Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 54: Trong Lòng Âm Thầm Lo Lắng




Đông Lí Lê Hân liếc xéo Uông Tĩnh Phong, lạnh lùng nói: "Nếu như cậu rãnh rỗi như vậy, không bằng đi thăm người phụ nữ ngu ngốc kia thôi." Xem ra hắn đối với Uông Tĩnh Phong vẫn còn quá khách khí, mới có thể làm cho cậu ta càng ngày càng càn rỡ trước mặt hắn.

"Đang êm đẹp, vì sao lại muốn đi thăm cô ấy? Hơn nữa lúc này cô ấy đang ngủ trưa. Đối với phụ nữ có thai giấc ngủ là rất quan trọng, cậu đừng luôn sai mình đi quấy nhiễu giấc ngủ của cô ấy có được hay không." Uông Tĩnh Phong lập tức phát biểu bất mãn kháng nghị, mặc dù hiện tại hắn gần như cũng đã quen ánh mắt như laser giống như giải phẫu của Lan Sơ. Chỉ là hắn vẫn là tương đối vui lòng, có lúc thì cách ly Lan Sơ rất xa.

"Vậy thì câm miệng, cút!" Đông Lí Lê Hân đột nhiên đề cao âm lượng, rống một tiếng với Uông Tĩnh Phong.

"Hừ, quỷ hẹp hòi! Mình chán ghét cậu rồi !" Uông Tĩnh Phong vẻ mặt khinh bỉ liếc Đông Lí Lê Hân vài lần, xoa lỗ tai, mất hứng bỏ đi ra ngoài. Cùng lắm thì hắn muộn một chút trở lại đào bới, hắn cũng không tin hắn đào không được bát quái từ hẹp hòi! Mình chán ghét cậu rồi !" Uông Tĩnh Phong vẻ mặt khinh bỉ liếc Đông Lí Lê Hân. Trừ phi tên kia không bao giờ nữa sai khiến hắn đi làm chuyện gì mờ ám nữa.

Uông Tĩnh Phong vừa đi, bên trong phòng làm việc to như vậy nhất thời yên tĩnh lại.

Đông Lí Lê Hân yên lặng ngồi ở trước bàn làm việc, thái độ nhanh chóng biến thành nghiêm túc chưa bao giờ có.

Thay vì nói hôm nay ba hắn là cố ý đến nhắc nhở hắn, chẳng bằng nói là cảnh cáo thì đúng hơn. Nói vậy chuyện Lan Sơ, ba hắn đã biết. Hoặc là ông cũng sớm đã làm rõ toàn bộ mọi chuyện, điều tra hoàn toàn. Chỉ là, từ lúc nào ông đã biết được chuyện này đây? Là trước khi hắn tìm được Lan Sơ, hay là khi hắn đến bệnh viện thăm hai lần, cũng tự mình đưa Lan Sơ từ bệnh viện trở về nhà?

Lúc ấy hình như hắn không nên mặc cho Lan Sơ đi về nhà tự do hành động. Nếu mà giữa bọn họ thủy chung không có bất kỳ liên lạc có lẽ sẽ không có gì. Nhưng mà bọn họ chẳng những có liên lạc, hơn nữa cũng không ít. Động tĩnh như vậy, nếu ông cụ cố ý muốn biết, nhất định sẽ dễ dàng biết được.

Như vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Giấu Lan Sơ đi sao? Rất không được, không kín đáo cũng không được. Mà nhân tố không ổn nhất chính là bản nhân Lan Sơ, chỉ sợ lấy tính tình cô ấy, cô chưa chắc sẽ ngoan ngoãn phối hợp.

Bỗng dưng, khuôn mặt nhỏ nhắn như con nít của Lan Sơ lại không hề phòng bị ra hiện ra trong đầu Đông Lí Lê Hân. Hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, trong lòng sinh ra một tia phiền não. Mắt thấy đứa bé sắp ra đời rồi, hắn tuyệt không thể để kế hoạch của mình vì vậy bị cắt đứt. Bỏ kế hoạch không nói, bụng Lan Sơ cũng đã lớn như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ đau lòng hơn.

Sầu lo chôn sâu ở đáy lòng một khi bị khơi lên, Đông Lí Lê Hân khống chế không được có chút lo âu.

Thời điểm công tác, ngược lại hắn hoàn toàn có thể khắc chế tâm tình của mình. Vậy mà, khi hắn rời đi công ty. Thời điểm cùng mẹ hắn đi ăn tối, thì hắn từ từ trở nên có chút không yên lòng rồi.

"Thế nào, nhanh như vậy thì nhìn thấy mẹ ăn không ngon rồi hả?" Nhìn bộ dáng Đông Lí Lê Hân không có khẩu vị, mẹ Đông Lí không nhịn được cười cười, thuận miệng trêu trọc một câu.

Đông Lí Lê Hân ngẩn người, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn trong bàn ăn thịt bò bít tết còn dư lại hơn phân nửa, áy náy trả lời: "Thật xin lỗi."

Mẹ Đông Lí nhấp một ngụm rượu đỏ, hỏi: "Gặp phải chuyện gì không hài lòng rồi sao?" Thật là hiếm thấy, con trai băng sơn này của bà mà cũng có loại phản ứng này. Không biết là bị chuyện gì khốn nhiễu đây? Lấy góc độ vai trò người mẹ, bà vô cùng hy vọng là chuyện có liên quan đến phụ nữ.

Đông Lí Lê Hân trầm mặc một chút, lựa chọn nói thật. "Hôm nay, ông ấy đã tới công ty." Hắn không biết ba hắn có lén lút tìm đến mẹ của hắn hay không, sớm nói cho mẹ hắn biết một chút, có lẽ có thể để cho bà chuẩn bị tâm lý một chút.

"A." Mẹ Đông Lí hơi sửng sốt một chút, hỏi tiếp: "Ông ấy lại gây khó dễ cho con?"

"Không có." Đông Lí Lê Hân lắc đầu một cái, ít nhất trước mắt còn không có. Cũng không biết ba hắn sau khi tự mình đến cảnh cáo hắn, có thể làm ra chuyện gì làm khó hắn hay không .

Mẹ Đông Lí gật đầu một cái, giống như là yên tâm.

Mẹ con hai người tiếp tục cùng ăn, nhưng từ sự bình thản của mẹ Đông Lí không khó nhìn ra, tâm tình của bà rõ ràng có chút xuống thấp.

Nhưng chỉ một lúc lâu sau, Đông Lí Lê Hân không kiềm được mở miệng lần nữa. "Nếu như con có một người con riêng, có phải ông nội cũng sẽ không can thiệp vào cuộc đời của con nữa hay không?" Bỗng nhiên trong lúc đó hắn có chút không khẳng định. Là bởi vì hắn lo lắng quá mức sợ đứa nhỏ trong bụng Lan Sơ xảy ra chuyện gì sao?

Mẹ Đông Lí lập tức cau lông mày, vẻ mặt khẳng định nói về: "Không, cho đến khi ông ấy chết, ông ấy cũng sẽ không dừng can thiệp với con." Sau đó bà nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đông Lí Lê Hân một cái hỏi: "Con có con riêng?"

Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, nói: "Con muốn mượn bụng sinh con."

"Chớ làm chuyện điên rồ, con làm như vậy chỉ có hại chết hai sinh mạng vô tội." Mẹ Đông Lí thở dài một cái. Người ở bên ngoài nhìn vào, có lẽ đối với Đông Lí Lê Hân là vô hạn hâm mộ. Thật sự có chút chuyện, chỉ có bọn họ những người trong cuộc mới có thể hiểu rõ.

Đông Lí Lê Hân không có trả lời, cúi đầu nhìn thịt bò bít tết trên bàn ăn, dùng dao nĩa nhẹ nhàng cắt

Thấy thế, trong lòng mẹ Đông Lí có chút cảm giác không đúng. Bà bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm lớn rượu đỏ, mới mở miệng nói: "Trừ phi con thoát khỏi cái dòng họ Đông Lí này, nhưng mà con là con trai trưởng cháu ruột duy nhất trong dòng họ Đông Lí, cho nên ông nội con tuyệt không để cho con thoát ra ngoài. Nếu không một năm kia, nhất định mẹ sẽ dẫn con đi." Khi đó, bà suy nghĩ rất nhiều muốn mang theo đứa con duy nhất của mình. Nếu không phải bởi vì con bà mang họ Đông Lí, căn bản bà cũng sẽ không rời đi một mình. Vô tình đem đứa con còn nhỏ của bà cô độc bất lực ném vào nhà Đông Lí.

Đông Lí Lê Hân trầm mặc không nói, theo lời mẹ của hắn, hắn cũng hiểu rõ ràng. Hắn chỉ là bi kịch không nguyện ý tái diễn của cha mẹ hắn, căn bản cũng không muốn kết hôn, mới có thể đột nhiên muốn buông tay một lần.

"Cho nên, mẹ hi vọng con có thể sớm gặp được người phụ nữ khiến mình động lòng, cũng nghĩ biện pháp lấy được sựa ủng hộ của ba con và bà ngoại con. Dĩ nhiên, bất luận như thế nào nhất định mẹ sẽ ủng hộ con. Còn ông ngoại và bà ngoại con nữa, nhất định cũng sẽ đứng về phía con." Mẹ Đông Lí nhẹ nhàng cầm tay Đông Lí Lê Hân, ánh mắt kiên định, giống như Đông Lí Lê Hân đã gặp người phụ nữ định mệnh đó.

Đông Lí Lê Hân miễn cưỡng giương khóe miệng, trả lời: "Cám ơn mẹ."

Mẹ Đông Lí vốn không muốn nói gì nữa, nhưng khi bà nhìn thấy Đông Lí Lê Hân vẫn như cũ khẽ chau chân mày thì không nhịn được lại nhắc nhở mấy câu. "Hân Hân, nếu con nhất định phải dùng tới phương pháp nhờ người đẻ hộ để thoát khỏi sự can thiệp của ông nội con, vậy con nhất định phải nghĩ biện pháp, từ khi mới bắt đầu thì tiến hành kín đáo, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy được động tĩnh của con. Nếu không, coi như đứa bé sắp ra sinh, cũng nguy hiểm như nhau."

Nghe vậy, chân mày Đông Lí Lê Hân nhất thời khép lại chặt hơn. Hắn vốn chỉ là suy nghĩ khả năng một chút, nhưng hiện tại xem ra, hắn phải suy nghĩ và hành động cẩn thận rồi.