Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 39: Chạy trốn (2)




Edit: V.O

May mắn cô ngủ tỉnh, cài khóa chống trộm trong phòng, thế mới không để cho người bên ngoài vào được.

Nhưng thấy cảnh như vậy, cả đêm cô không ngủ.

Kính Thành, không thể ở được nữa.

Lúc trời sắp sáng, Thịnh Thiên Kim đã đưa ra kết luận.

Nếu xe tải dừng ở ven đường là trùng hợp, thì thẻ phòng tối qua không thể nói là trùng hợp.

Chỉ sợ, có người muốn chỉnh cô.

Về phần là ai, vô cùng dễ đoán.

Thịnh Cát An không biết dùng cách che che giấu giấu này, như vậy, chỉ còn lại Hồ Điệp Nhi, hoặc là Thịnh Mỹ Ngọc.

...

Cho dù như thế nào, cô cũng không thể ở lại Kính Thành được nữa.

Hai lần trước đối phương không đạt được mục đích, chắc chắn thủ đoạn tiếp theo sẽ trực tiếp hơn. Dựa vào thực lực bây giờ của cô, hoàn toàn không đấu lại đối phương.

Cách tốt nhất chính là ra ngoài tránh đầu gió trước.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Thịnh Thiên Kim vội vàng thu dọn đồ, xuống lầu tiến hành thủ tục trả phòng.

Lúc này, trời vừa sáng, người đi trên đường không nhiều lắm.

Thịnh Thiên Kim kéo va li đứng ở ngã tư, giờ phút này, cô vô cùng mông lung.

Thật sự phải rời khỏi Kính Thành sao?

Sau khi rời khỏi Kính Thành, cô có thể đi đâu?

Đứng một lát, cô gọi xe taxi, đến nghĩa trang Hương Sơn.

...

Ngồi trước mộ ông nội, lòng Thịnh Thiên Kim hơi yên ổn một chút.

Nhưng cô cũng biết mình nên nhanh chóng rời đi. Nếu không, chờ người tối qua phát hiện không thấy cô nữa, chắc chắn sẽ đến sân bay hoặc trạm xe lửa để chặn cô lại.

Đến lúc đó, cái gì cũng chậm.

Nhưng, cô có thể đi đâu?

Thịnh Thiên Kim mở điện thoại, dieendaanleequuydoon – V.O, xem một đống tên trong Address book.

Đột nhiên, mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm một cái tên...

Bạch Thận Ngôn.

Nhìn đến đây, mày cô hơi nhíu lại.

Bạch Thận Ngôn...

Đêm đó, đột nhiên cô nhận được tin ông nội qua đời, vội vàng chạy đi. Sau khi chạy về Kính Thành, lại té xỉu trên linh đường của ông nội.

Hôn mê một tháng, mới có thể tỉnh lại...

Sau đó, đã liên tục xảy ra đủ chuyện khiến cô trở tay không kịp.

Tuy trên đường, cô phát hiện mất điện thoại, nhưng vẫn tìm lại được Address book. Nhưng lúc đó, cô hoàn toàn không có thời gian đi xử lý chuyện của Bạch Thận Ngôn...

Trong nháy mắt, cách thời gian cô rời khỏi thành phố M, đã gần hai tháng rồi.

"Aiz..."

Thịnh Thiên Kim thở dài thật dài.

...

Lúc này mặt trời đã bắt đầu mọc.

Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, ánh sáng ngược chiếu qua.

Cô cần phải đi.

Nhưng, cô có thể đi đâu?

"Ting ting ting..."

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Thịnh Thiên Kim nhìn thấy tên trên màn hình, đột nhiên mắt trợn to.

"Anh Du Sinh?" Thịnh Thiên Kim nhận điện thoại.

"Thiên Kim, anh về nước rồi." Đầu kia điện thoại, vang lên một giọng nam dịu dàng dễ nghe.

"..." Nghe giọng nói đó, cổ họng Thịnh Thiên Kim kéo căng.

"Chuyện ông nội em, anh nghe nói rồi. Thật có lỗi, lúc đó anh không ở bên cạnh em..." Trong điện thoại, giọng nói này giống như dòng suối sau trưa, chảy róc rách qua tim: "Thiên Kim, đến bên cạnh anh đi, để anh chăm sóc em."