xem xong rồi hãy quyết định!

Hàn Dĩ Xuyến bực bội mở tờ giấy ra xem, vừa nhìn thấy dòng chữ xét nghiệm DNA bên trên thì cô đã lập tức gập lại, nhìn Từ Lâm và cười trào phúng, lồng ngực cũng bắt đầu đau âm ỉ

- Từ Lâm, anh không thấy chán sao? Sáu năm trước anh đem một tờ giấy đến và nói với tôi tiểu Hiên không phải con anh, bây giờ anh cũng đem một tờ giấy đến nhưng lại bảo tiểu Hiên là con anh. Từ Lâm, trò đùa của anh thật sự rất vô vị đấy!

Tim Từ Lâm như bị ngàn con dao nhọn đâm vào, máu tươi liên tục chảy ra. Nếu như kết quả này xuất hiện từ sáu năm trước, nếu hắn không mù quáng, cố chấp cho rằng mình đúng thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến ngày hôm nay.

- Dĩ Xuyến, sáu năm trước không phải em vẫn luôn nói với anh tiểu Hiên là con của anh?

Hàn Dĩ Xuyến cười lạnh nhưng trong mắt cô đã sớm nhoà lệ, cố gắng để không cho nước mắt rơi xuống, cô nói

- Tôi mệt rồi, tôi chán lắm rồi! Không muốn tiếp tục lừa dối chính mình nữa. Nếu những lời đó của tôi khiến anh ảo tưởng như hôm nay thì tôi xin rút lại, tiểu Hiên thật sự không phải con anh, nó là con tôi, tiểu Hiên cũng không cần ba!

Nói xong, cô giơ bảng xét nghiệm trong tay lên và xé ra thành nhiều mảnh nhỏ, ném xuống sàn xe.

Chứng kiến hành động này của cô, trong lòng Từ Lâm đau như dao cắt, hắn khàn giọng nói

- Em có dám cùng anh đến hỏi tiểu Hiên? Hỏi nó có cần ba không?

Hàn Dĩ Xuyến liền chột dạ nhưng vẫn tàn nhẫn nói

- Anh không có tư cách để gặp tiểu Hiên! Tôi không muốn con mình phải tiếp xúc với một loại rác rưởi như anh!

Nói xong, cô lại tiếp tục muốn đẩy cửa ra và mất kiên nhẫn nói

- Mở cửa, tôi bảo anh mở cửa!

Tim Từ Lâm đã sớm nát vụn, hắn không khỏi cười khổ, ánh mắt đầy đau thương

- Em muốn về bệnh viện với tiểu Hiên? Anh đã gặp con rồi, nó đang bệnh rất nặng,cần người ghép tủy.....

Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi quay đầu nhìn Từ Lâm, kích động nói

- Anh đã làm gì tiểu Hiên? Từ Lâm, nếu anh dám đụng đến con tôi một lần nữa, tôi sẽ tự tay giết anh!

Từ Lâm nhìn cô rồi cười nhạt, tiếp tục nói

- Con của chúng ta thật sự rất đáng yêu và xinh đẹp, nó rất giống em.....

Hàn Dĩ Xuyến như người mất trí mà gào lên, nước mắt như nước lũ tràn về mà rơi xuống

- Từ Lâm, tên khốn, anh đã nói gì với tiểu Hiên?

Từ Lâm cố hết sức để bình tĩnh rồi nói

- Nó là con anh, sao anh có thể làm hại nó!.

Hàn Dĩ Xuyến căm hận nhìn hắn, vừa khóc vừa nói

- Anh đừng làm tôi thấy kinh tởm nữa! Sáu năm trước không phải anh luôn muốn giết nó sao? Bây giờ anh nói anh không làm hại nó! Đi mà lừa quỷ đấy!

Từ Lâm không muốn đôi co với cô, trầm giọng nói

- Nếu em không tin thì có thể gọi điện thoại xác nhận!

Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến mơ mơ màng màng rồi vội lục điện thoại trong túi, gọi cho Ninh Diệp.

- Chị Ninh, tiểu Hiên, tiểu Hiên không sao chứ ạ?

Giọng Ninh Diệp vô cùng kinh ngạc hỏi

- Dĩ Xuyến, em sao vậy? Tiểu Hiên đang rất ổn mà, hôm nay cũng không thấy ngất xỉu!

Hàn Dĩ Xuyến thở phào nhẹ nhõm, cô nói thêm mấy câu rồi cúp máy.

Từ Lâm nãy giờ trầm mặc nhìn cô, bây giờ mới khàn giọng hỏi, tâm trạng hắn lúc này cực kỳ nặng nề như rất nhiều tảng đá đè lên

- Dĩ Xuyến, tiểu Hiên..... tại sao lại mắc bệnh?

Hàn Dĩ Xuyến ngước đôi mắt đậm lệ nhìn hắn, cổ họng nghẹn đắng, không thể thốt nên lời, lồng ngực lại đau thắt, thật lâu sau cô mới tìm được giọng của mình

- Vì sao? Anh muốn biết vì sao ư?

Nước mắt cô trào ra không ngừng, ánh mắt cô nhìn hắn tràn đầy oán hận!

Phải!

Là oán hận!

Cô hận hắn, hận đến thấu xương, chỉ cần nghĩ đến những gì mà hắn đã gây ra cho mẹ con cô thì cô không thể nào gạt bỏ được mối hận này, suốt sáu năm qua, cô chưa từng quên.....

Từ Lâm im lặng nhìn cô như đang chờ đợi câu trả lời, dù cho câu trả lời đó có tàn nhẫn và khốc liệt đến đâu.

Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.

- Doạ sẩy thai nhiều lần! Anh hài lòng rồi chứ?

Một câu ngắn gọn của cô khiến đầu óc Từ Lâm trở nên ong ong, hai tay cứng đờ, toàn thân run rẩy, mi mắt giựt giựt....

Bị doạ sẩy thai? Nhiều lần?

Là những lần hắn ép cô thoả mãn? Là những lần hắn vô tâm đứng nhìn cô đau đớn ôm bụng? Và là lần hắn để cho tình nhân của mình đẩy ngã cô?

Thật khó khăn lắm, hắn mới có thể hỏi tiếp

- Bị doạ sẩy thai? Rốt cuộc là thế nào?

Hàn Dĩ Xuyến đưa tay quệt sạch nước mắt rồi đau đớn, căm phẫn nói

- Tiểu Hiên vừa được hai tuổi, nó dần có những biểu hiện rất lạ, phát triển rất kém, thường xuyên phát sốt, nôn ói, có khi trên da còn trầy xước rất lớn; khi tôi đưa nó đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ kết luận tiểu Hiên mắc bệnh bạch cầu. Nguyên nhân mắc bệnh thì có rất nhiều nhưng lý do lớn nhất là vì người mẹ bị doạ sẩy thai nhiều lần trong giai đoạn mang thai, thường xuyên phải dùng một số loại thuốc ức chế mất máu, làm hại đến sự phát triển của thai nhi....

Từ Lâm chấn động lần nữa, từng câu từng chữ cô nói khiến hắn không sao thở nổi.

Vậy là tại hắn... tại hắn đã hại cô, hại tiểu Hiên!

Hắn nhớ đến gương mặt đáng yêu như búp bê của tiểu Hiên, nhớ giọng nói nhí nhảnh của bé con, nhớ nụ cười tươi tắn của bé, nhớ dáng vẻ suy yếu của bé khi ngất xỉu....

Tại sao hắn có thể gây ra tội ác đến như vậy?

Đứa con đầu tiên của hắn và người phụ nữ hắn yêu lại vì hắn mà đấu tranh sinh tử nhiều lần, cũng vì hắn mà phải mang một căn bệnh quái ác suốt mấy năm trời, trong khi bé con còn quá nhỏ....

Nhưng vừa rồi, cô đã nói rằng mình dùng thuốc nhiều lần.

Tại sao chứ?

- Tại sao em lại quyết định dùng thuốc? Em biết rõ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé mà vẫn dùng thuốc?

Hàn Dĩ Xuyến khóc không ngừng, nhìn hắn mà mất kiểm soát hét lên

- Bởi vì nếu không dùng thuốc thì tôi sẽ không giữ được tiểu Hiên, mất máu nhiều lần nên tôi có thể sẽ mất nó!

Từ Lâm hoàn toàn hoá đá, đến nửa câu tiếp theo hắn cũng không thể nói ra nữa. Đau đớn nhìn cô rồi từ từ nhoài người tới gần cô, vươn tay ra kéo cô vào lồng ngực, lần nữa ôm chặt, một tay đặt sau lưng cô mà vỗ về, một tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói

- Dĩ Xuyến, đừng khóc, anh xin em... đừng khóc.....

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến buông lỏng xuống, mặc cho hắn ôm, mặc cho hắn vỗ về mà khóc hết nước mắt.

Từ Lâm hết lau nước mắt cho cô rồi lại ôm cô vỗ về, an ủi. Hắn biết chỉ như vậy thôi thì cũng không thể nào xoá sạch những tội ác mà hắn đã gây ra.

- Dĩ Xuyến, anh xin lỗi.....

Nghe giọng nặng nề trầm thấp vang trên đỉnh đầu và cảm nhận một giọt chất lỏng rơi xuống trán mình, Hàn Dĩ Xuyến giật mình cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Từ Lâm nhưng vì hắn né tránh nên cô chẳng xác nhận được gì.

Vừa rồi là cô cảm nhận sai sao? Cô nghe lầm ư?

Cô đã nghe hắn nói " xin lỗi " mà. Có lẽ là cô lầm rồi, một người cao cao tại thượng như hắn làm sao có thể nói tiếng xin lỗi dễ dàng như vậy!

Cô có cảm giác một giọt nước mắt đã rơi trúng trán cô. Có lẽ cô đã cảm nhận sai rồi, một kẻ máu lạnh vô tình như hắn làm sao biết rơi lệ!.