Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 251: Giây phú trong thang máy




Tường Vi không bất an mà nhích người qua, ở trong thang máy kín này, cô chợt có cảm giác vào nhầm hang sói.

Hắn không biến sắc ấn cái nút xe lăn, chậm rãi đến gần cô, bất tri bất giác dồn cô đến góc thang máy!

“Anh. . . . . .” Cô cứng đờ người trong góc, sợ hãi trừng mắt nhìn hắn, ngẩng đầu thử tìm camera, “Anh tốt nhất mau nói ra ba cái vật phẩm kia là gì? Tại sao tôi không biết?”

“Hmm, chuyện mà cô không biết còn rất nhiều!” Hắn khinh thường nhếch khoé miệng, đột nhiên một tay nắm lấy eo cô, khiến cô ngã trên đùi hắn, nhân cơ hội ngửi mùi hương mê người trên người cô.

“Đây là thang máy!” Cô gầm nhẹ, cô biết rõ càng phản kháng hắn, càng làm mình thiệt thòi! Vì vậy, cô cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, “Tôi muốn biết Thẩm gia còn để lại những thứ gì, tôi biết anh hận Thẩm gia, nhưng đã nhiều năm rồi, tại sao anh vẫn không từ bỏ được?”

Cô cô cũng thế, trong đáy lòng Tường Vi thầm than thở, sau khi ra khỏi mười năm tù ngục, cô cô như biến thành người khác, lòng thù hận Hắc Diêm Tước đã đến mức độ ngọc đá cùng vỡ!

“Chớ nói với tôi những thứ này!” Vẻ mặt hắn bỗng chốc lạnh xuống, không muốn nghe cô nói về chuyện đã qua, mặc dù trong lòng hắn cô là đặc biệt, cô đã sớm vào dòng họ Hắc gia, cô là người phụ nữ của hắn, hắn chỉ đối ngoại lệ duy nhất với cô, cũng giống như hôm nay, bất luận kẻ nào cũng đừng mong ham mê tiền tài của hắn, giám đốcLý chỉ là một bài học dạy dỗ cỏn con, không có ai giống cô, có thể lấy được cam kết hai mươi tỷ của hắn, chỉ có cô là ngoại lệ!

Ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt cô, làn như mịn màng, trắng nõn mềm mại như tơ, con mắt sâu thẳm của hắn không khỏi mềm xuống, hắn hôn lên gương mặt cô, “Bị sợ sao?”

Cơ thể cô khẽ run lên, hắn đột nhiên dịu dàng khiến cô phát sợ, người đàn ông này nắng mưa thất thường, cô thậm chí không dám chắc một giấy tiếp theo hắn có ăn tươi nuốt sống cô không!

Cô không lên tiếng, cho dù một màn máu tanh vừa rồi thật sự doạ sợ cô, kích động vào ký ức cô chôn sâu nhất, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không chịu thừa nhận, cô cũng không được mềm yếu trước mặt người đàn ông này, cho dù hắn tiếp tục cảnh cáo cô, cô cũng không thể lùi bước, hai mươi tỷ, cô phải cầm được trong tay!

“Xem ra cô được tên đàn ông kia dạy dỗ rất tốt!” Hắn cảm thấy trong lòng cô toát ra vẻ kiên nghị, đột nhiên cảm thấy năm năm làm cô thây đổi nhiều nhất chính là không hề rụt rè với hắn nữa, điều này khiến hắn không kịp thích ứng, hắn thừa nhận thích nhìn cô cầu xin tha thứ, thích nhìn nàng khóc thút thít, nhưng nhớ tới cô có thằng nhóc thỏ mặt trắng kia, lửa ghen lập tức lại xong lên!

Tường Vi không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ là muốn biết, “Ba cái vật phẩm kia, rốt cuộc là cái gì?”

“Muốn biết sao?” Hắn nguy hiểm cười nhạo một tiếng, sau đó ngón tay thon tiến xuống hông cô, bắt đầu cởi quần bò của cô, lại phát hiện rất khó cởi, “Về sau không được mặc loại quần như thế này!”

“Dừng tay! Anh điên rồi!” Tay cô ngăn cản động tác của hắn, đây là thang máy, hắn tại sao có thể muốn gì được nấy, hắn là người đàn ông vĩnh viễn không thể kìm chế, chân bị phế cũng không thể làm giảm bản năng ** của hắn!

“Thì sao nào? Đây là thang máy riêng của tôi!” Hắn cao ngạo thốt ra, môi mỏng lướt qua da cần cổ trắng muốt, lè lưỡi, ngậm lấy vành tai ngọc, hắn thích chạm vào tất cả của cô, ham muốn đến nghiện!

Tường Vi hít sâu một hơi, hơi thở hỗn loạn phất trên bả vai rộng của hắn, “Vậy, nói cho tôi biết ba vật phẩm kia là cái gì!”

Hắn khẽ nhíu mày, cô gái này bắt đầu biết cách dùng thân xác làm điều kiện với hắn!

“Vậy phải xem tâm tình của tôi rồi ! Cô phải biết, trừ hai mươi tỷ Đô-​la, cô không còn được đòi hỏi cái gì khác, trừ phi. . . . . . Cô chịu trao đổi hai mươi tỷ!” Tròng mắt đen của hắn thoáng qua một tia thử dò xét!

“Không được!” Cô không chút nghĩ ngợi đã vội cự tuyệt!

Quả nhiên, cô quả quyết khiến hắn cực kỳ bất mẵn, “Xem ra trong lòng thằng thanh niên mặt trắng kia có thể thắng nổi Thẩm gia!”

Gương mặt hung ác của nói rõ tất cả, cô quả nhiên là người yêu tiền hơn tất cả!

Tức giận đã đập nát lý trí hắn, nhớ tới đêm đua xe đó, khi cô thẹn thùng gọi tên tiểu bạch kiểm Tưởng Diệp, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi! Ngay sau đó, hắn thô lỗ lột quần bồ cô ra, kéo khoá quần mình, móc dục vọng nóng rực như lửa đốt ra, tách quần lót cô, dò tìm được hoa tâm của cô, xông phá đi vào!

“Ưmh ——” Cô cau mày, cắn chặt răng, lặng lẽ chịu đựng hành động của hắn, chỉ là vẫn không chịu từ bỏ, “Tôi muốn biết ba vật phẩm đó rốt cuộc là cái gì. . . . . . A. . . . . .”

Hắn nắm chặt eo cô, đem cô lắc lư lên xuống, hai chân mảnh khảnh bị hắn tóm gọn sang một bên, cái mông ngồi nghiêng trên đùi hắn, hai chân bị hắn thu hẹp ở một bên, cái mông ngồi nghiêng ở trên đùi của hắn, chỉ để lại thứ hoa hạch làm người ta xấu hổ, mặc cho hắn mãnh liệt đâm thẳng vào!

“Đến lúc đó cô sẽ biết!” Hắn cười lạnh, trong lòng sớm đã có tính toán, về phần người phụ nữ trước mắt này, cô còn đang giấu diếm cái gì, hắn không ngại vui đùa theo cô chút ít!

“Anh. . . . . . Hèn hạ!” Cô tức giận thốt ra, móng tay bám chặt vào đầu vai hắn, luật động theo hắn, đậm thật sâu chạm tới tận khoá quần hắn, cô di chuyển ánh mắt, nhìn những con số trên thang máy đang chạy tuần hoàn, khó trách hắn lại không chút kiêng kị như thế, đây là thang máy dành riêng cho hắn, hắn đương nhiên có thể muốn gì được nấy!

Ba tháng, cô cắn răng tự nói với mình, ba tháng sẽ qua rất nhanh, đến lúc đó cô nhất định đi thật xa, không muốn có chút quan hệ nào với hắn!

Cô không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy trên thang máy lên xuống tuần hoàn, thân xác cô cũng luật động lên xuống không ngừng, chết lặng nghe hắn gầm nhẹ, nhớ tới gương mặt vô lại của Tiểu Trạch, khóe môi không khỏi nâng lên thành một nụ cười, vị trí của nó trong lòng cô, thật sự thắng được Thẩm gia, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu mà Hắc Diêm Tước biết Tiểu Trạch tồn tại, sẽ như thế nào?

Cô không dám mạo hiểm hiểm, dù sao hắn đã từng muốn bỏ đi đứa con của cô, cô sợ, cô tuyệt đối không cho thể cho hắn biết sự tồn tại cảu Tiểu Trạch, cho nên không thể mạo hiểm!

Qua một lúc lâu, hắn mới rút ra khỏi cơ thể cô, buông cô ra, lạnh lùng nói: “Cài quần cho tốt, một lát nữa còn phải ra ngoài gặp người lạ.”