Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 312: Hai con người ngang bướng




Bình thường anh không lấy đơn thỏa thuận ly hôn ra, đến hôm nay anh lại lấy ra thế này, như vậy chứng tỏ anh đã thể hiện thái độ của mình đối với chuyện lần này, chắc hẳn sẽ không thay đổi nữa!

Nhưng Thẩm Cửu nghĩ không ra!

Chỉ là một bữa tiệc mà thôi, vì sao anh lại coi trọng đến mức vậy chứ, coi như bữa tiệc kia rất quan trọng, coi như cô không đi, anh tức giận cũng là điều đương nhiên.

Nhưng vì sao lại tức giận thành dáng vẻ thế này, ngay cả đơn thỏa thuận ly hôn cũng lấy ra rồi.

Ở trong đó, rốt cục có chuyện gì cô không biết?

Nhưng càng nghĩ như vậy, cô càng phải gặp Dạ Âu Thần hỏi thăm rõ ràng!

“Mợ chủ, cô nghe tôi khuyên đi, coi như Lang An tôi cầu xin cô, tôi và tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy hai người tan vỡ thế này!”

Thẩm Cửu không nói lời nào, cũng không đáp lại Lang An.

Cô sẽ không tin cái gì mà qua mấy ngày lửa giận sẽ tiêu tan, chuyện vốn chính là muốn xử lý như vậy, loại người như cô và Dạ Âu Thần này, nếu như tiếp tục chiến tranh lạnh, sẽ chỉ khiến hai người đều đóng băng thôi.

Cho dù qua một ngày, hai ngày, thậm chí một tuần, có lẽ tức giận của Dạ Âu Thần vẫn sẽ không tiêu tan.

Thậm chí, tức giận của anh sẽ ngày càng tăng tiến theo thời gian.

“Mợ chủ...” Mấy người gác cổng bên cạnh cũng chạy đến khuyên cô.

Thẩm Cửu bất đắc dĩ lên tiếng: “Các anh đừng nói nữa, tôi tự có tính toán.”

Loading...

Cô thật sự rất cố chấp, rõ ràng cơ thể không chịu nổi, nhưng lại vẫn kiên trì, Lang An ở bên cạnh khuyên rất lâu vẫn không khuyên được Thẩm Cửu, cuối cùng đành phải từ bỏ, đi tìm Chu Vân.

Sau khi Chu Vân đến, từ xa xa đã nhìn thấy Thẩm Cửu đứng ở nơi đó, cơ thể mỏng manh dưới ánh chiếu rọi của đèn đường lại càng tôn lên vẻ gầy gò, cô ta đau lòng không chịu được, bước lên trước gọi: “Mợ chủ.”

“Chu Vân...” Thẩm Cửu nhìn thấy cô ta, ánh mắt chợt động.

“Suy nghĩ của tôi giống với Lang An, bây giờ cậu Dạ đang tức giận, cho dù mợ chủ đứng ở nơi này một buổi tối cũng không có ích gì, mợ chủ thật sự không cân nhắc chuyện quay về nghỉ ngơi sao? Dù sao đứng hay không đứng cũng vậy, không bằng chọn một cách đi.”

Thẩm Cửu thoáng nhìn cô ta: “Ngay cả cô cũng đến khuyên tôi sao?”

“Chu Vân cũng không muốn khuyên mợ chủ, nhưng tình huống trước mắt là như vậy, tôi nghe Lang An nói mợ chủ muốn chờ ở nơi này một buổi tối, nếu như chờ lại thật sự xảy ra chuyện gì, đây chẳng phải là chính mợ chủ tự giày vò sao? Nhưng mà cậu chủ vốn không biết, coi như mợ chủ bị giày vò, cậu Dạ cũng không đau lòng cô.”

Thẩm Cửu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, một lát sau nói: “Chuyện tôi muốn chờ ở chỗ này và chuyện anh ấy có bằng lòng gặp tôi hay không, có đau lòng tôi hay không đều không liên quan đến nhau, đây chỉ là ý định của cá nhân tôi. Buổi tối hôm nay là tôi nuốt lời, coi như tôi chờ ở nơi này một đêm, chờ đến mức không chịu nổi, đó cũng là chuyện tôi phải chịu đựng. bởi vì, tôi quả thật đã nuốt lời.”

Nói đến đây, cô rủ mắt xuống.

“Vì vậy, tôi không chỉ là đang chờ anh ấy, mà hơn hết là đang trừng phạt sai lầm ngày hôm nay của mình, cô có thể hiểu sao?”

Chu Vân sững lại nhìn cô, một câu cũng không nói lên lời.

Nếu như Thẩm Cửu thật sự nghĩ như thế, vậy cô ta... nói gì đi chăng nữa cũng là xen vào việc của người khác rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Vân nhìn cô: “Mợ chủ nhất định phải làm thế này sao? Không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Được!” Chu Vân gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy tôi không khuyên mợ chủ nữa, tôi cũng sẽ nói với Lang An, bảo anh ta không cần khuyên cô nữa, mợ chủ yên tâm.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu cảm kích nhìn cô ta: “Cảm ơn.”

Chu Vân quay người rời đi, Lang An lại sốt ruột đuổi theo: “Cô làm gì vậy? Tôi bảo cô đến khuyên cô ấy rời đi, không phải bảo cô...”

“Anh cũng đã nghe thấy cả rồi, tôi khuyên cũng không có tác dụng, hơn nữa cô ấy đã quyết định, người ngoài như chúng ta có nói gì cũng không có tác dụng. Mợ chủ bên này chúng ta không khuyên được, cậu Dạ bên kia chúng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa vào anh ở bên ngoài trông coi mợ chủ, hễ cô ấy có chỗ nào không thoải mái, anh phải chăm sóc nhiều hơn chút.”

“Tôi...”

Chu Vân dứt khoát rời đi, để lại một mình Lang An đứng nguyên tại chỗ, anh ta bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thẩm Cửu dưới ánh đèn đường.

Được rồi, dù sao cũng không nói được, vậy tùy bọn họ đi. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Giống như Chu Vân nói, nếu xảy ra chuyện gì, vậy lập tức tùy cơ ứng biến là được rồi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Cửu vẫn đứng đó, Lang An và mấy người bên cạnh đều đang ngó chừng.

Thẩm Cửu không biết mình đã đứng bao lâu, mãi đến nửa sáng, nhiệt độ trong không khí càng hạ thấp hơn, ngay cả mấy người đàn ông mặc áo khoác cũng cảm nhận được khí lạnh xung quanh, vô thức giơ tay ôm lấy cánh tay của mình.

Lại nhìn sang Thẩm Cửu đứng ở nơi đó, cô mặc chính là váy không tay, đứng ở nơi không có vật che chắn, từng cơn từng cơn gió biển rót vào bên trong lễ phục của cô, đục khoét làn da cô, có thể tưởng tượng ra được cô lạnh đến mức nào.

Lang An suy nghĩ, xoay người vào trong phòng rót một bình nước nóng, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Cửu.

“Mợ chủ, uống ngụm nước nóng đi.”

Thẩm Cửu nhìn anh ta, cánh môi hồng nhạt cử động.

“Tôi biết mợ chủ đang nhận lỗi, nhưng nếu cô ngã xuống, vậy sẽ thật sự không đợi được cậu Dạ rồi... vì thân thể của mình, mợ chủ nhất định phải uống.”

Anh ta nói cũng có lý, Thẩm Cửu mỉm cười với anh ta, giơ tay nhận lấy nước nóng: “Cảm ơn.”

Khi giơ tay đón nước nóng, cơ thể Thẩm Cửu loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.

May mắn Lang An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: “Mợ chủ, không sao chứ?”

Thẩm Cửu gắng gượng đứng vững lại: “Tôi không sao.”

Sau khi thấy cô đứng vững lại, Lang An mới buông cô ra, Thẩm Cửu nhận nước nóng uống mấy ngụm, trong nháy mắt ấm áp bao phủ toàn thân, không còn lạnh lẽo như trước nữa.

“Tôi tốt hơn rồi, cảm ơn.” Thẩm Cửu mỉm cười với Lang An, sau đó trả bình lại cho anh ta.

Thật ra hơn nửa người cô đều tê dại rồi, cô đã đánh giá thấp buổi đêm lạnh lẽo này, mặc dù vẫn chưa đến mùa đông, nhưng bây giờ cô rất lạnh, không chỉ thân thể, ngay cả trái tim cũng lạnh.

Lạnh quá, lạnh quá.

Dạ Âu Thần...

Cô đã đứng lâu vậy rồi, anh vẫn không muốn gặp cô sao?

Hoặc là nói, anh vốn không biết mình chờ ở nơi này? Hay là, cho dù anh biết cũng sẽ không ra gặp cô?

Bởi vì tối nay cô đã để anh chờ cô một buổi tối, kết quả cô lại không hề xuất hiện, vì vậy... bây giờ anh đang trả thù cô.

Đùng đoàng...

Đột nhiên bầu trời nổ ra tiếng sấm rền, ánh chớp xé ngang bầu trời, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Lang An ngẩng đầu: “Không tốt, có lẽ sắp mưa rồi, mợ chủ đến cạnh cửa tránh đi.”

Tránh mưa?

Thẩm Cửu chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn tia chớp trên bầu trời.

Một vì sao cũng không có, giống như đáy lòng cô lúc này, cũng là một vùng tăm tối.

“Trời sắp mưa rồi sao?”

Lang An nhìn cô một lát, cảm thấy mình không khuyên cô nổi, chợt quay người chạy vào bên trong.

Anh ta đi rất nhanh, Thẩm Cửu không kịp gọi anh ta lại, chờ anh ta đi không lâu, mưa bất chợt tí tách tí tách rơi xuống.

“Mợ chủ, mau vào đây tránh mưa đi.”