Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 88: Nên làm sao bây giờ




"Ừ, có chút việc ——" cô vừa trả lời, vừa mở word đánh ba chữ ‘ thư từ chức ’!

"Chuyện gì, công việc không như ý?"

"Chỉ là lý do cá nhân ——"

"Như vậy, nếu như riêng tư, tôi không hỏi nữa!" Hoắc Doãn Văn đánh vài chữ!

Nhan Như Y mới vừa nhận công việc phiên dịch không lâu, còn chưa làm gì nên chưa kịp coi qua các mẫu đơn viết thư từ chức. Nhớ lại trước kia, cô từng học qua các mẫu thư từ chức, nhưng lâu quá không dùng, nên bây giờ đã quên hết.

"Un¬cle, ông có thể gửi cách hướng dẫn tôi cách viết thư từ chức hay không, tôi không biết viết!" Cô cầu cứu!

Bên này, Hoắc Doãn Văn nhăn mặt đến rất khó coi, nhìn đến câu cầu cứu này, mặt lại càng đen lại. "Tôi chưa bao giờ phải viết thư từ chức!"

"Vậy cấp dưới của ông thì sao? Cấp trên của ông không từng viết thư xin từ chức sao? Nhất định sẽ có hàng mẫu ?" Cô chưa từng hỏi qua công việc của Un¬cle “thúc thúc”, cô chỉ loáng thoáng cảm thấy ông phải là một quản lý cao cấp ở một công ty nào đó!

"Bọn họ bình thường sẽ không chủ động nghỉ việc, cho dù có đánh đơn từ chức, đưa cho ta cũng là tờ giấy, chứ không gửi qua email! Cho nên, tôi không có cách nào gửi cho cô!"

"Vậy coi như xong, tôi đành đi lên mạng, lục tìm một chút, chắc chắn cũng bới ra một mẫu thư xin từ chức!" Câu tiếng anh, kèm theo biểu tượng ‘mặt cười mờ ám’!

Mặt Hoắc Doãn Văn biến đen không thể đen hơn, cô gái xấu xa này, nghĩ nghỉ việc còn chưa tính, đơn từ chức còn viết kiểu lừa gạt như vậy, bới từ trên mạng xuống!

"Cô hiện nay không tốt! Ít nhất nếu cô muốn là ngươi đầu tiên trong công ty, muốn rời đi, cũng phải nghiêm túc trong mọi tình huống chứ!" Hoắc Doãn Văn lấy thân phận là Hoắc tổng, khuyên người đối diện. Anh rất không thích, cô đối với mình có cũng như không, không chăm chút, cho dù là viết thư từ chức.

" Un¬cle, tôi làm việc rất nghiêm túc, nhưng viết thư từ chức cũng không quá quan trọng! À, tôi tìm được thư mẫu rồi!" Nhan Như Y nói xong, thu nhỏ khung chát Q Q, sau đó bắt đầu thư mẫu, viết một lá thư từ chức cho riêng mình!

Hoắc Doãn Văn bên này rất không vui vẻ dựa vào lưng ghế, đáng chết, anh đương nhiên không thể để cho cô nghỉ việc!

Thứ nhất, năng lực của cô rất tốt, hỗ trợ anh rất nhiều việc!

Thứ hai, anh có chút không thể tiếp nhận. . . . . . Cô không có ở đây bên cạnh anh hàng ngày!

Bàn tay để trên bàn, từ từ nắm chặt lại, rối rắm như chính tâm trạng của anh!

"Cốc cốc cốc ——" Tiếng gõ cửa vang lên, Phụ tá Triệu đi vào giơ lên một đống túi giấy của rất nhiều nhãn hiệu sang trọng."Hoắc tổng, tôi đã chuẩn bị mọi thứ theo như ngài yêu cầu. Ngài nhìn xem ——"

Nói xong, anh đem quần tây hiệu Chanel, giầy và ví da LV, vài món trang sức, nhất nhất đặt lên bàn.

Hoắc Doãn Văn nhìn những thứ đồ này, lộ vẻ do dự, không xác định chắc chắn, hỏi lại." Cậu khẳng định, cô gái nào cũng sẽ thích những thứ này sao?"

"Dĩ nhiên, phụ nữ ai chẳng thích thứ này!" Phụ tá Triệu ra sức gật đầu. Ít nhất, bạn gái anh lúc nào cũng mè nhèo đòi mua những thứ này.

Hơn nữa mấy cô gái trẻ trẻ cũng rất thích những thứ đồ này a!

Hoắc Doãn Văn nhìn những thứ trước mắt, sóng nước chẳng xao động. Nếu như quá khứ, anh tin tưởng cô gái nào cũng sẽ thích những thứ đồ này, nhưng bây giờ, anh bắt đầu hoài nghi, chính xác là đang xảy ra chuyện gì với bản thân vậy?

Cô sẽ vui vẻ khi nhận quà chứ? Cô thật có thể sẽ giống như những cô gái trẻ khác, hưng phấn nhảy lên rồi ôm và hôn anh sao?

Hơn nữa cô hiện tại lại muốn nghỉ việc, rõ ràng chính là muốn né tránh anh!

************************ cơ Thủy Linh tác phẩm, mong đợi sự ủng hộ của mọi người *********************

"Hoắc tổng, hiện tại muốn đưa đồ đi không?"

"Trước cứ để đó đi!"

Phụ tá Triệu thoáng nhìn Phó Tổng, sau đó sáng tỏ gật đầu một cái, chuẩn bị đi ra, chợt nhớ tới một chuyện, quay người lại báo cáo."Đúng rồi, Hoắc tổng, ngày hôm qua đã cho người dạy dỗ tên kia rồi ——"

"Ừ, dạy dỗ đủ sâu sắc chứ?" Hoắc Doãn Văn nheo mắt lại, chỉ hứng thú với mức độ dạy dỗ, đủ sâu hay không!

Mấy người đi theo anh xuống tay nhất định có trọng lượng, khiến tên kia bị đánh đến đoán chừng không một năm cũng nửa năm, không xuống giường được!" Một cái xương sườn bị gãy, bắp đùi cũng bị tổn thương, nghe nói lúc khiêng người ra, đầu mặt sưng phù như đầu heo, máu thịt lẫn lộn, căn bản không phân biệt được đâu thịt đâu xương!

Nhưng cũng còn may, giữ lại cho tên kia một hơi thở tàn.

"Còn tên chủ quầy rượu?" Như Y ở quán bar uống rượu, xảy ra chuyện, anh đương nhiên sẽ truy cùng đuổi tận!

"Hắn cũng đã chịu tội rồi, nhưng tôi cũng đã hỏi thăm rõ ràng, ngày hôm qua, Phụ tá Nhan bị đám bạn kia bỏ thuốc ——"

Ừ —— Tôi rõ rồi !"

"Hoắc tổng, vậy tôi ra ngoài trước!" Phụ tá Triệu nói xong đi ra ngoài.

Hoắc Doãn Văn đem tầm mắt lần nữa thả lại đến trên màn hình máy tính, như có điều suy nghĩ."Như Y, anh nên làm gì với em bây giờ?"

Máy vi tính bên kia ——

Có thư mẫu, viết thư từ chức cũng nhanh, mở đầu không sai biệt lắm, sau đó liền suy nghĩ một chút nguyên nhân từ chức, nguyên nhân chính là nhà xa, không có phương tiện giao thông, sáu bảy phút sau, cô viết xong thư xin từ chức!

"Đã giải quyết xong!" Biểu tượng chim cánh cụt của nàng gõ câu trả lời.

"Thật có hiệu suất, xem ra cô đối với công ty này hoặc là cấp trên thật không có quá nhiều tình cảm!" Hoắc Doãn Văn giễu cợt. Vừa nghĩ tới cô gái ấy, không lưu luyến chút nào sẽ phải rời khỏi anh mà đi, anh không nói được buồn bực chỗ nào, tim có chút đau, có chút oán ——

Thật không có bao nhiêu tình cảm sao?

Nhan Như Y ngồi trước máy vi tính, nhìn câu tiếng Anh Un¬cle vừa trả lời, vừa nhìn lá thư từ chức mình vừa hoàn thành.

Cô nghỉ việc, về sau có muốn gặp anh cũng không cùng một môi trường! Không thấy được nụ cười của anh, không thấy được ánh mắt do dự của anh, không thấy được bộ dáng hả hê của anh khi hoàn thành xong một dự án!

Mà chút không thấy được, không cứu vãn được từ sau đêm cô và anh dây dưa trên giường!

Vẻ mặt Nhan Như Y nặng nề, không xua được sự khổ sở phát ra từ ánh mắt!

" Un¬cle, không phải là không có tình cảm ——"

"Vậy là vì cái gì?"

"Là tình cảm quá nhiều vấn đề!" Nhan Như Y quay mặt hướng ra khoảng không phía sau lưng gào thét, nếu quả như thật có thể không có tình cảm, cô nhất định sẽ không suy tưởng đến chuyện rời bỏ một công việc tốt như vậy!

Cũng không biết tại sao, Nhan Như Y cảm thấy hôm nay Un¬cle đặc biệt thích gây sự với cô. Trước đây, lúc nói chuyện phiếm với cô, ông ấy chưa từng như thế."Tốt lắm, Un¬cle, chúng ta sẽ chuyển đề tài chứ? Ông từng nói, ông thích một cô gái trẻ, hiện tại như thế nào? Quên cô ấy rồi sao?"

"Không có ——"

"A, vậy ông bây giờ nhất định rất khổ sở!"

"Các cô gái trẻ như cô thường thích gì? Có thể nói cho tôi biết không?"

"Tôi không biết người khác, nhưng nếu như là người trong lòng tặng, cái gì tôi đều sẽ thích; nếu như là không thích, người đưa cái gì, tôi cũng vậy sẽ không thích!"

"Tôi nghĩ cô không nên tính đến chuyện từ chức, bởi vì cô đã từng nói với tôi, Cô đang làm việc rất vui vẻ, hơn nữa phúc lợi, cách đối xử vẫn còn rất tốt. Nếu như, cô không làm việc này nữa, sợ rằng sau này khó tìm được công việc tốt như vậy!"

" Un¬cle, ông không phải nói á..., tôi đã quyết định rồi. Ông yên tâm đi, chờ ông có thời gian trở về Trung Quốc, tôi nhất định sẽ mời ông đến tiệm hải ăn hải, ăn.. ăn, uống....uố...ng no say!"

Hoắc Doãn Văn bắt đầu lười nói tiếp với cô, tắt Q Q!

Đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên, nhìn một chút đống quà trên mặt bàn, suy nghĩ một chút quyết định không chọn bất cứ thứ gì, rời khỏi phòng làm việc ——

Nhan Như Y thật lâu không không thấy Un¬cle đáp lại, cau mày."Thật là càng ngày càng cổ quái, nếu có chuyện gấp nói cho tôi biết một tiếng không được sao? Người ta vốn còn muốn nói ‘hẹn gặp lại’, vẫn còn ngồi ngây ngốc ở chỗ này cả nửa ngày, bụng đói không dám rời đi!"

Tả oán xong, cô đem thư từ chức lưu vào usb, sau đó tắt máy tính!

"Ừng ực —— ừng ực —— ừng ực ——" liên tục, bụng của cô đang kêu vang vì đói bụng!

Cũng khó trách đã đói thế này rồi, từ tối hôm qua cho tới bây giờ, cô không ăn một bữa nào cho đàng hoàng, buổi tối nay, cô sẽ ăn gì đây?

Suy nghĩ một chút, cô quyết định tối hôm nay mình sẽ tự nấu cho mình một bữa thật ngon!

Quyết định xong, cô rửa mặt đơn giản, cầm ví da, khóa cửa đi ra ngoài ——

************************ Cơ Thủy Linh tân tác, mong đợi sự ủng hộ của mọi người *********************

Lúc ra chợ mua đồ, đi ngang qua khu nhà cao tầng của Hằng Viễn, cô không thể không nhớ đến tất cả mọi chuyện xảy ra vào buổi trưa hôm đó. Ánh mắt anh nhìn cô, khuôn ngực kiên cố của anh, cánh tay mảnh khảnh mà có lực của anh ——

Cô cũng có lúc được anh cần, ha ha, loại cảm giác này đúng thật không tệ!

Nhan Như Y không khỏi nghĩ tới, nhiều năm sau, anh có lẽ còn có thể nhớ có một cô gái, vì anh, chạy lên đỉnh nóc nhà hơn hai mươi tầng, cuối cùng cũng bị dọa sợ đến máu chảy thành sông rồi!

Cách đó không xa, tiếng chào hàng của mấy người bán hàng rong kéo cô quay lại hiện tại!

Cô rảo bước, hướng về mấy gánh rau dưa tấn công!

Hôm nay cô muốn nấu món mì cay Thành Đô, cho nên mua mấy thứ rau cải, cùng với hành gừng tỏi, rồi đi về!

Khi cô đang bước nhanh về nhà, liền cảm thấy có một chiếc xe đang dõi theo sau cô! Cô tính tránh sang một bên, quay đầu nhìn xem người lái xe muốn gì. Nào ngờ, nhìn thấy chiếc xe mang biển số đặc biệt, toàn số 6, đang cuốn gió dừng lại bên cạnh cô.

Hoắc Doãn Văn!

Lòng của cô, trong nháy mắt cuồng loạn!

Hoắc Doãn Văn mở cửa sổ xe, nhìn chăm về phía cô!

"Hoắc tổng ——" cô giống như thường, bắt đầu chào hỏi."Ngài tới đây có việc gì sao?"

Không phải, anh cố ý đến tìm em!" Hoắc Doãn Văn không có che giấu, nói!

Nụ cười trên gương mặt Nhan Như Y chợt đông cứng lại, không hiểu anh tại sao muốn nói như vậy. Hai người bọn họ không phải đã thỏa thuận rồi sao? Tất cả đều như không có chuyện gì xảy ra!

"A, vậy sao? Hoắc tổng, tìm tôi có chuyện gì không? Có phải hay không có tài liệu, cần tôi phiên dịch?"

"Không phải!" Anh lại lắc đầu."Anh tới đón em đi ăn tối, anh nhớ em cũng chưa ăn gì!"

Nhan Như Y khó có thể duy trì nụ cười trên mặt rồi."Hoắc tổng, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ với nhau rồi!"

Hoắc Doãn Văn từ trên xe đi xuống, ‘ phanh ’ một tiếng đóng cửa xe lại."Đúng vậy, tất cả đều không có gì xảy ra!"

"Ngài hiểu là tốt rồi!" Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, đôi con người đen thẳm sâu như biển. Nhan Như Y cảm giác suy nghĩ trong lòng đang càng lúc càng không thông.

Tại sao muốn dùng ánh mắt này nhìn cô? Cô ở trong lòng điên cuồng gào thét!

"Anh chính là muốn làm mọi chuyện bình thường như chưa xảy ra biến cố kia, mới tìm em đi ăn cơm! Hi vọng chúng ta có thể thản nhiên mỗi khi gặp nhau, như vậy chúng ta về sau làm việc mới không có cảm giác lúng túng!"

"Nhưng là, vậy cũng không cần cố ý chứ? Hơn nữa bình thường mà nói, ông chủ và phụ tá cũng không cần đi ăn cơm chung với nhau?"

"Em lầm rồi, em là phiên dịch của anh, so với những người khác, công việc của em và anh sẽ có cự ly gần hơn một chút, anh dĩ nhiên hi vọng chúng ta sẽ phối hợp ăn ý hơn để làm tốt các dự án cao cấp hơn sau này, cùng với giữ tốt quan hệ cá nhân giữa hai chúng ta!" Hoắc Doãn Văn đường hoàng nói ra lý do, thật ra chính anh biết rất rõ, anh chỉ muốn thấy cô. Biết cô tại sao phải từ chức, anh nhất định phải khiến cô từ bỏ ý niệm này!

"——" Nhan Như Y mở miệng còn muốn nói điều gì ——

Doãn Văn lần nữa, khích cô. "Nếu như em thật làm được chuyện gì cũng không xảy ra, hiện tại không nên cự tuyệt anh! Dù sao, từ trước đến giờ, anh và em vốn đã quen biết nhau, đúng không?"

Nhan Như Y rầu rĩ nhìn anh, người này miệng lưỡi thật lợi hại, làm cô á khẩu không trả lời được đấy!

"Nhưng, tối nay, em không có ý định đi ra ngoài ăn, em tính nấu mì cay!" Nhan Như Y xốc xốc mấy túi ni lon trong tay, để cho anh có thể thấy rõ ràng mình đã mua đồ ăn! Ha ha, loại này rẻ tiền, anh chắc sẽ không thích ăn!

Nhưng Như Y tính toán sai lầm rồi.

"Mì cay Tứ Xuyên sao?" Anh hỏi một câu.

"Đúng, thật cay thật cay đấy!" Cô cố ý nói đến cực kỳ cay!

"Là món của quê em à!" Anh nói tiếp.

"Dạ!" Cô nặng nề gật đầu.

"Cho nên anh nghĩ muốn nếm thử một chút, anh có thể vinh hạnh không?" Hắn chỉ chỉ đồ trong tay cô, lộ rõ niềm hứng thú!

Nhan Như Y bối rối, anh đang nói cái gì đó?

"Em không phải sẽ cự tuyệt đề nghị của anh đấy chứ? Ah chỉ nghe nói mì cay Thành Đô của Tứ Xuyên ăn rất ngon, nhưng vẫn không có cơ hội hưởng qua!" Nói xong, anh lại xoay chuyển."Dĩ nhiên, nếu như em chính là người để bụng, vậy coi như không để ý lời đề nghị của anh cũng được!"

Anh rõ ràng là liên tiếp khích bác cô.

Nếu như cô không mời anh ăn, đã nói lên cô để ý rồi, không thể nghi ngờ chính là tự tát vào mặt mình!

Cho nên, cô chỉ có thể ——

"Được rồi, chẳng qua em muốn nói trước chỗ của em rất nhỏ, lộn xộn, anh vào nhà sợ rằng sẽ không có chỗ ngồi!"

"Anh không để ý!"

"Đến lúc đó, anh đừng trách em sao chưa nói!" Cô nhắc nhở, hi vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý!

************************* Cơ Thủy Linh tân tác, mong đợi sự ủng hộ của mọi người ***********************

Nhan Như Y mở cửa phòng, tránh qua bên cạnh, mời anh."Hoắc tổng, mời vào ——"

Hoắc Doãn Văn hạ thấp đầu, lần đầu tiên bước vào gian phòng cô đang ở!

Khi anh vừa tiến vào, cánh cửa nhỏ bị bóng dáng cao lớn của anh che lấp