Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1239




Chương 1239:

 

Hàn Minh Thư định thần lại, thì thấy Dạ Âu Thần đang lờ mờ nhìn cô.

 

Khụ khụ…Chẳng lẽ bởi vì mình đang nghĩ đến những chuyện khác, nên lại để cho anh biết mình đang phân tâm sao?

 

Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, bất giác cắn môi dưới, suy nghĩ một chút liền chủ động hôn anh.

 

Đồng tử của Dạ Âu Thần đột nhiên mở to hơn, giây tiếp theo anh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, rồi chủ động ôm lấy gáy của cô.

 

Vị ngọt của nụ hôn dần xua đi nỗi lo lắng và đau đớn của Dạ Âu Thần…

 

Hai người hôn nhau mãnh liệt trong căn nhà Ở phía bên kia, trong một ngôi nhà ở tiểu khu Dương Quang.

 

Tiêu Túc vô cùng rảnh rỗi ngồi trên chiếc sô pha, nhấm nháp ly cà phê pha sẵn trong nhà rồi ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái viết thuê đang ngồi quay lưng làm việc trước chiếc laptop.

 

Cô ấy đã ngồi ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Túc uống hết cà phê rồi tự mình rót thêm.

 

Khi đi rót thêm cà phê, thì phát hiện căn nhà của cô gái viết thuê không lớn lắm nhưng lại rất biết hưởng thụ cuộc sống, có đầy đủ mọi thứ từ máy pha cà phê, máy làm bánh mì, máy làm bánh.

 

Nhưng căn bếp của cô ấy rất rất lớn, bên trong có đầy đủ mọi loại dụng cụ.

 

Mở tủ lạnh ra toàn chứa đầy nguyên liệu.

 

Trước đây, Tiêu Túc còn nghe nói người viết thuê đều chỉ thích ru rú ở trong nhà, không phải mì gói thì là đồ ăn mang đi, nhưng thấy đồ trong tủ lạnh của cô ấy đều là đồ tươi mới, có lẽ vẫn tự mình nấu ăn.

 

Tiêu Túc uống thêm một ngụm cà phê, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn sang bóng lưng của cô gái viết thuê.

 

Cảm giác như có gì đó không đúng.

 

Cô ấy đã ngồi ở đó nửa tiếng đồng hồ rồi, mà sao không nói lấy một câu nào, và cũng không đứng dậy một chút, hơn nữa cậu ta chỉ bảo cô ấy sửa một chút thôi mà, có cần phải lâu như vậy không?

 

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc nhíu mày. Anh đặt ly cà phê trên tay xuống, rồi gọi cô ấy một tiếng.

 

“Này”

 

Không có phản hồi.

 

Nhìn thấy hiện trạng thì Tiêu Túc nhướng mày, chẳng lẽ làm việc chăm chỉ lắm sao?

 

Nhưng tại sao cậu ta lại cảm thấy có gì đó không đúng?

 

Cuối cùng, Tiêu Túc lại đợi thêm vài phút, nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh gì, điều này cũng quá bất thường.

 

Tiêu Túc dứt khoát đứng dậy đi về phía cô ấy, rồi lên tiếng: “Cuối cùng có xong chưa vậy? Sửa một bản thảo thôi mà mất nhiều thời gian vậy sao? Cô có phải là một người viết thuê chuyên nghiệp không vậy?”

 

Trong khi đang nói, Tiêu Túc đã lách qua trước mặt cô ấy, sau khi thản nhiên liếc nhìn chiếc máy tính thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy.

 

Cô gái vẫn ngồi thẳng lưng ở đó, nhưng ánh mắt lại nhắm nghiền lại, miệng khẽ mở và đang ngủ rất say.

 

Tiêu Túc: “?”

 

Có ai nói cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra không?

 

Chẳng phải cô ấy đang sửa lại bản thảo sao?

 

Sao mà ngồi ngủ trước máy tính vậy chứ?

 

Hơn nữa làm thế nào mà cô ấy lại có thể duỗi thẳng lưng như vậy trong khi đang ngủ chứ?

 

Khi ngủ say, cô gái viết thuê còn chép chép môi.

 

Sau đó, cô ấy nghiêng đầu rồi lại ngủ tiếp.

 

Tiêu Túc: “…

 

Rất tốt, rất mạnh mẽ.

 

Tiêu Túc kìm lại ngọn lửa tức giận tột đỉnh trong lòng, đưa tay ra gõ gõ vào chiếc bàn trước mặt cô ấy.