Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 385: Rốt cuộc anh muốn như nào?




“Thật xin lỗi… Tường Vi tiểu thư, tôi biết rõ là Mai Linh có lỗi, cũng tại nó ấm ức vì bị bà cô của cô làm bể khuôn mặt thôi mà, coi như cô nể mặt bác Hắc lần cuối cùng đi, cầu xin tiên sinh thả nó ra, cầu xin cô, Tường Vi tiểu thư…”

Mợ Hắc không ngừng dập đầu xuống sàn nhà, kinh ngạc với sự lên án của Tường Vi, có lẽ cô gái ngày xưa yên phận và nhát gan, thậm chí không dám gặp người giờ đây đã thay đổi rồi! Tường Vi như này làm mợ Hắc có hơi e ngại, nhưng cho dù thế nào bà ta cũng muốn thử một lần!

Tường Vi có hơi kích động lau qua nước mắt trên mặt, lạnh nhạt lắc đầu xoay người, cầm lấy chiếc bánh ngọt còn lại trên mâm, xoay người bế Tiểu Trạch lên, làm ra vẻ cứng rắn, “Mấy năm qua, tôi cũng đã bồi thường cho Mai Linh đủ rồi. Cho nên xin lỗi nhé, mợ Hắc, thật sự là tôi không giúp được bà đâu.”

Sau đó, đi vòng qua mợ Hắc đang dập đầu, khóe mắt có ánh lệ, đạp chân bỏ đi…

Mợ Hắc vội vàng ngổm dậy, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ một chút, trong mắt bà ta hận ý nồng nặc! Trong bóng tối có vẻ rét lạnh!

Mệt mỏi trở lại nhà gỗ nhỏ, sau khi cùng Tiểu Trạch ăn hết cái bánh ngọt, đi tắm táp cho Tiểu Trạch bé nhỏ, ngày hôm nay cũng coi như đã qua.

Lúc dụ dỗ được cậu bé ngủ say, đã là đêm khuya.

Lúc này cô mới có thời gian đi tắm, tẩy sạch mọi mệt mỏi. Trong đầu ngẫm nghĩ lại từng chút một những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, chỉ một ngày mà đã phá vỡ hết mọi yên ổn của một tháng ở Saudi, trong lòng rung động, dâng lên tầng tầng gợn sóng, bất kể là Hắc Diêm Tước hay mợ Hắc, hoặc là Mai Linh…

Thậm chí còn cả mối thù của hai nhà Hắc - Thẩm, tất cả đều gây ra áp lực, làm cô thấy khó chịu đựng nổi. Trái tim vỡ nát rồi, nên tìm kiếm lối ra như thế nào bây giờ? Điều cô không thể nào bỏ được, là Tiểu Trạch.

Cô lại phát hiện ra rằng, cậu nhóc đã dần thích ứng với nơi này, mới trong một ngày ngắn ngủi thôi, nó đã bắt đầu quen thuộc với Hắc Diêm Tước, thích người đàn ông như ma quân đó. Chắc là do mối cảm ứng cha con chăng, có lẽ cô nên cho Tiểu Trạch một cơ hội được lựa chọn.

Vừa tắm vòi sen, cô vừa nghĩ tới vấn đề làm cô khó xử này. Cô nên nói với con trai như thế nào đây, ba và mẹ, con chỉ được chọn một người?

Thở dài thật khẽ, chợt, dường như cô nghe thấy bên ngoài phòng tắm có tiếng động khe khẽ, lo cho Tiểu Trạch, cô vội vàng choàng lên người một cái khăn tắm, vội vàng mở cửa, kinh hãi phát hiện ra một bóng dáng màu đen trong phòng___

“Anh muốn làm gì?”

Theo bản năng vội vàng quát lên, cô nhanh chóng xông tới, che cho Tiểu Trạch đang ở trên giường, khăn tắm còn đang bao vây cơ thể ướt nhẹp của cô, có hương vị như một bông hoa sen mới nở, lại có một chút lạnh nhạt nhếch nhác, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt cố gắng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cào lớn.

“Tại sao em luôn phòng bị anh tới vậy? Sáng nay anh đã nói rồi còn gì, em đừng cố chấp nữa, em sẽ phát hiện ra rằng anh dễ sống chung hơn ngày xưa nhiều! Bây giờ thái độ của em như này, rốt cuộc là sao đây? Chẳng lẽ anh muốn tới thăm con trai cũng cần phải xin phép em sao?”

Cô nhìn anh cứ như đang nhìn một kẻ trộm, chọc giận Hắc Diêm Tước vừa mới vào phòng.

Vẫn còn đang mặc quần áo hồi sáng trên người, anh vừa trở lại đã ngựa không ngừng vó câu (ý là vô cùng nhanh chóng, khẩn trương, ngay lập tức…) muốn đến xem hai mẹ con cô, trong lòng lo lắng, thậm chí trong lòng còn cảm thấy nhớ nhung, thật là một cảm giác tốt đẹp.

Anh đã làm hết sức rồi, hạ mình, tự thân vào bếp, nghỉ việc một ngày, đưa hai mẹ con đi chơi, đây là sự đối xử chưa có người phụ nữ nào từng được hưởng đâu, anh nghĩ rằng cô hẳn phải nên mừng rỡ như điên, ôm ấp yêu thương anh mới đúng chứ!

Vậy mà, cả ngày giữ thái độ lạnh nhạt chưa tính, lại còn ngang nhiên ngăn anh tới thăm con trai anh!

Quả nhiên, người đàn ông như này mới đúng là anh chứ! Tường Vi có chút thê lương, những giọt nước chưa khô trên người bắt đầu nhiễm lạnh, ấp trên da thịt cô, làm cho hai hàm răng cô hơi phát run, nhưng đôi mắt trong suốt không chịu yếu thế, “Con đã ngủ rồi, anh thấy đấy, nên anh có thể đi rồi.”

“Thẩm Tường Vi!”

Anh ảo não gầm nhẹ, cố hạ giọng thấp hết cỡ, sợ đánh thức đứa nhỏ, nhưng người phụ nữ này thật sự cần phải dạy dỗ!

“Anh đừng làm con tỉnh!” Tường Vi khẩn trương lôi Hắc Diêm Tước đi ra ngoài, “Tiểu Trạch mệt rồi, anh để cho nó nghỉ ngơi đi, trẻ con vốn cần ngủ nhiều. Có chuyện gì, ngày mai lại tới thăm nó cũng chưa muộn…” Cô đẩy anh đến bên cửa.

Lại rước lấy sự cáu kỉnh của Hắc Diêm Tước, sợ cô đau, cũng sợ con tỉnh, anh mới mặc cho cô đẩy mình, không kháng cự gì, nhưng hành động của cô làm cho anh hơi phát giận!

“Nói đi, rốt cuộc em muốn như nào?” Anh ảo não.

Quay đầu lại nhìn Tiểu Trạch đang ngủ say trên giường một cái, Tường Vi vội vàng đẩy Hắc Diêm Tước ra khỏi cửa nhà gỗ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lôi anh ra xa hơn, cau mày, nhỏ giọng nói, “Phải là tôi hỏi anh, anh muốn như thế nào đây?”

Gió đêm thổi tới, nhiệt độ thấp lạnh lẽo, cô bất chợt rùng mình một cái!

Hắc Diêm Tước không nói hai lời, cởi áo khoác trên người ra, khoác lên cho cô, nhìn cơ thể đang phát run của cô, một mặt thấy đau lòng, mặt khác lại oán thán, “Vì ngăn cản anh, chưa kịp tắm xong, đã vội vàng xông ra ngoài, sợ anh cướp con đi à?”

“Anh biết rồi sao còn hỏi.” Tường Vi khoanh tay trước ngực, đêm đầu mùa xuân, rất lạnh lẽo, có lẽ là anh cố ý chăng, dù sao tự hành hạ mình, chắc là niềm vui thú lớn nhất đời này của anh, “Anh đã mở miệng hỏi, thì tối nay chúng ta cũng nên nói cho rõ ràng luôn đi!”

“Đáng chết, em đang đùa anh đấy à? Cho dù muốn đàm phán với anh, em cũng nên lau khô người đi đã chứ?” Anh nhìn cơ thể nhỏ yếu đang phát run của cô, nếu là trước kia, anh sẽ độc ác mặc kệ, nhưng mà bây giờ, anh không có cách nào ngồi yên không quản tới.

Cúi người, thừa dịp cô không phòng bị, tóm lấy eo cô, một phát bế cô lên!

“Hắc Diêm Tước anh thả tôi xuống!”

Tường Vi hoảng hốt kêu lên, anh ôm ngang cô, xoay người đi về phòng ngủ chính trên tầng, thật sự đã làm cô sợ!

“Im, em muốn chết rét à?”

Anh không thèm để ý tới cô đang giãy dụa, ôm cô đi thẳng tới phòng ngủ chính trên lầu, đây là việc anh đã muốn làm từ lâu, anh đã dung túng cô quá lâu rồi.