Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 321: Lời nguyền tình yêu màu đen (3)




Cả đêm làm tình, lửa nóng trong người đã làm cô gần như mệt lả! Lại vui mừng phát hiện người đàn ông này, chân anh… hình như hoàn toàn trở lại bình thường rồi.

Kịch chiến cả đêm, Tường Vi ngủ thật say, trong vô thức, cô quấn lấy người đàn ông cao lớn, giống như sợ anh lại biến mất, cái cảm giác đã mất rồi lại tìm về được, làm cho cô hiểu rằng, cho dù cô tìm trăm phương ngàn cách muốn thoát khỏi anh, nhưng cô lại không kiên trì được trước một ánh mắt, một câu nói của anh…

Cô sợ nhìn thấy anh chết… Ít nhất, trước khi cô rời đi cô cũng muốn thấy anh sống thật khỏe mạnh!

Không lâu sau, Hắc Diêm Tước đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tường Vi vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Cô như một con mèo nhỏ co rúc trong ngực anh, rất yên bình thoải mái.

Anh trợn tròn mắt, qua một lúc, mới buông cơ thể cô ra, xuống giường, đi tới bên song cửa sổ, kéo tấm rèm, lặng lẽ ngưng mắt nhìn cảnh biển mênh mông vô tận bên ngoài, trên du thuyền phong cảnh thật sự là tuyệt vời, cho dù đã sắp bình minh, đường chân trời nơi xa xa đã hơi trắng, không gian đã nhạt bớt màu đen của màn đêm, chậm rãi chuyển sang màu xám….

Anh đứng bên cửa sổ, thân thể cao lớn đứng rất thẳng, đẹp đẽ mà vạm vỡ, cơ thể không một mảnh vải hiện ra, giống như một bức tượng điêu khắc, tràn đầy nghệ thuật và vẻ đẹp.

Nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, moi một điếu xì - gà Cuba từ trong túi áo, châm lửa, chậm rãi hút.

Hướng về phía cửa sổ thủy tinh trong suốt, khẽ thở ra một vòng khói trắng, đúng lúc này di động rung lên___

Từ đầu kia điện thoại có tiếng nói truyền sang: “Alo? Tiên sinh, tôi đã tóm được Mai Linh, ngài muốn xử lý cô ta như thế nào?”

“Dùng để an ủi cho các huynh đệ Long Hổ Đường đi… Ừhm… Hay là cứ đưa cho cục trưởng thị chính ‘hưởng dụng’ một phen đã, xong thì để cho các huynh đệ Long Hổ Đường mang về, nhớ, tôi không muốn phức tạp, sau này đừng để con đàn bà này xuất hiện nữa!”

“Dạ, tiên sinh!” Đối phương hơi dừng một chút, dường như vì phát hiện ra giọng điệu cợt nhả của tiên sinh kinh khủng tới mức nào, “Thế tiên sinh, vẫn thông báo cho mấy ký giả kia sao?”

Hắc Diêm Tước liếc mắt nhìn con mèo nhỏ đang co rúc trên nệm, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo: “Tất cả vẫn làm theo kế hoạch.”

“Vâng, tiên sinh!” Đối phương ngắt máy.

Cả căn phòng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh như cái chết, trống rỗng lại thê lương.

Anh tựa vào song cửa sổ, tiếp tục hút thuốc, nhìn mặt biển tĩnh lặng nơi phương xa, có điều sóng biển chẳng bao giờ ngưng, bên ngoài nhìn như tĩnh lặng, có lẽ nơi đáy biển đã bắt đầu gợn sóng, cũng thế, không ai có thể giở trò trên đầu anh được!

Kẻ thù anh chờ đợi biết bao năm qua cuối cùng cũng tự động tìm tới cửa, nhớ lại khuôn mặt điềm tĩnh của cha, nhớ lại nụ cười buồn khổ của anh trai, nắm đấm anh không khỏi siết chặt!

Lập mưu muốn nổ chết anh?!

A, cuộc chiến giờ mới bắt đầu!

Trong đôi mắt sáng ngời thoáng qua một tia phức tạp rối rắm, hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi nhả khói, qua một lúc, anh dụi tắt điếu thuốc trên song cửa sổ.