Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 344: Nỗi đau vặn vẹo (1)




Hắc Diêm Tước không biến sắc đi vào trong căn phòng sáng đèn, lần theo dấu chân, đẩy cửa phòng tắm ra ——

Một bồn nước nóng nhạt màu, cô gái sắc mặt tái nhợt, thân hình mỏng manh, dường như đã đánh mất linh hồn, còn nguyên quần áo cứ thế ngồi im trong nước.

Nhàn nhạt nhìn hết thảy, mất đi thần thái ngày thường, những ưu thương, những thâm tình, những bi thương thường ngày, giờ đây không còn chút gì trong mắt cô, giống như một đứa trẻ trong một cái xác tinh xảo, đôi mắt linh động uyển chuyển, giờ đây chỉ có nỗi chết lặng, lạnh lẽo, trống rỗng vô tận . . . . . .

Đáy mắt Hắc Diêm Tước buồn bã, trái tim như bị thứ gì hung hăng đánh lên, rối rắm, dáng vẻ của cô, điềm đạm đáng yêu, lại làm anh sinh ra một cảm giác đau lòng không tên, một ít máu nhuộm đỏ làn nước, đập vào mắt sao mà kinh hãi!

Lửa giận ngay lập tức xông lên, anh bước tới từ xa xa, một bàn tay tóm lấy cánh tay Tường Vi, tức giận nói: "Đáng chết, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?"

Con mắt anh quét qua từng vết thương trên cánh tay cô, mơ hồ còn thấy được một ít gai góc còn đang trong thịt cô, anh thầm hít một ngụm khí lạnh, "Thẩm Tường Vi! Đừng bảo tôi là cô định tự sát nhá! Chỉ vì không muốn gả cho Alva?"

Tường Vi bỗng nhiên trừng anh một cái, không thèm nói gì, chỉ là ánh mắt cô trở nên xa lạ, cô không lên tiếng, đã hoàn toàn chọc giận anh!

Hắc Diêm Tước mạnh mẽ dùng sức vớt cô lên từ trong bồn tắm, hung hăng gắt gỏng: "Vết xước trên người cô là thế nào đấy? Có phải là cô định ngâm nước cho vết thương nhiễm trùng, để đàng hoàng chết trong cung điện này? Cô quên là cô đã đồng ý tôi cái gì rồi?!"

Tường Vi khẽ ngẩng đầu lên, cong khóe môi tái nhợt không có chút huyết sắc nào, châm chọc nở một nụ cười thê lương, nhẹ giọng: "A, dù sao cũng đâu phải là lần đầu tiên tôi bị đâm . . . . . Chết ở chỗ này, có gì không nên?"

Hắc Diêm Tước trố mắt một hồi lâu, anh hơi ngạc nhiên, tại sao chỉ có một buổi tối không thấy, Tường Vi lại đột nhiên biến thành như vậy? Anh trợn tròn đôi mắt, hung ác trừng mắt nhìn cô, mặc dù vậy, cô giữ vẻ mặt lạnh nhạt, trong con ngươi không có một tia sợ hãi nào, khóe miệng vẫn là nụ cười thê lương.

Không phải lần đầu tiên cô bị đâm?

Lời của cô làm anh cau mày, "Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Tường Vi khẽ cau mày, bởi vì anh tay kích động làm sống lương cô bị gai đâm, cô lại nở một nụ cười khổ sở, mắt trong chồi lên một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng trừng mắt: “Anh biết để làm gì, cho dù biết, cũng đã không có ý nghĩa gì nữa. . . . . ."

Anh một tay lôi cô ra từ trong bồn tắm, ôm ra ngoài, máu nhỏ từng giọt từng giọt từ phòng tắm ra ngoài, cho đến khi anh quẳng cô lên trên giường lớn!

"Ưhm . . . . ." Tường Vi buồn bực rên một tiếng kêu đau, cô bị quăng lên trên chốc cái chăn, cái trán đụng bị xóc nảy mạnh đến nỗi muốn bất tỉnh, suy yếu nằm im.

Anh nhíu chặt lông mày, trong mắt thoáng qua một tia khác thường, ngưng mắt nhìn một vết thương trên làn da trắng ngần của cô, cẩn thận tránh vết thương, nhanh chóng lột quần áo ướt sũng ra khỏi người cô, rõ ràng động tác rất dịu dàng, nhưng lời nói trong miệng lại lạnh lẽo ——

"Cô cứ tiếp tục lạnh mặt hoặc giấu giếm đi, nhưng sự thật thì vẫn thế thôi, ba ngày sau cô sẽ phải cưới Alva, nếu cô định dùng cái hình dạng như quỷ này để làm vương phi, e là cả thế giới này sẽ cười vào mặt cho đấy!"

Tường Vi buồn bực tựa đầu vào giường, mềm nhũn nằm sấp, cô đã mất đi hơi sức phản kháng, mặc cho anh giày vò, đêm nay đủ làm cô tan nát cõi lòng. Vương phi. . . . . . Cô phát hiện ra hơi sức để cười lạnh cô cũng không có.

Khi anh lột áo cô, phần lưng chồng chất vết thương, khi chỗ da thịt nơi mông và chân bại lộ trước mắt anh, đáy mắt anh trầm xuống, vội vàng đảo một vòng hòm thuốc, lấy cồn, bông y tế và cái nhíp, nhanh chóng ngồi ở bên giường, tỉ mỉ bắt đầu nhổ từng cái gai trên lưng cô.

Tường Vi cắn chặt răng, nhưng thân thể run rẩy đã tiết lộ rằng cô đang đau đớn, anh dò tìm gai bên trong, giống như đang rút thịt cô ra vậy, đau thấu tâm can, đau vào xương tủy.

"Còn không chịu nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Cũng chẳng sao, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ tra được, nếu để tôi biết được là cô đi tìm chết, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông ta cho cô! Cô biết tôi có bao nhiêu hung ác rồi đấy!"

Anh không chịu thừa nhận những bối rối nơi đáy lòng, anh vừa dò gai, ngón tay đã lạnh lẽo, con người mảnh mai này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau đớn? Những vết sẹo nhỏ này, rất rõ ràng, là dấu vết tích lũy qua bao nhiêu năm, là do anh. . . . . . Đã gây cho cô ư?

Nhìn sống lưng trần trụi của cô, đáy mắt anh không khỏi dịu đi, tối nay, nhất định đã có chuyện, cô không chịu nói ra ngọn nguồn, trừ phi là có quen biết với người kia, trong cung điện này có ai dám động vào cô?

Chợt, đáy mắt ngưng tụ một luồng bạo khí, anh nhẹ nhàng rắc bột thuốc lên những vết thương kia, xử lý tốt vết thương rồi, lúc ôm lấy cô nâng nửa người cô lên, mới phát hiện cô đã ngủ mê man.

Gương mặt còn lem hai hàng nước mắt trong suốt, lông mi như cánh quạt nhắm chặt, dường như có vô vàn u buồn, từ gương mặt trái xoan điềm đạm đáng yêu, nhu nhược đến cơ thể làm người ta đau lòng kia, tối nay rốt cuộc đã gặp phải những gì?!

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cúi đầu xuống, theo bản năng hôn khô nước mắt trên mặt cô, động tác êm ái đến nỗi chính anh cũng hồn nhiên không biết.

Ngắm nhìn khuôn mặt động lòng người của cô, âm thầm thở dài trong lòng, cô có biết, gương mặt khiến đàn ông điên đảo này, đã khiến cô rước lấy bao nhiêu rắc rối?

Tối nay, ở đất nước sa mạc này, cô đã trải qua một đêm kinh hồn táng đảm, mà đây chỉ là bắt đầu thôi!

Giọt nước từ khóe mắt lăn vào chân tóc, cô té ở trong ngực Hắc Diêm Tước, suy yếu ngủ, một đêm này, cô tạm thời quên hoảng sợ, bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lẽo, im lặng như cái chết!

Tương lai, còn có bao nhiêu gian nan chờ cô? Cô không biết, trong lúc mê mang, cảm thấy có đôi môi dịu dàng, khẽ hôn lên mặt cô, dịu dàng đến nỗi làm người ta ấm lòng, ai vậy? Là ai vậy…

Cô không mở nổi mắt, không thấy rõ người kia, thật ra cũng sợ không dám mở mắt ra, sợ khi nhìn rõ ràng người kia, sẽ làm mình tan nát cõi lòng. . . . . .