Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 68: 68: Ngọa Tào Không Phải Đâu!





Đầu bên kia điện thoại, không hề có điềm báo trước liền truyền đến tiếng khóc của Đậu Đậu.
Màng nhĩ anh bị chấn động, tiếng khóc liên tục không dứt.

Kỳ thực Đậu Đậu là đứa trẻ không thích khóc, từ khi anh thức tỉnh đến nay cũng gần một năm, trong thời gian dài như vậy, anh chưa từng thấy Đậu Đậu khóc thật, trên cơ bản đều là đang giả khóc.

Lần này, Đậu Đậu là khóc thật.
Anh chỉ sửng sốt một chút, liền vội vàng hỏi: "Đậu Đậu, con sao thế?"
Đậu Đậu tiếp tục khóc.
"Có phải trong nhà xảy ra chuyện lớn gì không?" Ngữ khí dần trở nên lo lắng.
Đậu Đậu vẫn khóc.
Anh đột nhiên nghiêm túc: "Lục Quân Hạo, nhanh nói cho chú, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"
Đậu Đậu nghe thấy chú gọi đại danh của mình, tiếng khóc im bặt, khóc thút thít mấy cái, lúc này mới đứt quãng nói ra: "cô, cô dọn đi rồi." nói đến đây, nó lại muốn khóc, chỉ sợ là người trưởng thành đều không nhất định có thể tiếp nhận được, huống chi là một đứa trẻ.
Anh nghe đến lời này lại là giật mình.
Chính anh đều không phát giác được, giờ khắc này, tay anh cầm di động nắm chặt.
Trên mặt xuất hiện biểu tình mờ mịt luống cuống.
Không phải anh mới rời khỏi hai ngày sao? Cô liền dọn đi rồi?
Anh cần phải tỉnh táo, đầu óc lại giống như bị tin tức này nổ cho tất cả tư duy đều chậm nửa nhịp.

Cuối cùng cổ họng anh khô chát nói: "Dọn đi rồi?"
Tại sao?
Hai chữ này đều không thốt ra khỏi miệng được.
Đậu Đậu nức nở nói: "Bà nội nói.

Con nhìn thấy bà đang thu dọn, thu dọn đồ đạc của cô.

Bà nội nói, cô muốn dọn đi..

Chú, con không muốn cô dọn đi!"
Anh đè lên cái trán, suy nghĩ rốt cục bình thường trở lại.
"Muốn dọn đi" cùng "Dọn đi rồi" vẫn là có khác biệt nhất định.
"Đậu Đậu, con bình tĩnh một chút." Lời này là nói với Đậu Đậu, cũng là nói với chính anh: "Con nói cho chú biết, cô cuối cùng có dọn đi hay không? Là dọn đi rồi, hay là muốn dọn đi, hai cái này ý nghĩa không giống nhau."
Đậu Đậu thịt núng nính trên mặt còn mang theo nước mắt: "Là ý nghĩa giống nhau."

Này không phải đều là một cái ý nghĩa sao?
Cô muốn rời đi!
Anh hít sâu một hơi: "Đậu Đậu, trả lời vấn đề của chú."
Đậu Đậu nghĩ nghĩ, thanh âm còn làm bộ khóc thút thít: "Còn chưa có dọn đi, bất quá lập tức liền muốn dời!"
Anh không hiểu thấu thở dài một hơi: "Chú biết rồi."
Đậu Đậu không nghĩ tới chú sẽ phản ứng như thế, lập tức tức giận: "Chú! Cômuốn dọn đi rồi!"
Anh "Ừ" một tiếng, anh cảm thấy loại chuyện này từ trong miệng Đậu Đậu nói ra, anh nghe qua đến, khó tránh khỏi tin tức truyền đạt sai lệch.

Anh siết chặt nắm tay, ý đồ để cho mình tỉnh táo: "Đậu Đậu, bà nội còn chưa về sao?"
Đậu Đậu thăm dò nhìn thoáng qua bên ngoài, đúng lúc này, cửa lớn truyền đến thanh âm, nó buồn buồn nói: "Về rồi."
"Vậy để bà nội tiếp điện thoại một chút."
Trước khi Đậu Đậu đưa ống điện thoại cho mẹ Lục, thật sự là tức không nhịn nổi, lại đem ống nghe dán ở bên tai, hướng về phía đầu kia hét to một tiếng: "Chú, con ghét chú!"
Nó là thật có chút chán ghét chú!
Tại sao chú biết cô muốn dọn đi, giống như một chút cũng không nóng nảy?
Anh nghe vậy sững sờ, còn chưa kịp hỏi Đậu Đậu, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến thanh âm có vẻ lãnh đạm của mẹ anh: "Có việc?"
"Con muốn hỏi.."
Mẹ Lục nhìn phản ứng của Đậu Đậu, còn có cái gì mà không biết đây.

Trước khi con trai mở miệng bà cướp lời nói: "Có phải con muốn hỏi Băng Nhi muốn dọn đi phải không, đúng vậy, Đậu Đậu không có lừa con."
Anh trầm mặc một lát: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Xem ra cô là thật muốn dọn đi rồi.

Thế nhưng, tại sao chứ, hoặc là nói đã xảy ra chuyện gì sao?
Mẹ Lục lau nước mắt trên mặt Đậu Đậu, nói khẽ: "Ngoan, con vào phòng xem sách trước đi, thực sự xem không nổi đi chơi đồ chơi cũng được.

Bà có lời muốn nói với chú."
Đậu Đậu không tình nguyện rời đi, thời điểm đi vẫn không quên lầm bầm nói chán ghét chú.
Chờ Đậu Đậu trở về phòng đóng cửa lại rồi, lúc này mẹ Lục nói với con trai bên đầu điện thoại kia: "Không có xảy ra chuyện gì, trước đó không có nói cho con, lúc con còn hôn mê, mẹ và con bé đã thương lượng xong, chờ ngày nào đó tình hình trong nhà tốt hơn, con bé sẽ rời đi.

Bây giờ con tỉnh rồi, cũng có thể như người bình thường tự gánh vác sinh hoạt, còn mở công ty, đối với con bé mà nói, con bé không còn lý do để lưu lại."
Anh nhíu mày: "Mẹ --"
Anh lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, mẹ nhà anh ngữ khí có chút không đúng.

"Trước đó con bé vào nhà chúng ta, cũng không phải vì con, không phải vì cái hôn ước kia.

Con cùng với nó cũng ở chung lâu như vậy, hẳn là cũng biết tính tình của nó.

Người nhà họ Hàn còn không có quan trọng đến nỗi để cho nó không thể quản tương lai của chính mình." Mẹ Lục ngữ khí tỉnh táo nói: "Rất nhiều năm trước, cha con cứu được nó một lần, lại giúp đỡ nóđi học, con bé cảm thấy nhà họ Lục có ân với mình, nhìn thấy trong nhà tình cảnh không tốt, đau lòng mẹ một cái bà già phải lo liệu trong trong ngoài ngoài, lúc này mới tới giúp đỡ.

Bây giờ tình hình trong nhà tốt lên, trong nhà này con là người đàn ông trưởng thành, con bé cũng là cô gái trẻ tuổi, mặc dù nhận thân, nhưng người bên ngoài đều cho là con bé gả cho con mới đến cái nhà này.

Như con nói, hai đứa hữu danh vô thực lại không có lĩnh chứng, dù có là quan hệ anh em, người ngoài lấy ánh mắt khác thường nhìn hai đứa, vậy cũng không thể tránh né.

Vì để tương lai bớt chút giày vò, bớt chút thiêu thân, con bé quyết định dọn đi.

Đã xem phòng ốc xong rồi."
Anh trầm mặc.
Nếu như là lý do này mà nói, vậy anh cũng không có cách nào, không có lập trường ngăn cản cô dọn ra ngoài.
Chỉ là trong lòng giống như thiếu đi cái gì đó, cơn gió lạnh lẽo không ngừng ào vào.

Trời nóng bức như vậy, anh lại cóng đến mức trong lòng bàn tay cũng có chút lạnh.
Kỳ thật những chuyện mẹ anh nói, anh đều biết.
Trong khoảng thời gian này anh cũng đang tra Hàn Hi Văn biết chuyện thân thế bí mật này từ khi nào, không thể tránh khỏi cũng tra được một số việc cô đã trải qua.
Dưới sự so sánh này, tâm tư cô ta càng hiểm ác.
* * *
Chỉ là, đối với cô mà nói, đã đến thời điểm nên rời đi nhà họ Lục sao?
Mặc dù anh rất có tự mình hiểu lấy, biết côđối với anh cũng không có tình yêu nam nữ, nhưng giờ khắc này, vẫn không khỏi khó chịu trong lòng.
Ngay khi mẹ Lục và anh đều trầm mặc, nhóm sen đá mẹ Lục đặt ở bệ cửa sổ phòng khách hiển nhiên cũng nghe thấy lần đối thoại này, bọn chúng luôn rất ồn ào lúc này cũng đều nổ tung --
"Đều là đồ chó không sai! Nếu như hắn ta là nữ, thì sẽ không có chuyện gì! Hạt đậu cũng sẽ không khóc thương tâm như vậy, tôi đau lòng hạt đậu quá a!"
"Bây giờ tôi lo lắng nhất chính là Băng Nhi sẽ không đem chúng ta theo ô ô ô, bảo bảo đêm qua đều mơ thấy ác mộng!"
"Băng Nhi làm sao lại bỏ lại chúng ta, sờ đầu một cái, yên tâm đi!"
"Ngươi ngày đó ngủ thiếp đi, ngươi không biết! Anh ruột Băng Nhi nói với Băng Nhi, để cô ấy rời khỏi nơi này, qua bên kia sống, muốn mua nhà cho Băng Nhi! Băng Nhi sẽ đi sao? Lần này qua đó hẳn là muốn xem nhà đi?"
"Ngọa tào không phải đâu!"
Nếu như vừa rồi lời mẹ anh nói, chỉ khiến anh khó chịu trong lòng, vậy thì nghe được đối thoại của nhóm sen đá, anh triệt để ngây ngẩn cả người.

Mẹ anh lại thở dài một hơi: "Băng Nhi những năm này cũng thật không dể dàng, mẹ trước đó cũng là nghĩ sai rồi, này nửa đường nhận thân, cũng không thể giống chân chính huyết thống chí thân."
Coi như chiêu cáo thiên hạ, để cho tất cả mọi người đều biết Băng Nhi là con gái bà, nhưng nhận làm con gái, cùng thân với đích thân sinh ra, vẫn là có khác biệt.
Anh em ruột ở dưới cùng một dưới mái hiên, không có lời đồn đại nhảm nhí gì, không phải ruột thịt, cuối cùng sẽ bị người khác dùng ánh mắt khác thường để đối đãi.
Lời mẹ anh nói, anh rõ ràng đã hiểu lầm.
Ba mẹ Hàn không cần phải nói, anh biết cô đã không có nửa phần lưu luyến.

Nhưng Hàn Thuật anh hiểu rõ, anh ta đối với cô là thực sự quan tâm, tình cảm hai anh em cũng rất tốt.

Cô muốn rời khỏi nơi này sống cùng Hàn Thuật..
Cũng là có thể hiểu được.
Anh đã không muốn nghe tiếp nữa, anh nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: "Mẹ, con còn có chút việc, về sau lại cùng liên lạc với mẹ."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Mẹ anh trố mắt hồi lâu.
Đậu Đậu từ trong phòng nhô đầu ra, mong đợi hỏi: "Bà nội, chú có sốt ruột không, có nói nghĩ cách để cô không phải đi không?"
Nó vẫn quyết định tạm thời không ghét chú, dù sao chú là người lợi hại nhất.

Chú nhất định có thể nghĩ ra cách, khiến cho cô hạnh phúc, lại không cho cô rời đi.
Mẹ Lục một mặt bình tĩnh cúp điện thoại.
Không biết là bà già rồi, hay là con trai đã lớn, bà càng ngày càng nhìn không thấu tâm tư con trai.
Nói anh không thèm để ý cô, vậy tại sao trước đó lại khác thường như vậy.

Nói anh để ý cô, tại sao nghe thấy cô muốn rời đi, phản ứng của anh có thể bình thản như thế.
Mẹ Lục lắc đầu: "Không có."
Đậu Đậu hiểu ra, tức giận đến muốn chết.
Nhóm sen đá cũng bắt đầu điên cuồng nhục mạ anh là đồ không ra gì.
Mẹ Lục cũng không tính quản những việc này, cố nhiên là người làm mẹ, bà hi vọng con trai có thể hạnh phúc, nhưng làm phụ nữ, bà càng hi vọng cô có thể hạnh phúc.
Đại khái là từ nhỏ đến lớn, tính cách con trai còn có hành vi tác phong bà quá hiểu rõ rồi, rõ ràng đến nỗi bà biết, con trai cũng không quá coi trọng ảnh hưởng của tình cảm trong cuộc sống.

Nếu không trước đây anh cũng không đồng ý hôn ước với Hàn Hi Văn.

Người như vậy, coi như anh là con của bà, bà cũng biết, anh tuyệt không phải là lương nhân của cô.
Bà còn nhớ rõ, lúc trước nhà họ Lục muốn đính hôn với nhà họ Hàn, bà tìm tới con trai, nói với anh, hi vọng về sau anh có thể cùng người mình thích cùng chung sống quãng đời còn lại.
Lúc ấy anh nói thế nào?
Anh cái gì cũng không nói, bất quá thái độ đã biểu lộ, anh cũng không coi trọng cảm tình, cũng không coi trọng hôn nhân.
Băng Nhi và con trai là hai loại người hoàn toàn khác biệt.

Cô hướng tới gia đình ấm áp, hướng tới tình cảm bình thường mà ấm áp.


Cô nên có một người đàn ông xem cô là trên hết, đặt cô ở trong lòng.
Cho đến trước mắt, mẹ anh đã không vừa lòng con trai.
Anh không hề bình tĩnh như anh biểu hiện ra như thế.
Sau khi cúp điện thoại, "Có việc" của anh chính là ngồi ngẩn người đang trên ghế salon trong phòng.
Anh rất ít có thời khắc như vậy, ngoại trừ đi ngủ, thời gian khác đối với anh đều rất quý giá.

Rất nhiều suy nghĩ từng cái từng cái lướt qua, cuối cùng đầu óc trống rỗng.

Thời khắc như vậy ít càng thêm ít, ít đến nỗi, mỗi lần đều là bởi vì cô.
Về sau, bóng đêm dần dần buông xuống.
Anh cử động thân thể đã cứng đờ, không biết sao, vậy mà nhớ tới một chuyện rất lâu rất lâu trước đó.
Khi đó, anh đã địa vị cực cao, vị hoàng tử cùng anh chịu chung hoạn nạn, trải qua đao kiếm không có mắt, âm mưu dương mưu cũng một bước lên trời, thành hoàng đế người người e ngại kính ngưỡng.
Trong mắt anh, kia là người thích hợp làm hoàng đế nhất, tựa hồ không có bất kỳ uy hiếp gì, vĩnh viễn được sống thanh tỉnh.
Có một ngày, hoàng đế truyền triệu anh vào cung.

Sắc trời đã rất muộn, anh đi vào trong cung, đế vương quyền lực cầm quyền sinh sát người trong thiên hạ sinh, chật vật ngồi trên giường, râu ria bù xù, rõ ràng say rồi, thế nhưng ánh mắt lại sáng tỏ dị thường.
Chỉ nhớ rõ về sau hoàng đế hỏi anh, trẫm khi nào có thể chết.
Từ xưa đến nay, nhiều đế vương theo đuổi trường sinh bất lão như vậy, duy chỉ có người, muốn chết lại không thể chết.
Ngày đó là ngày giỗ của nguyên hậu vợ cả hoàng đế.

Trước đó có nghe đồn, hoàng đế không thích vợ cả, trong một năm người đăng cơ nàng nhiễm bệnh bỏ mình.

Về sau truy phong là nguyên hậu.

Hoàng đế tại vị mấy chục năm, vị trí hoàng hậu một mực trống không.
Ở cái thế giới kia, ngoại trừ hoàng đế ra, cũng chỉ có anh biết, hoàng đế đối với nguyên hậu tình cảm sâu nhường nào.
Về sau, trước khi hoàng đế băng hà, anh nghe vị hoàng đế cuối cùng kêu lên một cái tên, anh suy đoán, hẳn là khuê danh của nguyên hậu.
Lúc Nguyên hậu còn sống, người không trân quý.

Sau khi nguyên hậu chết, người hàng đêm sống trong tưởng niệm, khẩn cầu kiếp sau nối lại tiền duyên.
Anh nghĩ, người thật sự có kiếp sau sao?
Đời này cũng không thể trân quý đối phương, kiếp sau còn có vận khí lần nữa gặp lại sao?
Kiếp sau cô ấy còn muốn gặp lại ngươi sao? Chỉ sợ là tránh không kịp.
- - Anh không muốn làm kẻ đáng thương.
Anh nghĩ như vậy, đột nhiên đứng dậy.
Ở trên thương trường không đánh không thắng, trên tình trường cũng muốn đánh cược một lần..