Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 216: Bất quá thì chia tay (2)




Editor: phat

Cô xoay người đi, đón xe về khách sạn, quang cảnh mĩ lệ dọc đường làm rung động lòng người, cô sốt ruột, chỉ đang lo lắng cho con trai, mặc dù cô đã thanh toán gấp đôi tiền boa cho cô phục vụ, nhờ cô ta thỉnh thoảng vào trông nom, nhưng dù sao vẫn không yên tâm như tự mình trông coi.

Khi mở cửa phòng ra, đứa nhỏ còn đang ngủ , cô thở phào một hơi, sức lực toàn thân nhất thời không còn, liền tựa lưng vào cánh cửa ngồi xuống, cởi đôi giày ra, hai chân bước đi trên sàn nhà mát lạnh, mặt chôn ở giữa đầu gối, cô vừa muốn khóc, cô không phải người kiên cường, thế nhưng cuộc sống bức bách không thể không kiên cường.

Cô mang theo con trai còn trong tả lót nghìn dặm xa xôi tìm anh, việc này gần như làm dũng khí của cô cạn kiệt, tương lai của cô đều đặt tại đây, cô nhất định phải tìm được Thiệu Hiên, cô thua không nổi.

Thế nhưng, đã qua hơn nửa năm, cô không biết có phải bàn thạch chưa từng dời đi hay không.

Lần đầu tiên bôn ba ở Califonia, lúc này mới cảm thấy khó chịu vì sự chênh lệch múi giờ, tắm rửa đi ra, con trai đã tỉnh, cô vội vàng ôm lấy, duy trì tinh thần dỗ đứa nhỏ, thân thể cô không tốt, sữa cũng không đủ, vì thế đứa nhỏ luôn cùng bú sữa mẹ và sữa bột.

Ăn no rồi, tiểu gia hỏa lại bắt đầu híp mắt buồn ngủ, Tĩnh Tri nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ,thân thể đứa nhỏ thơm mềm bị cô ôm vào trước ngực,cô dần dần cảm thấy an tâm, nghiêng người qua hôn đứa nhỏ, ngửi được hương sữa trên người, cô dần sung sướng

Còn có Phi Đồng, còn có Phi Đồng.

Trên đời này sẽ không vứt bỏ cô,ở cùng cô mãi mãi, còn có Phi Đồng của cô, chỉ có Phi Đồng của cô

Không thể không nói khách sạn nước ngoài phục vụ cực kỳ tốt, ngày hôm sau tỉnh dậy, có điện thoại phục vụ gọi tới, Tĩnh Tri ngồi dậy tiếp máy, mới biết được, đúng là khách sạn tìm được người giữ trẻ tạm thời, giá cả tương đối có lợi, Tĩnh Tri liên tục nói cảm ơn, sau đó rời giường rửa mặt chải đầu mặc quần áo, cô nhân giữ trẻ trẻ tuổi hòa ái đứng gần quản lí khách sạn cùng đi xuống, người quản lý Đại Hồ Tử mặt mày hớn hở nói với cô một trận, Tĩnh Tri nghe hiểu , đây là người giữ trẻ tốt nhất mà ông biết!

Tĩnh Tri cảm ơn chân thành, sau đó nói rõ một số điều khoản, tiện thể xuống phòng ăn dưới lầu dùng bữa sáng, gọi xong xe taxi, chờ ở bên ngoài khách sạn, cô ngồi lên, đi về phía biệt thự.

Bởi vì không cần lo lắng cho đứa nhỏ, cô có thể đợi ở đó cho đến hết ngày, đến cuối ngày, khi mặt trăng xuất hiện trên bầu trời, một mình đứng ở ven đường, âm thanh thủy triều rất xa mà lại rõ ràng, cây dừa khẽ hát trong gió, cô đứng ở nơi đó tròn một ngày, đến cuối cùng đã không còn cảm giác mệt mỏi.

Cô có chút thất lạc xoay người sang chỗ khác, đi dọc theo con đường về phía trước, vẫn là không có người, hồi lâu sau, mới có một chiếc xe đi tới, cô men theo đường đi, đếm bước chân của mình.

Cô nhớ rõ rất lâu trước kia cũng từng đếm bước chân của mình, dường như là ở khu vườn Tĩnh Viên? Hay là đang ở trong nhà cũ của nhà họ Mạnh? Cô nhớ không rõ ...

Cô ngẩng đầu nhìn trời, màu xanh da trời thật đẹp đẽ, làm cho cô cũng muốn khóc , cô cảm giác mình cần phải quay trở lại nhìn một chút , khi hoàng hôn nhiệt độ không cao, rất thích hợp dạo mát.

Một mảnh bãi biển cách cô rất xa, cô cố gắng đến gần một chút, nhìn thấy trên bờ cát trống trãi có hai người vai kề vai khi thủy triều rút khỏi.

Cách quá xa, hai người kia thoạt nhìn chỉ lớn như ngón tay của cô vậy, nhưng lòng của cô bắt đầu điên cuồng, cô biết, nhất định là anh, cô có thể cảm ứng được!

Cô ra sức kêu tên của anh, nhảy vẫy tay, thế nhưng cách xa một làn sóng, như là vỗ vào mõm núi đá ngầm trên cao, truyền đến tiếng ầm vang, chính cô đều không nghe được âm thanh của mình.

Tĩnh Tri quên mất tất cả, cô điên cuồng lao về phía trước, không ngờ, vừa mới chạy đi mấy bước lại bị người ngăn cản: "Thưa cô, rất xin lỗi, nơi đó là bãi biển tư nhân, cô không thể đi qua!"

"Tôi biết anh ấy, tôi biết người đó, tôi là bạn tốt của anh ấy, ngài nói cho anh ấy biết tên của tôi, tôi là Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri, nhớ kỹ? ngài đi nói với anh ấy, anh ấy sẽ gặp tôi!"

Tĩnh Tri nắm lấy cánh tay người đó, dùng sức lay mạnh, ánh mắt cô tràn ngập thỉnh cầu bi thương , như đá quý màu đen sáng óng ánh nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông nước ngoài nhìn lại cô, hồi lâu sau, vẫn lạnh lùng lắc đầu: "Xin lỗi cô, chúng tôi không có nhận được mệnh lệnh, tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào đi vào!"

"Xin ngài! Xin ngài nể mặt giúp tôi một chút, tôi muốn thấy anh ấy, anh ấy là chồng của tôi, tôi là vợ của anh ấy, tôi muốn thấy anh ấy!"

Tĩnh Tri không để ý người nọ đẩy cô ra, cô lại một lần đuổi theo, khi nói ra những lời này, hầu như không thể kiềm chế mà run rẩy

“Xin lỗi cô, nếu cô còn tiếp tục ở lại đây, tôi sẽ giao cô cho cảnh sát tuần tra an ninh California ."

Tĩnh Tri chậm rãi buông tay ra, trong phút chốc bầu trời liền biến thành màu đen, nơi cô đang đứng gió biển thổi càng mạnh , bóng dáng hai người kia đến gần một chút, dù không thấy rõ, nhưng dựa vào trực giác của cô, bằng vào thân hình cùng dáng đi, cô dám khẳng định đó là Thiệu Hiên.

Nhưng mà, cô gái bên cạnh anh là ai.

Tĩnh Tri nhìn về hướng hai người mà vẫn không nhúc nhích, trước mặt cô là cây cối nhiệt đới rậm rập, cô có thể nhìn thấy hai người, nhưng anh không thấy cô.

Cô không biết, trên đời này còn có một loại tuyệt vọng như vậy.

Người cô muốn tìm ngay trước mắt, nhưng cô không thể chạy tới.

Giống như khi nằm mơ, có lúc muốn đi một nơi, hoặc là muốn gọi điện thoại, luôn không đi tới, luôn gọi nhầm số, cuối cùng, ngay lập tức tỉnh lại trong lòng là từng mảnh trống rỗng, sự trống rỗng làm người ta tuyệt vọng.

Cô nhớ giấc mơ khi tới California, chân mày cô cau lại, nhưng cô không có khổ sở.

Cô tin tưởng Thiệu Hiên, tin tưởng tâm ý anh đối với cô, khi ra đi chính miệng anh nói với cô, anh sẽ chờ cô, anh sẽ không nuốt lời, Đúng vậy, anh là Thiệu Hiên , Thiệu Hiên yêu cô như vậy, trên đời này ai cũng có thể lừa cô, nhưng anh thì không !

Cô tin tưởng anh, cô tin tưởng, cô tin tưởng chính mình sẽ không tiếp tục xui xẻo, giống như trời mưa dầm vừa lâu, vừa ảm đạm, nhưng ánh mặt trời vẫn xuất hiện.

Cô tin tưởng mặt trời sẽ không biến mất, cũng tin tưởng anh sẽ không có lỗi với cô.

Người đàn ông ngoại quốc tận tụy với công việc lấy di động ra, cuối cùng nhìn cô cảnh cáo, cô nhẹ giọng nói xin lỗi, lại có chút không cam lòng: "Thưa ngài, nếu ngài không phiền, có thể giao tờ giấy này cho người đó được không?"

Cô chỉ tay về phía bãi biển xa xa, lấy ra giấy ghi chép và bút đánh dấu từ trong túi, viết nhanh số điện thoại khách sạn và địa chỉ, sau đó là tên của mình.

Người nọ chần chờ một chút, nhận lấy, lại nhìn cô: "Thưa cô, hôm nay may mắn gặp được tôi , sau này đừng liều lĩnh như vậy, từ trước đến giờ người giàu có đều đối xử lạnh nhạt với người khác, nếu cô không may xúc phạm tới bọn họ, e rằng không may mắn như lần này đâu."

"Cám ơn ngài, thượng đế sẽ phù hộ cho ngài."