Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 171: Tai họa bất ngờ (2)




Góc quay video thay đổi, một bóng đen xuất hiện: "Tôi gia hạn cho anh phải đưa cho tôi 500 trăm vạn Đô-la tiền chuộc trong vòng ba ngày, chúng tôi sẽ thả cô ấy ra. Tôi biết nhà thiếu gia của “Ny Thường” hẳn là không thiếu tiền. Nhớ, không được báo cảnh sát, nếu không. . . Anh nên nhớ kĩ, chúng tôi đã nói thì sẽ làm được! Địa chỉ giao dịch ở đâu thì chúng tôi sẽ thông báo với anh sau!" Sau đó video kết thúc.

Hai mắt Tả Đằng Triết Dã trừng lớn, không dám tin chuyện vừa xảy ra, mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là: Mạn Vi đã bị bắt cóc.

Tả Đằng Triết Dã cứ cầm điện thoại di động trên tay, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Triết Dã cảm thấy tức giận, mọi cảm xúc như đang dâng trào lên. Tại sao anh lại để Mạn Vi ở đây một mình? Tại sao không sắp xếp cẩn thận hơn cho cô? Nếu như vậy, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

Anh cúi thấp đầu, chợt nhìn thấy dấu của bánh xe trên mặt đường bên cạnh loáng thoáng vết chó cào, đây hẳn là vết tích Điềm Tâm để lại. Xem ra Điềm Tâm đã đuổi theo xe bọn bắt cóc tống tiền.

Khi Tả Đằng Triết Dã ngồi trên xe chuẩn bị lần theo dấu vết của bọn bắt cóc tống tiền, thì thấy Điềm Tâm đang chạy về phía xe của anh.

Triết Dã mừng rỡ, xem ra anh có thể tìm thấy Mạn Vi rất nhanh. Anh vội vàng xuống xe, lên tiếng gọi Điềm Tâm, lúc này Tiểu Khả Liên cũng nhảy xuống xe, kêu Điềm Tâm. Điềm Tâm thấy Triết Dã thì chạy nhanh đến bên người anh.

Triết Dã dẫn Điềm Tâm trở lại trong phòng, anh cho Điềm Tâm ăn một ít thức ăn cho chó cùng sữa tươi. Đợi đến khi Điềm Tâm ăn no uống đủ, Triết Dã hỏi nó Mạn Vi bị mang đi đâu. Điềm Tâm gâu gâu hai tiếng, xoay người chạy ra khỏi phòng. Triết Dã lập tức dẫn Tiểu Khả Liên lên xe, đi theo sau Điềm Tâm, bọn họ lái xe rất lâu, đã rời khỏi thành phố.

Đến một ngã ba Điềm Tâm ngừng lại, Triết Dã cũng xuống xe, Điềm Tâm xoay người hướng Triết Dã kêu: "Ô …..ô…….". Xem ra Điềm Tâm đã đuổi theo tới đây, thì mất dấu bọn bắt cóc tống tiền. Hy vọng của Tả Đằng Triết Dã một lần nữa tan vỡ. Anh dẫn Điềm Tâm cùng Tiểu Khả Liên trở về công ty.

Khi Dick thấy Triết Dã một mình đến công ty, còn dẫn theo Điềm Tâm cùng Tiểu Khả Liên, thì đi cùng anh vào phòng làm việc.

"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại mang bọn chúng tới đây? Mạn Vi đâu?”

Tả Đằng Triết Dã kéo rèm cửa sổ lại, đóng kín cửa, quay sang nhìn Dick nói: "Mạn Vi bị bắt cóc. Đây là video mà bọn cướp mới vừa gởi tới." Vừa nói anh vừa đem chiếc điện thoại trên tay đưa cho Dick.

Dick xem xong video cũng cả kinh thất sắc: "Làm sao bây giờ? Xem ra bọn bắt cóc tống tiền đã có chuẩn bị từ trước. Chúng ta không thể báo cho cảnh sát, không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Đành làm theo lời bọn chúng nói vậy" Triết Dã dựa người vào ghế làm việc, hai tay xoa huyệt thái dương: "500 vạn Đô-la không phải là số tiền lớn, nhưng chỉ chuẩn bị trong vòng một ngày, e là có chút khó khăn, để mấy người bên Nhật chuyển khoản tới đây, hơn nữa nếu tạm thời điều động 500 vạn Đô-la, tôi sợ cha sẽ biết chuyện này."

Cha còn tức giận chuyện xảy ra ở Paris, hơn nữa còn nghiêm cấm anh gặp gỡ Mạn Vi, hiện Mạn Vi gặp nạn, anh không ngồi yên được.

"Nên làm thế nào bây giờ?" Dick cau mày hỏi: "Hai ngày nữa, Mạn Vi phải dự buổi họp báo của 'Ny thường' tại Singapore , giờ cô ấy bị bắt cóc, phải làm sao bây giờ?"

"Trước tiên đi tìm Triển Diệc Tường bàn bạc một chút đi!" Tả Đằng Triết Dã bất đắc dĩ nói, Triển Diệc Tường là thân tín của cha, ít nhiều gì anh có chút kiêng kỵ, dù sao cha không thích Mạn Vi, nhưng hiện tại, cứu người mới là việc quan trọng.

Cao ốc Hắc thị, phòng làm việc của tổng giám đốc

"Tổng giám đốc, đây là mấy hạng mục gần đây chúng ta hợp tác, cần chữ ký của ngài."

Thư ký Lương cầm một xấp tài liệu đặt ở trước mặt Hắc Diêm Tước, chờ hắn ký tên xác nhận. Lúc này có tiếng gõ cửa.

"Anh, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn."

Triển Diệc Tường vừa vào, khoa trương hô to, không nhìn thấy thư ký Lương, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Hắc Diêm Tước.

Hắc Diêm Tước nhướng mày, thư ký Lương nhìn thấy tâm tình của hắn biến hóa: "Tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước." Lập tức thức thời xoay người ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng.

"Cậu tới đây, hẳn không có chuyện gì tốt." Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi."

"Anh còn nhớ tiểu thư Mạn Vi không? Hôm nay cô ấy bị người khác bắt cóc ngay tại nhà, uy hiếp Tả Đằng Triết Dã phải giao ra 500 vạn Đô-la tiền chuộc" Triển Diệc Tường hạ thấp giọng nói.

Tròng mắt đen của Hắc DiêmTước thoáng qua một tia khác thường, hờ hững hút thuốc.

"Đó là chuyện của Ny thường, cậu tới đây, chỉ muốn kể cho tôi nghe chuyện này thôi sao?"

"Ai, thật là máu lạnh, lão Hắc! Tôi nói cho anh biết, số tiền này không là bao nhiêu đối với anh, nhưng đối với Ny thường là cả một vấn đề nan giải. Họ mới bắt đầu ở thị trường Trung Quốc chưa lâu, khoản tiền từ Nhật Bản còn chưa đủ, cho nên bọn bắt cóc đưa ra cái giá này coi như là cao" Triển Diệc Tường nói xong lời cuối cùng, gương mặt lộ ra tia cười giảo hoạt.

‘’Không phải cậu ta còn có cha sao? Gọi cha cậu ta bỏ tiền ra là được."

"Ngươi không biết sau sự kiện ở Paris, ông Tả Đằng rất khó chịu với Mạn Vi! Lần này, nói gì cũng không đồng ý đưa tiền."

"Vậy để cho cô ta tự sinh tự diệt!" Hắc Diêm Tước lạnh giọng nói.

"Ách, lão Hắc, 'Ny thường' mở rộng còn phải dựa vào cô ấy sao, anh đừng tuyệt tình như vậy, nể mặt tôi. . ."

"Hôm nay cậu tới đây là muốn vay tiền tôi sao? Thật xin lỗi, tôi không muốn bàn nữa. Tôi sẽ không vì Ny Thường mà cho vay tiền." Khóe miệng Hắc Diêm Tước cong lên, trong con ngươi lạnh giá không có một tia nhiệt độ, dường như chuyện đang nói không lien quan gì tới hắn.