Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 977




Chương 977:

 

Vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ bị từ chối ai biết Tống An lại nhanh chóng gật đầu: “Được, vậy lát nữa ăn cơm xong rồi hãy nói.”

 

“Kết quả thế nào chứ? Sau khi ăn cơm xong Hàn Minh Thư bị Tống An gọi vào phòng bếp: “Minh Thư, làm phiền cháu rửa chén giúp dì.”

 

Bởi vì Dạ Âu Thần ở đây cho nên Hàn Minh Thư không nói nhiều mà chỉ có thể yên lặng nhìn Tống An.

 

Sau đó xô đi vào trong phòng bếp nên cũng không biết Tống An và Dạ Âu Thần ở bên ngoài đã nói những gì, cô thật sự sợ hãi Tống An kích động sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Dạ Âu Thần nghe, vì vậy lúc rửa chén Hàn Minh Thư cũng không tập trung cho lắm.

 

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Minh Thư thật sự không thể chờ được nữa quyết định muốn đi nghe lén. Cô cầm cái đĩa còn dính xà bông ddi tới một bên dự định rửa tay xong sẽ đi ra ngoài nghe lén.

 

Kết quả cô lại trượt tay, khi thấy chiếc đĩa sắp rơi xuống mặt đất thì cô theo phản xạ có điều kiện đưa tay chụp cái đĩa kia.

 

Binh binh bang bang!

 

Phòng bếp truyền đến tiếng vang thật lớn làm cho hai người ngồi ở trong phòng khách sợ ngây người.

 

Dạ Âu Thần gần như là lập tức đứng dậy nói xin lỗi Tống An sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.

 

Tống An nhìn bóng lưng của anh rồi đưa tay chống cằm không còn cách nào lắc đầu.

 

Cho nên nói sinh con trai có gì tốt chứ, trưởng thành rồi đều dồn tất cả tâm tư lên ttrên người của vợ, nếu như có cơ hội bà cảm thấy sinh con gái vẫn tốt hơn.

 

Điện thoại di động trong túi khẽ rung Tống An lấy điện thoại ra xem, sau khi nhìn thấy dãy số xa lạ được gọi tới từ nơi quen thuộc thì bà nhíu đôi lông mày thanh tú sau đó không hề nghĩ ngợi trực tiếp cúp điện thoại.

 

Ông già chết tiệt gọi điện thoại cho bà tại sao bà phải nghe chứ?

 

Nếu như không phải vì chuyện của Minh Thư và Âu Thần thì cả đời này cho dù chết đoán chừng cũng sẽ không đi gặp ông ta.

 

Trong phòng bếp

 

Hàn Minh Thư trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống bừa bộn ở dưới đất, một lúc sau cô mới kịp phản ứng.

 

Cô vừa mới…Vì cứu một cái đĩa sau đó lỡ tay làm rơi tất cả đồ sứ xuống dưới đất.

 

Đây xem như là vì nhỏ mất lớn?

 

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

 

Họ ngồi ở trong phòng khách phát hiện cô rửa bát mà cũng không xong vậy họ có giễu cợt cô không?

 

Cô ngây ngốc đứng ở đấy, cửa phòng bếp bị người ta dùng sức đẩy ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Dạ Âu Thần đi vào sau đó nhìn thấy một đống bừa bộn ở dưới đất và Hàn Minh Thư đang ngây ngốc đứng im tại chỗ.

 

“Thật xin lỗi, em không cố ý, vừa rồi em đột nhiên không cẩn thận…”

 

Cô còn chưa nói xong Dạ Âu Thần đã bước nhanh đến phía trước bế ngang người cô đi ra khỏi phòng bếp.

 

Vừa đúng lúc gặp Tống An đang đi tới: “Sao vậy?”

 

Trên tay Hàn Minh Thư vẫn còn dính xà bông hơi lúng túng nói: “Tay, cháu trượt tay.”

 

Nói xong cô lại phát hiện ánh mắt Tống An nhìn cô với ý vị sâu sa, Hàn Minh Thư lập tức lúng túng, biểu cảm của Tống An giống như cảm thấy cô cố ý ném bể đồ vậy.

 

Cô quả thực cố kỵ việc Tống An sẽ nói quá nhiều với Dạ Âu Thần, nhưng mà…Cô thật sự không ngờ cách kia lại làm cô vô ý trượt tay, sau đó lại…

 

“Dì Tống, dì ngồi đi, cô ấy bị thương nên cháu giúp cô ấy xử lý vết thương đã.”

 

Hàn Minh Thư nháy mắt, cô bị thương? Lúc nào chứ? Sao cô lại không biết?

 

Sau khi được dẫn đi vào bên, Dạ Âu Thần dẫn Hàn Minh Thư đi rửa tay cho sạch sẽ, mới phát hiện tay của mình bị thủng một lỗ.

 

Là vừa nãy lúc cô khom người xuống lượm mảnh vỡ không cẩn thận tìm thấy.

 

Lúc đó cô ngẩn người ra một lúc sau đó mới đứng dậy, làm sao cũng không thể nghĩ thông được chuyện này làm sao lại có thể diễn biến thành ra như thế.

 

Hàn Minh Thư nhìn vết thương: “Vết thương nhỏ như thế, anh làm sao có thể phát hiện ra được thế?”

 

Dạ Âu Thần: “….”

 

Anh không vui bĩu môi mỏng của mình, sau đó mang vết thương của cô để vào trong miệng, nhẹ nhàng hút.

 

“Anh!” Hàn Minh Thư nôn nóng, đỏ mặt rút tay về.

 

Nhưng Dạ Âu Thần sức lực rất lớn, vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, một lúc sao mới thả cô ra rồi lạnh lùng nói.”Sau này đừng làm mấy chuyện này nữa, gọi bảo mẫu quay lại đi.”

 

Hàn Minh Thư bĩu môi: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trước đây em làm đều rất ổn mà, chỉ là….”