Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 471: Người đàn ông giống như keo dính chuột




“Cô, đây đều là suy đoán của cô! Cô cướp đối tượng xem mắt của người khác mà còn ngạo mạn như vậy, tác phẩm thiết kế ra cũng thật rác rưởi!”

Vẻ mặt Hàn Minh Thư trở nên lạnh lùng: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không cướp đối tượng xem mắt của cô. Anh ta cũng không phải là bạn trai cô, vốn dĩ không tồn tại vấn đề cướp hay không cướp. Tiếp theo chúng ta quay lại chuyện chính đi, cô Lâm không hài lòng với thiết kế của tôi chỗ nào, chúng ta thảo luận một chút đi.”

Lâm Ân Ân không phải không hài lòng với thiết kế của cô mà là rất rất hài lòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Âu Thần ôm cô, cô †a lập tức cảm thấy những thứ này thật đáng ghét!

Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân cười khẩy nói: “Tác phẩm thiết kế của cô quá khác với những gì tôi nói lúc trước, vẽ lại đi”

Cô ta chỉ muốn làm Hàn Minh Thư xấu hổ.

“Vẽ lại cái mới?” Hàn Minh Thư mỉm cười: “Vậy cô Lâm nói cho tôi biết, cô muốn kiểu nào?”

“Lộng lẫy! Phải làm sao cho thật lộng lẫy!” Lâm Ân Ân nói một câu.

“Được” Hàn Minh Thư gật đầu: “Nếu cô Lâm đã nói rõ yêu cầu, vậy tôi,sẽ thiết kế theo những gì cô nói”

“Tôi muốn sáng mai phải có.”

Lâm Ân Ân lại chèn thêm một câu, Hàn Minh Thư sửng sốt, theo bản năng nhìn chằm chằm cô ta.

Đại khái là đã làm khó được cô,Lâm Ân Ân rất đắc ý, khoanh hai tay trước ngực kiêu ngạo nhìn cô.

“Như thế nào? Có được hay không?”

Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm cô ta một lúc, sau đó gật đầu: “Đương nhiên là được, sáng mai cô Lâm có thể đến”

“Được” Lâm Ân Ân bỏ tay ra, cầm túi của mình lên, cười khẩy: “Tôi rất mong chờ biểu hiện ngày mai của cô Hàn”

Nói xong, cô ta đi ngang qua Hàn Minh Thư ra ngoài, lúc đi đến trước mặt Hàn Minh Thư liền dừng lại, nhìn chăm chăm cô: “Tôi khuyên cô một câu, cô mở.

công ty thì khi làm bất cứ chuyện gì trước hết phải nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình,cướp đàn ông của người khác thì phải trả cái giá thật lớn”

Sau đó, cô ta vỗ mạnh vào bả vai Hàn Minh Thư rồi bước ra ngoài như một người thẳng trận.

Hàn Minh Thư đứng yên tại chỗ, nắm chặt tác phẩm thiết kế trong tay.

Sau khi Lâm Ân Ân đi về, Nhậm Hoa và Tiểu Nhan đứng nghe lén ngoài cửa lén lút bước vào.

“Mẹ nó, cô Lâm Ân Ấn kia thật ác độc! Cô ta không bi ău hổ nói cậu cướp bạn trai cô ta? Chỉ mới xem mắt mà thôi, sao lại thành bạn trai của cô ta rồi?

Cô ta không biết xấu hổ hả?”

Tiểu Nhan là người thẳng thắn, vừa bước vào.

liền mắng xối xả.

Nhậm Hoa quan sát vẻ mặt của Hàn Minh Thư, có chút chán nản nói: “Chúng tôi đã nghe thấy hết rồi, tôi cảm thấy cô ta có vấn đề. Sao cô ta có thể ảo tưởng Dạ Âu Thần là chồng tương lai của cô ta được.

Người giống như anh Dạ chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn lấy anh ta”

Hàn Minh Thư mím môi, không trả lời.

“Minh Thư, cô ta làm vậy thật quá đáng, còn nói cái gì mà sáng mai muốn bản thiết hơn nữa chỉ nói một từ lộng lẫy thôi. Vậy cậu làm sao biết ngày mai cô †a có tiếp tục làm khó cậu hay không”

Hàn Minh Thư mỉm cười: “Sẽ”

“Vậy cậu đồng ý với cô ta làm gì!”

“Không đồng ý, vậy tớ phải làm sao?” Hàn Minh Thư đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, Tiểu Nhan rất lo lắng, đi vòng qua bên cạnh cô: “Cậu không thể cứ như vậy được? Cô ta bắt nạt cậu như thế mà cậu vẫn nhịn hả”

Nhậm Hoa cũng đi tới: ‘Nếu là tôi, gặp phải loại phụ nữ này thì tôi nhất định sẽ không kiêm được tát cho cô ta một bạt tay. Tự luyến đến cực điểm cũng thôi đi, còn không biết xấu hổ xúc phạm cô. Hơn nữa xảy ra loại chuyện này cũng không phải là điều cô muốn, cô ta phải đi tìm Dạ Âu Thần mới đúng. “

“Không được, cậu có thể nhịn nhưng tớ thì không, bây giờ tớ sẽ đi tìm cô ta nói lí lẽ!” Tiểu Nhan tức giận xắn tay áo lên, xoay người muốn đi tìm cô ta.

“Quay lại!”

Hàn Minh Thư lạnh lùng gọi cô lại.

Tiểu Nhan dừng lại,quay đầu lại bất mãn nói: “Minh Thư, cậu định cản tớ sao?”

Hàn Minh Thư đứng lên, thở dài: “Cậu đi tìm cô ta nói lý lẽ thì có ích lợi gì? Bây giờ cô ta là khách hàng của chúng ta. Cậu quên quy tắc đối xử với khách hàng rồi sao? Hơn nữa, ai buộc chuông thì người ấy đi gỡ, cậu đi tìm cô ta sẽ chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn thôi”

Nghe thấy vậy, Nhậm Hoa cũng cảm thấy cô nói rất có lý, gật đầu phụ họa.

“Mặc dù tôi cũng rất tức giận nhưng mà tôi cảm thấy Minh Thư phân tích rất đúng, cho nên cô đừng đi”

Cô ta quay lại nhìn Hàn Minh Thư: “Vậy cô định làm gì? Sáng mai cô ta muốn có bản thiết kế, không lẽ cô định không ăn không uống vẽ thiết kế cho cô ta như lần trước?”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không vẽ”

“Không vẽ?” Nhậm Hoa.trợn tròn mắt.

“Không đúng, vẫn phải vẽ, nhưng mà… thay đổi một chút là được”

Cho dù cô có vẽ tác phẩm gì đi nữa thì đối với Lâm Ân Ân mà nói cũng chỉ là rác rưởi, cho dù lấy tác phẩm đoạt giải ra đặt trước mặt cô ta thì lúc đó Lâm Ân Ân cũng không chút do dự ném tác phẩm của mình xuống sàn Bởi vì cô đã mang đến một loại cảm xúc khác cho cô ta.

Dạ Âu Thần…

Con ngươi Hàn Minh Thư dần dần tối sầm lại, cái tên khốn kiếp này.

Sau khi anh sát lại gần mình thì cũng không làm gì cả, cuối cùng để lại cho.mình một đống rắc rối.

Nghĩ đến sau này không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, Hàn Minh Thư cảm thấy vô cùng đau đầu.

Làm sao cô mới có thể thoát khỏi cái tên đàn ông giống như keo dính chuột này đây?

Tại sao anh của 5 năm trước và 5 năm sau lại thay đổi nhiều như vậy? Cô hy vọng anh vẫn giống như trước, kiêu ngạo, coi trời bằng vung, hơn nữa còn không để cô vào trong mắt.

Nhưng bây giờ…

Người đàn ông không biết xấu hổ đến mức uy hiếp cô không được xóa nick của anh.

Thật nhức đầu!!

Ổ khóa cửa đã thay rồi, nhưng còn phải lau chùi, hơn nữa chuyển đồ cũng mất thời gian.

Đúng lúc ngày mốt là cuối tuần, Hàn Minh Thư dự định lúc đó sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển nhà.

€ô, Tiểu Nhan và bé đậu nành mới về nước.

không lâu nên không có quá nhiều đồ đạc, đồ dùng trong nhà mới cũng đã đầy đủ, nếu chuyển đến đó thì xách vali theo là đủ rồi.

Vì vậy, tối hôm đó Hàn Minh Thư vẽ bừa một bức tranh rồi leo lên giường ngủ, Bé đậu nành nằm nghiêng xem truyện tranh, Hàn Minh Thư thấy cậu bé năm thì cau mày nói: “Bé đậu nành; con không được đọc sách khi năm, không tốt.cho mắt.”

Nghe thấy vậy, Bé đậu nành vội đặt cuốn truyện tranh sang một bên: “Mẹ ơi, con quên mất! Mẹ đừng giận”

Hàn Minh Thư bất lực liếc cậu bé một cái, giơ tay bóp mũi cậu bé: “Thằng nhóc thối, hai ngày nữa chúng ta thu dọn đồ đạc chuyển đến nhà mới, đến lúc đó một mình con một phòng.”

“Ồ” Bé đậu nành có chút phiền muộn, lại có chút ủy khuất: “Nhưng Bé đậu nành muốn ở cùng mẹ, không ngủ một mình có được không? Bé đậu nành rất sợ bóng tối!”

“Sợ bóng tối? Con đã năm tuổi rồi mà vẫn sợ bóng tối, con là đàn ông mà”

Bé đậu nành ôm lấy cánh tay cô mè nheo: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”

“Ngoan, sau này lớn lên con phải ngủ một mình, không thể cứ ỷ lại vào mẹ được”