Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 309: Âm thanh ấm áp




“Đừng…”

Tứ chi của Tường Vi đều bị bọn họ kiềm thật chặt trên cánh cửa, cô giãy thế nào cũng không thoát, cô nhắm hai mắt đầy tuyệt vọng, “Cô… anh ấy sẽ không tới đâu… Hu…”

Anh sẽ không tới!

Những lời này, cũng từng khắc dấu thật sâu trong lòng cô, không ai hiểu rõ thủ đoạn của anh hơn cô, sự việc năm năm trước ở Singapore đã dạy cho cô đau đến triệt để, đã chặt đứt mọi sự kỳ vọng và chờ đợi vào anh!

Anh sẽ không tới cứu cô đâu!

Cô tuyệt vọng sâu sắc, cổ họng khô khốc phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào khàn khàn, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tóc tai bù xù, cả người nhếch nhác thê thảm, nhìn mà ghê! Anh thật sự không tới, cô phải nói bao nhiêu lần thì cô ta mới chịu dừng tay?

“Ha ha ha…”

Một chặp tiếng cười vang vọng, làm lồng ngực cô chấn động đau đớn, chợt, một mùi hôi thối của đàn ông đang ở phía trên cao so với cô vượt lên, Tường Vi đột nhiên kinh hãi___

“Á___”

Bất chợt

Bang bang pằng pằng….

Một chuỗi tiếng súng vang dội cả căn phòng! Tiếng thủy tinh vỡ vụn liên tiếp bên tai!

Toàn bộ số đèn điện ở đây đều bị đạn tàn phá!

Đương lúc gay gấn nguy kịch, Tường Vi mấy tên lính đang kiềm chế mình vội vàng buông mình ra, giữ súng vội vã rút đi!

Tường Vi trố mắt, cả thế giới đều tối tăm, cô chỉ nghe thấy tiếng người thét chói tai chung quanh, tiếng đạn nổ, tiếng thủy tinh vỡ, dường như muốn làm đầu có cô vỡ tung ra!

Trong lòng lo lắng vô hạn, Tước đến ư?

Lòng cô rung động, một ánh lửa nhỏ bé thoáng qua trong đầu óc___

Đúng lúc này, một cánh tay vững chãi như thép nguội bế thốc cô lên! Cô sợ hãi nghiêng đầu, chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập trong không gian, ai vậy? Ai đang ôm cô?

“Anh…” Trong tối tăm cô nghi ngờ, lòng cô hết kích động rồi lại khẩn trương, người ôm cô không phải Tước, không phải là cảm giác được anh ôm!

Quả nhiên, người đàn ông sau lưng nói vào tai cô: “Đừng động, chỗ này rất nguy hiểm, tôi sẽ đưa cô ra ngoài an toàn!”

Một âm thanh ấm áp, mặc dù xa lạ, nhưng Tường Vi lại cảm thấy ấm áp!

Trong lúc nguy nan, đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi, dù là người lạ, nhưng cô cũng cảm động từ tận đáy lòng, đôi mắt vừa rồi còn khô khốc, lập tức lệ nóng quanh tròng, nghẹn ngào gật đầu một cái, cô che miệng, theo cánh tay xa lạ kia tập tễnh tránh đạn bay tứ phía, nhanh chóng rời đi cùng người đàn ông này.

Chợt, phụm một tiếng!

“A…” Kêu lên một tiếng, Tường Vi cảm thấy nơi vai trái nóng rực đau đớn, cô đưa tay sờ tới theo phản xạ, liền chạm phải một dòng chất lỏng sền sệt ấm áp!

“Chết! Cô trúng đạn!” Người kia cũng phát hiện rất nhanh, anh ta không nói câu thứ hai, lập tức cõng Tường Vi, “Cô cố nhịn một chút, sắp đến cửa ra rồi!”

“Ừhm.. Cảm ơn anh…”

Tường Vi cau mày, trán toát ra mồ hôi lạnh, nơi bả vai nóng rực đau đớn làm cho cô không dám có suy nghĩ hành động liều lĩnh, chỉ có thể để mặc người này cõng mình nhanh chóng chạy qua phòng đấu giá tối tăm đang hỗn chiến.

“Thật xin lỗi, để cô chịu khổ rồi!”