Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 24




Ở NewYork, cô đã thuận lợi lấy được học vị tiến sĩ. Bằng cái cớ đó, thuận lợi chủ động xin ba cho về nước, mà ba cô cũng không có lý do để từ chối việc này.

Vô luận như thế nào, cuối cùng cô cũng đã trở lại.

Mỗi bước đi, trong lòng cô lại thấy thực tế hơn. Cho đến lúc nhập cảnh, rời khỏi sân bay, cảm nhận được những tia nắng chói chang mùa hè trên da thịt, nước mắt cảm động mới tràn ra ngoài khóe mi.

“ Tiểu thư, hoan nghênh cô trở về!” Tài xế của Tô gia, lúc trước đã nhận được điện thoại thông báo.

Tiếng nói nhiệt tình thu hút sự chú ý của cô, Ái Thanh nhìn thấy người tài xế đã lâu không gặp. Cô cười vui vẻ nói: “ Chú Vạn, đã lâu không gặp!”

Bốn năm, thật sự là rất lâu…

“ Cô hình như gầy đi rất nhiều….” Chú Vạn nhìn đi nhìn lại cô, một hồi mới cau mày nói: “ Người ta ở nước Mỹ trở về đều béo lên nhiều, cô thế nào mà lại gầy hơn cả trước kia ?”

Ái Thanh chỉ cười không nói gì.

Cô không có cách nào giải thích được, bốn năm qua ở Mỹ cô đã sống trong khó khăn khổ sở như thế nào. Dựa vào ý chí mạnh mẽ, cùng hy vọng kiên quyết, cô mới có thể lại đứng được ở đây. Sự chua xót trong lòng, không phải người nào cũng trải qua được.

“ Cô chủ, mời lên xe trước!” Chú Vạn mở cửa xe mời cô lên trước, nhận lấy túi hành lý đơn giản của cô, thân thiết thúc giục.

“ Cảm ơn!” Ái Thanh mỉm cười thản nhiên, ưu nhã ngồi vào bên trong xe.

Xe bắt đầu xuất phát. Cô nhìn cảnh vật chạy vun vút bên ngoài cửa kính, trong lòng ngàn vạn cảm xúc.

Trải qua một khoảng thời gian dài tối tăm ẩm ướt, cơ hồ tâm tình giống như bị lên men ẩm mốc. Giờ đây, mới nhận được ánh sáng mặt trời chiếu rọi mà bừng tỉnh, tinh thần cũng khoan khoái thoải mái hơn nhiều.

“ Chú Vạn! Phiền chú đi chậm lại một chút có được không?” Cô dịu dàng nói lên thỉnh cầu.

Cô muốn được từ từ suy nghĩ, được hồi tưởng lại tất cả những sự việc trước kia.

Vạn Quyền tạm ngưng một chút, áy này nhìn cô: “ Nhưng là… Chủ tịch đang đợi tiểu thư.” Làm việc ở Tô gia suốt hai mươi năm qua, chú biết rõ tính tình của chủ tịch, không dám chậm trễ một chút.

Nghe vậy, nụ cười Ái Thanh xụ xuống: “ Ba đang đợi tôi sao?”

Hai giờ rưỡi chiều, giờ này ba cô còn ở công ty, không thể vì cô trở về mà ở nhà đặc biệt nghênh đón.

Điểm này, cô vô cùng khẳng định.

Cho nên, trong đó hẳn là có mục đích khác.

Điểm này, cô cũng vô cùng khẳng định.

Cô nhìn phong cảnh hai bên, hăng hái trong lòng bị phá hủy hoàn toàn không còn chút nào. Trong lòng chỉ còn dư âm buồn bã vô tận cùng với lo lắng.

Dọc theo đường đi, cô cũng không nói chuyện thêm nữa.



Đã đến khu nhà cao cấp ở ngoại ô thành phố, Ái Thanh nghe tiếng gọi của chú Vạn mới lấy lại tinh thần, chậm rãi bước xuống xe.