Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 240: Không thấy bánh bao nhỏ




Sao anh có thể vô sỉ, đê tiện như vậy? Thậm chí còn dùng giọng điệu càn rỡ nói ra lời không biết xấu hổ như thế!

Anh dựa vào cái gì muốn khống chế cuộc đời của cô! Dựa vào cái gì muốn xen vào cô và ai ở cùng một chỗ?

Mạnh Thiệu Đình, kiếp này anh đừng mơ tưởng tôi tha thứ cho anh. Tôi thật sự hoàn toàn, hoàn toàn chán ghét anh!

Tĩnh Tri gần như ói ra cả mật, cô không biết mình ngồi ở trong này bao lâu, cho đến khi mặt trời ngã về tây, toàn bộ thành phố đều đắm chìm trong hoàng hôn tuyệt đẹp, cô mới kéo hai chân mệt mỏi đứng lên, chỉnh sửa lung tung tóc của mình một chút. Nước mắt trên mặt đều bị gió thổi khô, may là hiện tại đã tan tầm, cô không cần lo lắng người khác nhìn thấy cô chật vật.

Quả nhiên mọi người đều đi về gần hết, cầm túi ra khỏi công ty, cô không muốn chờ xe buýt, liền đón một chiếc taxi, dựa vào chỗ ngồi, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Xe phóng đi, sắc trời liền tối, từng chiếc đèn đường sáng lên, mắt nhìn thành phố xinh đẹp.

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hai mắt của mình bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Cô giơ tay lên sờ sờ mặt, không biết nước mắt đã chảy xuống mãnh liệt từ lúc nào.

**********************************************************************************************

Di động trong tay gần như sắp bị anh bóp nát, anh đứng ở trong hành lang không một bóng người, trên mặt đất đầy đất đầu mẩu thuốc lá. Thảm quý báu đều

bị cháy rụi, anh lại không liếc mắt nhìn một cái, giơ tay lên lại sờ hộp thuốc lá, đã trống không.

Mạnh Thiệu Đình giật mình cười khổ một tiếng, anh dứt khoát tựa ở trên tường, trực tiếp ngồi xuống, một chân duỗi ra, một chân nâng lên. Nếu để cho cha mẹ thấy được động tác và tư thế này, lại sẽ mắng anh không có quy củ, nhưng bây giờ anh thực sự muốn để mình phóng túng một lần như vậy.

Đây thì tính là chuyện gì chứ, anh không làm gì hết, lại bị người áp xuống tội danh như vậy. Hóa ra tư vị bị oan uổng, bị ủy khuất thật sự không dễ chịu chút nào.

Cảm giác nói cũng vô dụng, giải thích cũng uổng phí khí lực, đối phương đã nhận định anh chính là người bị tình nghi, thực sự làm cho anh muốn điên cuồng giết người!

Anh ôm lấy đầu của mình, xoa xoa tóc lung tung, bỗng nhiên thở phào một hơi. Quên đi, quên đi.

Anh đã nói qua vô số lần quên đi, thế nhưng chỉ có lần này, từ thân đến tâm đều cảm giác mệt mỏi.

Anh có thể chống đỡ cho tới hôm nay, thực sự đã là một kỳ tích.

Thế nhưng tạo ra kỳ tích thật sự cũng không phải chuyện thoải mái gì, hơi không chú ý một chút, không chừng liền suy bại đến trở thành trò cười.

Giống như bây giờ, chính anh cũng khinh thường chính mình. Anh không phải như thế, trạng thái muốn sống muốn chết vì một người phụ nữ không nên xuất hiện ở trên người của anh?

Từ trước đến nay, anh và Hà Dĩ Kiệt, Thẩm Bắc Thành đều nhất trí thái độ, đàn ông muốn làm chuyện gì cũng không thể thay đổi vì một người phụ nữ! Lại càng không nên, để cho một người phụ nữ ảnh hưởng tâm tình của mình mới đúng!

Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng trong ngoài toàn thân đều không có chút sức lực. Thẳng đến khi trước mặt xuất hiện thân ảnh của một người, anh mới buông tha tiếp tục chà đạp tóc của mình.

"Thiệu Đình, anh làm sao vậy?"

Mạn Quân có chút giật mình nhìn anh, kinh ngạc mở lớn mắt. Cô che miệng, tựa hồ không tin cảnh tượng mình đã thấy, Thiệu Đình luôn luôn thân sĩ khéo léo, cũng sẽ có thời điểm như vậy sao?

"Sao cô lại tới đây?" Ngữ điệu của anh không có lạnh lùng như thường ngày, thậm chí Mạn Quân còn cảm giác giọng nói của anh nhu hòa một chút. Cô đưa tay, nắm cánh tay anh kéo lên, cúi đầu nhẹ nhàng phủi quần áo của anh: "Em chỉ vừa đi ngang qua, đến nhìn một chút. Thuận tiện hỏi anh, buổi tối có trở về hay không? Bởi vì... Mẹ nói, muốn anh trở về dùng cơm."

Mạn Quân có chút thấp thỏm bất an, cô cúi thấp đầu, trước sau như một nhu nhược thuận theo, bộ dáng nhút nhát làm cho người ta thực sự không thể phát giận hoặc là nói ra lời lạnh nhạt với cô.

"Đi thôi, tối nay tôi muốn đi về."

Anh không có tức giận với động tác thân thiết của cô, thậm chí ngữ khí nói chuyện với cô cũng hòa hoãn rất nhiều. Mạn Quân lập tức kích động ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tròn của cô đều là kinh hỉ, ngây ngốc nhìn anh, thậm chí quên hết tất cả.

Mạnh Thiệu Đình nhìn Thẩm Mạn Quân như vậy, đáy lòng giống như than thở thật thấp một tiếng. Anh tội gì đi nếm mùi thất bại trên người phụ nữ đó, không phải phụ nữ dịu dàng nhu thuận đợi bên người như vậy sẽ bớt lo hơn sao?

Nghĩ tới đây, Mạnh Thiệu Đình lại đưa tay lên, kéo cánh tay Mạn Quân lại, bên môi cũng có lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Em ngốc lăng cái gì? Đi thôi..."

Mạn Quân bị anh kéo đi ra ngoài, cô như rơi vào trong mây mù, phân không rõ đây là mộng cảnh hay là hiện thực.

Thẳng đến khi vào thang máy, anh vẫn kéo tay cô, lúc này Mạn Quân mới tỉnh ngộ lại. Cô không phải đang nằm mơ, anh thật sự đang cầm tay cô.

Cô cúi thấp đầu, kích động chỉ muốn khóc, nhưng lại sợ anh chán ghét cô luôn luôn khóc sướt mướt. Nhưng nước mắt của cô rất không tốt, vẫn không khống chế được mà lăn xuống: "Thiệu Đình, anh... em, em không phải đang nằm mơ chứ?"

Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn anh, cô cũng biết mình như vậy, khẳng định có chút ngốc. Thế nhưng cô không khống chế được hưng phấn và mừng rỡ của mình, cô thật sự rất vui!

Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, lại cảm thấy có chút mất hết hứng thú. Anh không yêu cô, dù cô tốt hoặc là không tốt, anh thậm chí cũng chưa từng để vào mắt.

"Mạn Quân..." Môi của anh có chút nhàn nhạt .

"Cô đã là người lớn, cũng nên học trưởng thành, không nên hơi một tí liền khóc."

Mạn Quân ngẩn ra, có thể thấy anh thả tay của mình, mà đáy mắt hình như cũng có không kiên nhẫn. Cô không khỏi có chút ảo não, biết rõ anh không thích chính mình như vậy, vì sao vẫn không biết khống chế tâm tình của mình chứ?

"Ừ, em nhớ kỹ. Thiệu Đình anh yên tâm, sau này em sẽ không còn động một chút là khóc."

Cô dùng sức gật đầu, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô một cái, đưa tay vỗ nhẹ ở trên đầu cô một chút, giống như đang trấn an.