Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 142: Là anh ta sao?




“ Chuẩn bị xong rồi.” Lữ Trị nhấn nút ghi âm trong điện thoại hướng về phía Tiểu Ốc.

Tiểu Ốc nhìn màn hình điện thoại kia cười, nói:

“ Lữ Trị chính là bạn trai của Kim Tiểu Ốc.” Nói xong Tiểu Ốc quay đầu, kiêu ngạo rời đi.

Lữ Trị cất di động đi, quay người đuổi theo Tiểu Ốc, anh thích tính cách trẻ con của Tiểu Ốc, thật đáng yêu.

Hai người đi dạo trên con đường náo nhiệt, thời tiết hôm nay thật tốt, nơi nơi đều có du khách đến ngắm cảnh, Tiểu Ốc tuy ở đây hai ngày rồi nhưng mà chưa có đi dạo nhiều, đang đi Lữ Trị giới thiệu một quán ăn rất đẹp vào buổi sáng, Lữ Trị đề nghị đi dạo khu du lịch:

“ Đi dạo ở khu du lịch một chút đi.”

“ Anh không có máy chụp ảnh hả?”

Đi đến đây mà không có máy ảnh thì sẽ không thú vị, di động cũng không thể thay thế máy ảnh được.

“ Đi mua.”

Lữ Trị kéo tay Tiểu Ốc trực tiếp đi mua, sau đó hai người đi dạo quanh khu du lịch, dọc đường đi ngừng lại một chút nghỉ ngơi.

Hai người giống như du khách bình thường, ngẫu nhiên chụp ảnh lưu làm kỷ niệm, rồi cũng đi mua một chút đồ lưu niệm phương đông rồi một ít đồ phương tây.

Đi dạo một hồi thấy khát nước, bà lão bán nước lạnh cho Lữ Trị, hướng anh ta nói : “ Anh gì ơi, vợ của anh thật là xinh đẹp.”

“ Cảm ơn.”

Lữ Trị như được nở hoa, đưa lên một tờ tiền lớn, chẳng chờ lấy tiền thừa đã kéo Tiểu Ốc đi rồi.

Tiểu Ốc cũng không biết làm sao để hình dung người này, có đôi khi thật khí phách, đôi khi lại dịu dàng, thậm chí còn trẻ con như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài lại lạnh lùng kiêu ngạo, nhàn nhạt cười , vĩnh viễn mang một phần xa cách. Có đôi khi cô ảm thấy Lữ Trị có nét tính cách giống Đậu Diệc Phồn, ví dụ như tính trẻ con này vậy, nhưng mà ở phương diện khác thì tuyệt đối không giống, Lữ Trị có thể xúc động nhưng chỉ đối với cô mà thôi, còn với những người khác, anh vĩnh viễn sẽ không rối loạn, mà ngược lại rất bình tĩnh, tươi cười thản nhiên, thủ đoạn đối phó thật cao siêu, nham hiểm, độc ác, giết người không thấy máu. Bộ dáng khí chất cũng không giống nhau, Đậu Diệc Phồn cười lên mang theo một tia quyến rũ lại có chút ma mị, anh ta cười trông rất đẹp, nụ cười giống như ánh nắng mặt trời lúc sớm mai, nhưng mà cặp mắt kia lúc ngắm lâu sẽ phát hiện nó sâu không thấy đáy.

Hai người đi dạo xung quanh, Lữ Trị đột nhiên phát hiện ra một cái tủ kính bày bức ảnh vô cùng hấp dẫn, kìm lòng không được đi tới xem, đứng ở bên cạnh tủ kính nhìn bức họa treo trong đó.

Tiểu Ốc vừa quay đầu, cũng định tới xem một chút, kia là bức ảnh của một người con gái, đúng chính là Tiểu Ốc, cô mặc một thân váy lụa trắng đứng bên cạnh một người con trai xinh đẹp anh tuấn, trong ảnh người con trai đang nhìn người con gái bên cạnh, mà cái người kia không ai khác là Đậu Diệc Phồn.