Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 101




Edit: Tuyen83~DĐ LQĐ

"Mặc Hàn, tang lễ của mẹ Dư......" An Dĩ Mạch thấy Dư Huyên nằm như vậy giống như là một búp bê bằng sứ trong lòng thật rất đau, nhưng mà mẹ Dư đã đi rồi, hiện tại Huyên Huyên cái gì cũng không làm được, tang lễ của mẹ Dư cũng chỉ có bọn họ đi làm rồi.

"Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp thật tốt."

"Ừ."

An Dĩ Mạch nhẹ nhàng tựa vào trong ngực An Mặc Hàn, nhìn Dư Huyên nằm ở trên giường và Chiếm Nam Huyễn ngồi cạnh đầu giường Dư Huyên, đột nhiên cô có chút oán hận số mạng, vận mệnh bất công, để cho Huyên Huyên trải qua chuyện như vậy.

Lúc này, tiểu Trương từ ngoài phòng bệnh đi vào, ở bên tai An Mặc Hàn nói câu gì, mặt của An Mặc Hàn lập tức liền thay đổi, hơi thở quanh thân cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

"Ti Dạ......"

An Mặc Hàn buông An Dĩ Mạch ra, ấn xuống cái trán của cô một nụ hôn an ủi cô, sau đó vòng cánh tay nhìn Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ nhìn tiểu Trương đứng ở bên cạnh An Mặc Hàn một cái, sau đó ánh mắt sa sầm một chút, anh đi ra khỏi phòng bệnh cùng với An Mặc Hàn và tiểu Trương.

Chiếm Nam Huyễn và An Thần Hạo bọn họ dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảm xúc của bọn họ thay đổi, chỉ là, Chiếm Nam Huyễn là yên tâm, chuyện này Mặc Hàn sẽ giải quyết, bây giờ anh cũng chỉ muốn ở cùng với Dư Huyên như vậy, cho đến khi cô tỉnh lại.

"Tình huống như thế nào."

Ba người đi tới một công viên trong bệnh viện Toàn Ti Dạ hỏi tiểu Trương tình huống nơi tìm được.

"Khí gas trong nhà Dư tiểu thư là bị người động tới, tôi nghĩ, cho nên Dư tiểu thư và Dư phu nhân gặp chuyện không may, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là do người làm."

Theo như lời nói của Tiểu Trương hoàn toàn ngoài dự liệu của Toàn Ti Dạ, cho tới bây giờ anh cũng không có nghĩ tới chuyện này vậy mà là một âm mưu, cũng không phải ngoài ý muốn, chỉ là, rốt cuộc là ai hận Dư Huyên như vậy, sẽ làm ra chuyện này như vậy với cô.

"Hiện trường có phát hiện ra cái gì không?"

An Mặc Hàn biết từ lúc bắt đầu Hạ Hi đã báo cảnh sát, cảnh sát nơi đó không có truyền đến tin tức gì, chắc là cái gì cũng không tìm ra được cuối cùng cũng sẽ đem chuyện này xem như là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chỉ là, nếu tiểu Trương nói chuyện này đúng là do người làm, như vậy, anh ta nhất định phát hiện ra cái gì.

"Thiếu gia, chính tôi ở trong phòng bếp Dư tiểu thư  phát hiện ra cái này."

Tiểu Trương đưa cho An Mặc Hàn một cái túi bằng nhựa trong suốt đựng một chiếc nhẫn, đây là một cái nhẫn, rất là tinh xảo, thân có hình con rắn, chiếc nhẫn như vậy, sẽ có rất ít người mang, có cái này, vậy là đủ rồi.

"Ti Dạ......"

An Mặc Hàn đưa chiếc nhẫn cho Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ nhận lấy chiếc nhẫn sau đó nhìn mấy lần, cuối cùng bỏ vào trong túi xách của mình.

"Chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn như vậy là đủ rồi, ba ngày sau chờ tin tức của tôi."

Toàn Ti Dạ nói qua những lời này sau đó xoay người đi ra khỏi bệnh viện, sau đó gọi một cú điện thoại cho Hạ Hi nói có chút đầu mối đi trước xem một chút, bởi vì Hạ Hi phải ở với Dư Huyên cũng không có hỏi anh đầu mối gì đồng ý, cũng nói anh cẩn thận một chút.

Sau khi Toàn Ti Dạ đi, An Mặc Hàn bảo tiểu Trương lần nữa trở lại trong nhà Dư Huyên đi điều tra một chút còn có đầu mối gì hay không, mình thì là lại trở về phòng bệnh Dư Huyên.

"Nam huyễn, nơi này có Dĩ Mạch và Hạ Hi, chúng ta hãy đi về trước đi, chớ quên, lát nữa còn có cuộc họp hội đồng quản trị."

An Mặc Hàn nhắc nhở Chiếm Nam Huyễn, vẻ mặt Chiếm Nam Huyễn hơi cử động một cái, sau đó nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Dư Huyên, sau đó nhìn An Mặc Hàn gật đầu một cái.

"Dĩ Mạch, Hạ Hi, các cô hãy ở nơi này chăm sóc cô ấy, tôi chút nữa sẽ quay lại."

"Được, chúng tôi biết, anh cứ thoải mái đi, chúng tôi sẽ chăm sóc Huyên Huyên thật tốt."

"Đúng rồi, Nam huyễn, em đi làm việc chính đi, còn có chị ở đây."

Chiếm Nhan đau lòng nhìn em trai mình dáng vẻ khổ sở an ủi anh.

"Cám ơn chị."

Sau đó An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn rời khỏi bệnh viện, sau đó, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có An Thần Hạo, An Dĩ Mạch, Hạ Hi, Chiếm Nhan và Dư Huyên đang hôn mê bất tỉnh.

"Chị Dĩ Mạch, em đi xuống mua chút đồ ăn lên đây"

An Thần Hạo là người đàn ông duy nhất ở đây, đương nhiên anh muốn chủ động đi chăm sóc những cô gái ở nơi này.

"Được."

Sau khi An Thần Hạo đi ra, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có mấy người phụ nữ, Hạ Hi và An Dĩ Mạch nhìn Dư Huyên yên lặng nằm ở trên giường rốt cuộc không nhịn được khóc lên.

Có điều, họ cũng chỉ là yên lặng rơi lệ, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Dư Huyên, tim của các cô thật rất đau.

"Dĩ Mạch, Hạ Hi, các em cũng không cần quá đau lòng, hiện tại quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp để cho Dư Huyên tốt lên, gặp phải chuyện như vậy cũng không phải là ý nguyện của chúng ta."

Chiếm Nhan cũng không biết nên đi an ủi họ như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể nói như vậy vô lực  an ủi.

"Ừ, chị Nhan, nếu không chị trở về trước đi, tối hôm qua chị cũng không về nhà, em sợ chú Chiếm và dì sẽ lo lắng."

An Dĩ Mạch nghĩ đến tối ngày hôm qua Chiếm Nhan vừa mới trải qua chuyện tình với Lục Viêm, lại ngủ muộn không được ngon giấc, cho nên có chút lo lắng.

"Chị không sao Dĩ Mạch, không cần lo lắng."

Bên này, An Thần Hạo cũng đã mua chút cháo và trái cây trở lại.

"Chị Nhan, chị về nhà nghỉ ngơi một chút đi, không có việc gì, nơi này có bọn em đây, để tiểu Hạo đưa chị trở về."

An Dĩ Mạch khuyên lơn Chiếm Nhan, Chiếm Nhan không cưỡng được An Dĩ Mạch, liền nhẹ nhàng gật đầu coi như là đồng ý, An Dĩ Mạch lại dặn dò An Thần Hạo mấy câu, An Thần Hạo đồng ý sau đó đưa Chiếm Nhan rời đi.

"Dĩ Mạch, tới ăn một chút gì thôi."

Hạ Hi thấy bọn họ đều đi hết, lại nhìn một chút đồ ăn An Thần Hạo mua được, đã kêu An Dĩ Mạch tới ăn chung.

"Được."

An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn hai nguời cùng đi đến tập đoàn Mạch Duyên, thật ra thì, An Mặc Hàn không cần thiết ra mặt, chỉ là, anh không yên lòng về Chiếm Nam Huyễn, cho nên cùng nhau đi qua, chủ yếu nhất chính là nói cho Chiếm Nam Huyễn biết chuyện của  Dư Huyên.

"Có thể điều tra được sao?"

Chiếm Nam Huyễn nghe An Mặc Hàn nói trên mặt hiện lên vẻ âm độc, quanh thân An Mặc Hàn  tất cả đều là khí lạnh.

"Ti Dạ đi thăm dò, tin tưởng Ti Dạ, một chiếc nhẫn vậy là đủ rồi, tôi cũng thật tò mò, Dư Huyên cô ấy chỉ là một nghệ sĩ rốt cuộc đắc tội với ai, hận muốn ra tay với cô ấy như vậy."

Nói cho cùng Dư Huyên vẫn là nghệ sĩ dưới trướng của giải trí Mặc Mạch, hơn nữa hiện tại sự nghiệp của Dư Huyên đang thuận buồm xuôi gió, hoàn hảo Dư Huyên mới vừa kết thúc một bộ phim, bây giờ là thời gian nghỉ phép của cô, mà anh cũng nói cho Phí Mạn tình huống của Dư Huyên, anh nghĩ Phí Mạn sẽ biết làm như thế nào.

"Đến cuối cùng là người nào......"

Hiện tại Chiếm Nam Huyễn chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của Dư Huyên đang nằm ở trên giường bệnh, tim của anh liền đau không cách nào hô hấp, muốn lập tức biết người chủ mưu kia sau đó chặt người kia thành trăm mảnh.

"Được rồi, yên tâm đi, chuyện này Ti Dạ đã đi làm, hội nghị sẽ phải lập tức bắt đầu, cậu chuẩn bị một chút đi, vốn đang không yên lòng tâm tình của cậu, chỉ là, bây giờ nhìn lại cũng may, tôi còn muốn quay lại bệnh viện một chuyến,  hậu sự của mẹ Dư, tôi còn phải đi xem một chút."

"Được, cậu đi đi."

An Mặc Hàn gật đầu một cái sau đó đi ra khỏi tập đoàn Mạch Duyên bấm điện thoại của tiểu Trương nói một ít chuyện rồi lái xe quay lại bệnh viện.

"Chị thật không nhớ tôi sao?"

An Thần Hạo đang lái xe hỏi Chiếm Nhan ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn phong cảnh phía ngoài trầm tư.

Cậu nhìn gò má xinh đẹp của cô, thấy thế nào đều không có chút liên hệ với người chị khi còn bé đó, chỉ là, vẫn có chỗ tương tự, dù sao họ đều là Chiếm Nhan sao!

"Cái gì?"

Chiếm Nhan bị An Thần Hạo kéo suy nghĩ lại, đột nhiên cô nhìn An Thần Hạo suy nghĩ một chút lời của cậu nói trong lòng có chút nghi ngờ.

"Tôi nói chị thật không nhớ rõ tôi sao?"

An Thần Hạo lập lại câu nói của mình, Chiếm Nhan nghe rõ ràng, cô nhìn về phía An Thần Hạo cẩn thận nhìn ba phút, An Thần Hạo bị cô nhìn da đầu tê dại, ngay cả tay nắm tay lái đều có chút không yên.

"Chị làm gì nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có cái gì sao?"

Nhưng cho tới bây giờ An Thần Hạo cũng chưa từng bị một người phụ nữ nào nhìn như vậy, cho nên, Chiếm Nhan nhìn cậu như vậy, làm cho cậu có chút khẩn trương, hậu quả chính là lỗ tai và gương mặt của cậu đều có chút đỏ, hơn nữa cái khuôn mặt kia gương mặt ngây thơ tuyệt mỹ, Chiếm Nhan cảm giác vô cùng đáng yêu.

"Tôi hỏi chị, chị trả lời câu hỏi là được, làm gì nhìn tôi đến như vậy?"

"Ha ha ha......"

An Thần Hạo đang kỳ cục ở bên trong, Chiếm Nhan lại đột nhiên vui vẻ phá lên cười, lần này càng làm cho An Thần Hạo không giải thích được khẩn trương.

"Chị cười cái gì?"

Mặt của cậu đỏ hơn, giống như là quả táo, hơn nữa, hai lỗ tai đã có thể dùng Đồng Đồng hồng để hình dung.

"Cậu thật là đáng yêu......"

Vốn còn đang giãy giụa trong khẩn trương và xấu hổ khi An Thần Hạo nghe được mấy chữ thật là đáng yêu này từ trong miệng Chiếm Nhan,  gương mặt tuấn tú nhất thời đen xuống.

Nhớ anh đường đường một đấng mày râu lại bị một người phụ nữ nói thành đáng yêu, ai có thể chịu được?

"Chị...... Không nên nói bậy."

Nhưng An Thần Hạo nín tức cành hông không biết làm như thế nào phản bác Chiếm Nhan đang ôm bụng cười không chút hình tượng nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra  những lời này.

"Tôi nói bậy chỗ nào nha, cậu vốn là thật đáng yêu."

Chiếm Nhan nhìn đến cái bộ dáng này của cậu càng thêm cảm giác buồn cười, liền muốn trêu chọc cậu thêm một chút nữa.

"Chị...... Không thể nói lý."

An Thần Hạo lười phải nói chuyện với cô rồi, bởi vì cậu cảm giác nếu như cậu nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị người phụ nữ này làm cho tức chết.

"Đúng rồi, cậu mới vừa hỏi tôi cái gì? Tôi không nhớ rõ cậu sao? Tôi nhớ được cậu, cậu là An Thần Hạo em trai của Dĩ Mạch nha, tôi nhớ được."

Chiếm Nhan đột nhiên nói đến chuyện chính, bên này đột nhiên nghe được Chiếm Nhan không hề nói giỡn với anh nữa, An Thần Hạo cười cười, sau đó cũng không có nói cái gì.

"Chỉ là, không ngờ chỉ chớp mắt, đã nhiều năm như vậy."

Chiếm Nhan nhìn gò má An Thần Hạo, đột nhiên có chút cảm khái, cô còn nhớ rõ, năm đó An Thần Hạo vẫn chỉ là tên nhóc, cả ngày đi theo sau lưng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, nhưng không ngờ, đã nhiều năm như vậy, An Thần Hạo đã là một người con trai trưởng thành.

"Đúng vậy, tôi cũng không ngờ vẫn có thể gặp lại chị, Chiếm Nhan, năm đó, cám ơn chị."

Mặc dù An Thần Hạo nói không đầu không đuôi, nhưng mà Chiếm Nhan nghe hiểu, An Thần Hạo nói là chuyện năm đó.

Khi đó, là khi cô phải ra nước ngoài, một năm kia, An Thần Hạo mới mấy tuổi, bởi vì An Thần Hạo trước kia vẫn đi theo sau lưng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, cho nên lúc đi học đều là do An Mặc Hàn bảo vệ.

Nhưng một ngày kia, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cũng không có đi học, rốt cuộc có người bởi vì không ưa An Mặc Hàn đi bắt nạt An Thần Hạo, một ngày kia, là một ngày mà An Thần Hạo vĩnh viễn cũng không quên được, một mình cậu bị những cậu bé học lớp 5 đánh.

Ngày ấy, cậu không khóc, thế nhưng cậu lại rất sợ, những người đó dùng cục đá ném anh, dùng cây quất cậu, cậu đều không có đánh trả, cho đến khi cậu cho rằng bọn họ rốt cuộc đã đánh đánh đủ rồi, cậu mới biết thì ra là Chiếm Nhan tới đây chắn lại.

Bởi vì nguyên nhân Chiếm Nam Huyễn, những người đó rất sợ Chiếm Nhan, cho nên, sau đó Chiếm Nhan đi tới những người đó cũng không có ra tay lần nữa, Chiếm Nhan lớn hơn cậu mấy tuổi, khi đó cậu mới cao đến đầu vai của Chiếm Nhan như vậy, mà mấy những đứa bé học lớp lớn hơn cũng không cao bằng Chiếm Nhan.

Thấy An Thần Hạo vết thương đầy người, Chiếm Nhan cũng cầm lên cây mây một mình đánh cho những người đó mấy cái, sau đó những người đó mỗi một người đều khóc đến trường học.

Chỉ là, khi đó, An Thần Hạo cũng không khóc, Chiếm Nhan còn nhớ rõ khi đó, người bé trai đó bị đánh cả người bị thương chật vật không chịu nổi  cứ như vậy không nói tiếng nào nhìn những người kia đánh cậu, cậu không rơi nước mắt, nhưng trong mắt lại có sự quật cường, khi đó, cô cảm giác đứa bé này thật là dũng cảm.

Mặc dù cô và An Dĩ Mạch bọn họ chơi với nhau, nhưng bởi vì An Thần Hạo quá nhỏ, cho nên, Chiếm Nhan cũng không có gặp qua cậu bao nhiêu lần, chỉ là, lần này, cậu để lại cho cô ấn tượng khắc sâu.

"Tôi còn nhớ, ngày ấy, cậu rất kiên cường, bị những người đó bắt nạt cũng không khóc."

Chiếm Nhan nghĩ tới ngày ấy, cô nhìn nhìn An Thần Hạo tràn đầy tán thưởng.

"Anh Mặc Hàn đã dạy tôi nam tử hán là không thể khóc, chỉ là, ngày đó chị cũng rất lợi hại, một người liền đánh cho mấy người kia chạy, chị biết không, từ ngày đó trở đi, tôi thề về sau tôi nhất định phải mạnh mẽ hơn...... Sẽ không lại bị ai bắt nạt..." 

Cũng có thể bảo vệ chị một lần.

Câu nói sau cùng kia là An Thần Hạo nói trong lòng, chỉ là, cậu cũng không có nói cho Chiếm Nhan biết, bởi vì cậu sợ sau khi cậu nói ra sẽ dọa đến Chiếm Nhan, chỉ là, quả thật Chiếm Nhan kia không biết suy nghĩ thật sự ở trong lòng cậu.

Nhiều năm như vậy, cậu cũng sẽ không quên cái người chị đó giống như là một thiên thần xuất hiện để bảo vệ cậu, cậu biết, chuyện năm đó cũng không có kết thúc, ngày đó sau khi tan học, cha mẹ của mấy đứa bé tìm đến trong nhà Chiếm Nhan.

Bởi vì Chiếm Nhan nói qua "Các người bắt nạt một đứa bé như vậy không xấu hổ sao, có bản lãnh nhằm vào tôi."

Khi đó, mấy bé trai đều biết Chiếm Nhan, cho nên, ngày đó sau khi bị Chiếm Nhan đuổi đi bọn họ cũng đều đã nhớ Chiếm Nhan, hơn nữa quyết định đi tìm đến trong nhà Chiếm Nhan.

Ngày ấy, thật ra thì cậu vẫn luôn đi theo Chiếm Nhan, cậu nhìn mấy người lớn kia đi tìm đến trong nhà Chiếm Nhan sau đó rời đi, sau đó, Chiếm Nhan một mình đã quỳ gối trong tuyết, cứ quỳ ba giờ như vậy, chỉ là Chiếm Nhan không có nói gì, cô cứ ngồi thẳng quỳ như vậy, An Thần Hạo cậu đang ở bên ngoài cửa nhà đứng cùng với cô.

Cho đến sau này cha phái người tới tìm được cậu, mới dẫn cậu về nhà, bởi vì trước đó thân thể cậu có chút yếu, cho nên, sau hôm ấy cậu bị bệnh ước chừng một tuần lễ, sau khi xuất viện, cậu muốn đi tìm Chiếm Nhan, nhưng nghe Chiếm Nam Huyễn em trai cô nói, cô đã xuất ngoại.

Từ đó về sau, cậu cũng chưa từng thấy qua cô, thế nhưng cậu lại vĩnh viễn đều không có quên cô gái đó đột nhiên đứng ra bảo vệ cậu, cô gái đó quỳ gối trong tuyết không có câu oán hận nào.

"Cậu làm được, bây giờ cậu nhất định rất lợi hại."

Có thể là lại nhớ tới khi còn bé cái đứa bé nho nhỏ đó, bây giờ Chiếm Nhan nhìn thấy An Thần Hạo cảm giác rất vui mừng.

Đến Chiếm gia, An Thần Hạo theo Chiếm Nhan xuống xe.

"Có nên đi vào ngồi hay không?"

An Thần Hạo lắc đầu một cái, sau đó lại nhìn Chiếm gia một chút, năm đó, cậu cũng đứng ở nơi này, nhìn Chiếm Nhan chịu phạt ở trong trời tuyết.

"Năm đó, tôi đứng ở chỗ này nhìn bóng lưng chị quỳ gối trong tuyết......" Khi đó tôi liền thề, sau này sẽ không để cho bất kì kẻ nào khi dễ chị.

"Thì ra là cậu......"

Nghe được An Thần Hạo nói, Chiếm Nhan có chút không thể tin được, thì ra là ngày đó An Thần Hạo đang ở ngoài cửa nhà cô.

"A, trời rất lạnh, vào đi thôi."

An Thần Hạo đột nhiên nói, Chiếm Nhan sửng sốt một chút, sau đó gật đầu một cái xoay người đi vào Chiếm gia.

"Chiếm Nhan......"

Khi Chiếm Nhan đi xa hai mét, An Thần Hạo đột nhiên gọi cô lại.

"Hả? Sao vậy?"

Giống như tất cả cánh hoa xinh đẹp đều ở lúc cô xoay người ngoái đầu nhìn lại, giờ khắc này, An Thần Hạo đột nhiên nghĩ nếu như thời gian cứ dừng lại như vậy thì tốt biết bao.

An Thần Hạo đột nhiên tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Chiếm Nhan, Chiếm Nhan sửng sốt một chút, chính là muốn đẩy cậu ra, chỉ là, lời kế tiếp của cậu để cho cô ngưng động tác trong tay.

"Cám ơn chị, chị, cảm ơn trễ nhiều năm như vậy, hi vọng chị có thể đón nhận."

Nghe An Thần Hạo nói, Chiếm Nhan cười xong, nhẹ nhàng dùng đôi tay vỗ vỗ lưng của cậu, không bao lâu, An Thần Hạo đã buông cô ra.

"Vào đi thôi."

"Được, trên đường cậu lái xe cẩn thận một chút."

"Ừ."

Đợi sau khi Chiếm Nhan đi vào, An Thần Hạo mới lái xe rời đi, chỉ là  trong lúc An Thần Hạo lái xe vô tình lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.

"Thật thành công? Dư Huyên thật sự sẽ không trở lại nữa?"

Trong phòng rửa tay Hàn Ngữ Yên nghe tin tức trong điện thoại truyền đến, trên mặt có chút vui mừng và hưng phấn, không để ý giống như không dám tin tin tức này, cho nên vẫn liên tục xác nhận.

Cho đến khi lấy được bảo đảm liên tục bên đầu điện thoại kia, Hàn Ngữ Yên mới thả lòng  để điện thoại xuống, soi gương chỉnh sửa hình tượng của mình một chút, sau đó nhếch môi lộ ra một nụ cười của người thắng cuộc. Chỉnh sửa mình một chút liền cao ngạo đi ra khỏi toilet.

Nhưng mà, sau khi cô ta rời đi, một cái cửa nhỏ ở trong phòng rửa tay được mở ra, Lillian từ bên trong đi ra, bà nhìn nhìn về phía  Hàn Ngữ Yên rời khỏi, khẽ nhíu mày, sau đó rửa tay đi ra khỏi toilet.

"Cô Lillian, mời ngồi."

Lillian đi vào phòng làm việc của Phí Mạn, Phí Mạn rất là nhiệt tình gọi bà, vốn là Phí Mạn vô cùng tôn kính với Lillian, hiện tại bà vừa là mẹ ruột của An Dĩ Mạch, đương nhiên anh phải gọi bà thật tốt.

"Cám ơn nhiều."

"Đúng rồi, Cô Lillian, hôm nay tới đây là có chuyện gì?"

Kể từ sự việc lần đó của Hàn Ngữ Yên Lillian cũng không có đến giải trí Mặc Mạch, không, hoặc là nói, không còn qua lại với công ty nào nữa.

"Không có việc gì, tôi đến đây muốn hỏi Mặc Hàn và Dĩ Mạch bọn họ chuẩn bị lễ đính hôn như thế nào rồi, tôi nghe Mặc Hàn nói ở đây cậu rất bận rộn, cho nên muốn tới hỏi một chút, hơn nữa, cậu cũng biết, tôi là mẹ của Dĩ Mạch, nhiều năm như vậy, tôi không có ở bên cạnh con bé, thiếu nợ con bé rất nhiều, trong cuộc đời của tôi thời điểm con gái hạnh phúc nhất tôi cũng muốn có thể giúp con bé, để cho con bé vui vẻ xuất giá."

Lúc này, Lillian không phải là đại tiểu thư của Dạ gia, là một người mẹ hi vọng con gái được hạnh phúc.

Nghe lời Lillian nói, Phí Mạn có chút xúc động.

"Cô Lillian, mặc dù chuyện này tổng giám đốc giao cho tôi đi làm, chỉ là, cô cũng biết, tôi không có kinh nghiệm gì, cho nên, tôi muốn có sự giúp đỡ của cô, chúng ta nhất định có thể làm cho tổng giám đốc và tiểu thư hài lòng."

Dĩ nhiên Phí Mạn sẽ không từ chối ước nguyện của một người mẹ, lấy được sự  đồng ý của Phí Mạn, Lillian cười vui vẻ.

Hai nguời vừa rỗi rãnh nói chuyện một lúc, Lillian đột nhiên nghĩ đến mới vừa ở trong  toilet nghe được Hàn Ngữ Yên nói điện thoại, đối với Hàn Ngữ Yên, hiện tại Lillian vô cùng thất vọng, ngay cả bà đã từng đối với cô ta còn lại một ít thương yêu, cũng đều bị Hàn Ngữ Yên tiêu tan mất.

"Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy tiểu thư Dư Huyên, cô ấy là bạn bè thân nhất của Dĩ Mạch, tôi thật vất vả tới công ty một chuyến, cũng muốn gặp cô ấy nói chuyện với cô ấy một chút, cô bé kia thật sự không tệ, tôi nghĩ thành tích của cô ấy về sau nhất định không ai bằng."

Lillian không nói thẳng ra sự việc của Hàn Ngữ Yên, mà là gián tiếp hỏi Dư Huyên.

"Cô Lillian, sự việc của Dư Huyên, tôi cũng không muốn lừa gạt cô, hiện tại tôi chỉ biết là cô ấy đã xảy ra chuyện, nhưng tình huống cụ thể, tôi nghĩ cô hãy bảo tiểu thư nói cho cô thì thích hợp hơn."

Phí Mạn nghĩ đến tình huống của Dư Huyên bây giờ thì trên mặt một hồi khổ sở, chỉ là, nghĩ đến kẻ đứng phía sau, không khí quanh thân Phí Mạn cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cảm thấy khí tức quanh người Phí Mạn thay đổi, Lillian cũng biết Dư Huyên thật sự đã xảy ra chuyện, xem ra, chuyện này phải có liên quan đến Hàn Ngữ Yên, bà phải sớm nói cho Dĩ Mạch biết mới được.

"Được, vậy chuyện của Dĩ Mạch và Mặc Hàn cứ quyết định như vậy, tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc, tôi đi về trước."

"Được, tôi sẽ kêu người tiễn cô."

"Được, hẹn gặp lại."

Lillian chưa trở về nhà của mình, mà là trở lại An gia, hôm nay Lãnh Hạ sẽ từ biệt thự Ly Sơn trở lại, bà cũng vừa đúng lúc muốn đem chuyện này nói cho An Dĩ Mạch, cho nên ngồi ở An gia chờ bọn họ.

Không bao lâu, An Dĩ Mạch chưa trở về, An Mặc Hàn lại trở lại.

"Mặc Hàn, con đã về."

"Mẹ, sao mẹ lại đến sớm vậy"

Bởi vì sẽ phải nhanh chóng đính hôn với Dĩ Mạch, cho nên Lillian vẫn kiên trì bảo An Mặc Hàn gọi bà là mẹ, không để cho anh kêu là cô Lillian nữa, như vậy có vẻ quá khách sáo, An Mặc Hàn cũng không phải thường đồng ý, cho nên, vẫn thuận miệng gọi mẹ.

Buổi tối Lãnh Hạ mới về đến, cho nên, buổi tối anh mời Lillian tới đây cùng nhau ăn cơm, chỉ là không ai từng nghĩ tới sự việc xảy ra của Dư Huyên.

"Mẹ ở nhà cũng không có việc gì, nên đến đây sớm một chút, nhìn một chút có việc gì có thể giúp dì Lan không, đúng rồi, Con tan việc sớm như vậy?"

"Không có, là Dư Huyên đã xảy ra chuyện"

An Mặc Hàn ngồi vào bên cạnh Lillian, chuyện này anh không định gạt Lillian.

"Xảy ra chuyện gì?"

Lillian hỏi, chỉ là, theo trực giác của bà chuyện này có liên quan đến Hàn Ngữ Yên, bởi vì cú điện thoại kia của cô ta quá khả nghi.

"Khí gas trong nhà đột nhiên bị xì, sau đó cô ấy và mẹ Dư cũng hít vào quá nhiều khí, khi đưa đến bệnh viện, mẹ Dư đã không kịp cứu chữa, mặc dù Dư Huyên được cứu sống, nhưng bởi vì vẫn không chịu đi đối mặt với sự thật mẹ Dư đã qua đời vẫn sống ở trong suy nghĩ của mình không muốn tỉnh lại."

Giọng nói An Mặc Hàn rất trầm thấp, Lillian nghe càng thêm vô cùng kinh ngạc lấy tay che miệng mình, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Bà nghĩ đến Dư Huyên gặp chuyện không may, nhưng không nghĩ đến nghiêm trọng như vậy, bà nhớ Dĩ Mạch đã từng nói mẹ Dư là người thân duy nhất của Dư Huyên ở trên thế giới này, hơn nữa, Dư Huyên là một tay mẹ Dư chăm sóc, hôm nay, chuyện của mẹ Dư đã xảy ra như vậy, khó trách Dư Huyên không thể nào tiếp nhận nỗi, bất kỳ người nào cũng không có biện pháp tiếp nhận.

"Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Dư Huyên con bé đắc tội với người nào sao?"

Lillian nghĩ đến Hàn Ngữ Yên.

"Con không biết, chỉ là, chuyện này Ti Dạ đã đi thăm dò, mẹ, người không cần lo lắng, chuyện này chúng con sẽ biết cách giải quyết."

An Mặc Hàn nói, Lillian gật đầu một cái, nhưng trong lòng đã quyết định nói sự việc của Hàn Ngữ Yên cho An Mặc Hàn biết.

"Mặc Hàn, hôm nay mẹ nghe được một chuyện, có lẽ có thể giúp được các con."

Vốn là An Mặc Hàn muốn đứng dậy thay quần áo, lời nói của Lillian làm cho anh dừng lại, anh nhìn Lillian, tràn đầy nghi ngờ.

"Hôm nay, mẹ đi công ty tìm Phí Mạn, sau đó tình cờ nghe được Hàn Ngữ Yên đang nói điện thoại."

Sau đó, Lillian nói nội dung nghe được cho An Mặc Hàn, sau khi An Mặc Hàn nghe xong ánh mắt âm trầm, trong lòng càng hận người phụ nữ Hàn Ngữ Yên kia thấu xương, không ngờ, chuyện này lại là Hàn Ngữ Yên kêu người ta làm.

"Mẹ, con biết rồi, tin tức này đối với con mà nói rất quan trọng."

Sau đó, An Mặc Hàn nhanh chóng trở về thư phòng, gọi điện thoại cho Toàn Ti Dạ, trên mặt lộ ra nụ cười khát máu, lần này, anh thật sự sẽ không để cho Hàn Ngữ Yên càn rỡ như vậy nữa.

Sau đó anh lại bấm số gọi cho tiểu Trương.

"Tiểu Trương, phái một người theo dõi Hàn Ngữ Yên, ghi chép lại tất cả những hành động của cô ta cho tôi, nhất là nhìn xem hai ngày nay cô ta đi gặp người nào."

"Được, tôi biết rồi, tổng giám đốc."

Để điện thoại xuống, An Mặc Hàn đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài người đi đường đi qua đi lại.

"Hàn Ngữ Yên...... Lục Viêm......"

An Mặc Hàn biết chuyện lần này không thoát khỏi có liên quân đến Lục Viêm, sự việc của Hàn Ngữ Yên và Lục Viêm anh đã sớm rõ ràng, hơn nữa chuyện này anh cũng đã bảo Chiếm Nam Huyễn và chú Chiếm biết, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ vẫn phản đối Lục Viêm và Chiếm Nhan ở chung với nhau.

Nhưng không biết lần này Lục Viêm ra tay có liên quan đến người kia hay không?