Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 408




Tô Linh ừ một tiếng, xoay người vào phòng trang điểm, lại thật sự không nhịn được, khóc lớn một trận. Lúc đi ra, vành mắt có hơi hồng, ký giả chụp ảnh, đúng lúc viết được tin tức không có căn cứ. Gì mà nước mắt cảm động rơi ở tại hiện trường, cái gì mà dùng thâm tình cảm động trời đất... nhưng lại không hề nói rõ từng chuyện.

Mấy người nhà họ Mạnh nhìn thấy, tâm tình lại không giống nhau. Bà Mạnh và Mạnh Chấn Tông đương nhiên là rất vui mừng, nhưng lúc Mạnh Thiệu Tiệm nhìn thấy tờ báo, lại sững sờ một chút.

Tình cảnh ngày đó còn rành rành trước mắt, sau khi Tô Linh rời khỏi, anh đã từng ngủ không ngon giấc mấy buổi tối, không ngừng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, lâu dài thành thói quen. Khi anh muốn suy nghĩ vấn đề đó, điểm xuất phát chính là nghi ngờ lòng người, nhưng sau khi thấy nhìn thấy tin tức, cuối cùng anh nhận định ý nghĩ trong lòng của mình là đúng.

Cô quả nhiên là vì lão nhị, tất cả chuyện kia, khóc hôn anh, cô nói thích anh, chỉ là một âm mưu. Nhìn đi, chỉ trong chớp mắt, cô liền song túc song phi với Mạnh Thiệu Đình, mệt cho anh ngày đó thiếu chút nữa đã tin tưởng, mệt cho anh còn không ngừng lo lắng cho cô.

Khuôn mặt Mạnh Thiệu Tiệm rét lạnh, gần như nhìn không ra thần sắc nơi đáy mắt. Anh luôn luôn nội liễm, sẽ không dễ dàng lộ tâm tình ra ngoài, nhưng lúc này không biết vì sao, đáy mắt lại có ánh sáng âm trầm, tờ báo trong tay đã bị anh theo bản năng hung hăng vo thành một cục. Trong lòng toát ra phẫn nộ, nhưng chính anh lại nghĩ không ra, rốt cuộc sự phẫn nộ này là vì cái gì!

Nhưng đáy lòng lại đã gia tăng hận thù với Mạnh Thiệu Đình thêm mấy phần, không hiểu tại sao lại có một cỗ lửa vô danh cháy mạnh mẽ trong thân thể...

*****************************

Cơm nước sớm đã mang lên bàn, Phi Đồng ôm bụng ồn ào la sắp chết đói thật lâu, kim trên đồng hồ cũng đã chỉ vào đúng chín giờ, thế nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn chưa về, gọi điện thoại di động cho anh, nhưng anh lại tắt điện thoại, Tĩnh Tri cũng không biết số điện thoại của Kiều Tử Tích, lại không có biện pháp mặc kệ Phi Đồng ( Tĩnh Tri cố ý cho bảo mẫu nghỉ), chỉ có thể kiên trì chờ ở nhà.

Trước đút Phi Đồng ăn cơm, dỗ thằng bé đi ngủ, Tĩnh Tri đã hâm nóng thức ăn mấy lần, Mạnh Thiệu Hiên vẫn chưa có trở lại. Cô ngồi ở trên sô pha, mở ti vi chờ anh, không biết qua bao lâu, lại vùi lên trên ghế sa lon ngủ. Đêm đã khuya, mặc dù đã mở hệ thống sưởi ấm, nhưng cô chỉ mặc áo ngủ vải dày, lúc cô tỉnh lại liền cảm thấy có chút lạnh.

Nhịn không được chà xát cánh tay, đầu lại có chút mông lung, ẩn ẩn đau. Cổ họng cũng khó chịu giống như lửa đốt, cô ho một tiếng, rót một chén nước, uống xong mới cảm thấy tốt hơn một chút. Đèn trong phòng khách vẫn đang mở, Tĩnh Tri uể oải ngồi dậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Đã là một giờ sáng, Thiệu Hiên còn chưa có trở lại? Không phải là trời rơi tuyết rơi quá nhiều nên lái xe xảy ra chuyện gì đó chứ?

Tĩnh Tri hoảng hốt, nhưng không ngờ lại đụng phải thứ gì đó trên mặt đất. Cô cúi đầu nhìn, liền thấy một tờ báo chí đang bày ra, nhịn không được liền ngẩn ra. Báo ư? Cho tới bây giờ, cô chưa từng đặt báo?

Khom lưng nhặt báo lên, tùy tiện liếc mắt nhìn, lại bỗng nhiên giật mình tại chỗ.

Báo chí nhào nát, mặt trên bày ra một tiêu đề tin tức thật to, ngoài bức ảnh thật to, còn có mấy tấm ảnh chụp nho nhỏ, đều là ảnh chụp chung của hai người.

Là ảnh chụp chung của Mạnh Thiệu Đình và một cô gái trẻ tuổi.

Tĩnh Tri cầm báo chí sừng sờ ngồi xuống, cô cúi đầu chậm rãi xem trang tin tức kia. Ngoại trừ là tán thưởng trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, nhưng cũng có số ít lời nói xấu, chỉ trích anh hoa tâm lạm tình, quá nhiều phụ nữ...

Quá nhiều phụ nữ...

Trong lòng Tĩnh Tri dần dần xông lên cay đắng, cho tới bây giờ phụ nữ của anh đều rất nhiều, mà cô chỉ là một người tầm thường không có chút tư sắc nhất trong số đó. Trước đây không lâu, khi gặp mặt anh, anh còn toát ra lưu luyến không rời, nhưng hiện tại chỉ trong thời gian ngắn, bên cạnh anh đã có nụ hoa xinh đẹp khác.

Cô gái trẻ tuổi giống như nụ hoa chính là Tô Linh, Tĩnh Tri sững sờ suy nghĩ. Ngày đó lúc nghe điện thoại, câu nói ôn nhu nhẹ nhàng kia của anh lại tuôn vào trong tai cô, xung quanh viền mắt khó chịu như là bị châm bạc đâm vài cái, tuyến lệ ẩn ẩn đau, nhưng lại không có nước mắt.

Bọn họ... nhanh như vậy liền ở cùng một chỗ, Tĩnh Tri thả tờ báo xuống, lung la lung lay đứng lên. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào, nhưng lại không có dừng lại, trực tiếp đi tới trên ban công, kéo mở cửa kính. Gió lạnh gào thét tràn vào, hoa tuyết nho nhỏ đập vào mặt, khiến khuôn mặt đau dữ dội, cô đi chân trần ra ngoài, tuyết lớn bay lả tả bao phủ khắp trời đất, một mảnh trắng xóa thật sạch sẽ.

Người đàn ông xây lại Tĩnh Viên, móc tim móc phổi yêu cô, rốt cục đã hết hy vọng rồi, rốt cuộc hoàn toàn buông cô xuống sau khi bị sự tuyệt tình và ích kỷ dằn vặt. Anh sẽ không đợi cô nữa, cũng sẽ không tiếp tục yêu cô. Từ nay về sau, hai bên đều sẽ quên nhau, thật sự cách xa chân trời.

Bàn tay cầm lan can lạnh lẽo, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, chỉ là đầu óc trống rỗng đứng ở chỗ này. Hóa ra, hóa ra vào lúc cô không biết, vào lúc cô ngốc nghếch phung phí tấm chân tình của anh, cô đã lặng lẽ nhốt anh ở trong lòng, nhưng hiểu rõ quá muộn, quá muộn rồi!

Cô thật sự vần đi sát qua vai anh, cô thật sự đi sát qua vai tình yêu của mình!

Thiệu Hiên không tiếng động đi vào, cô nhìn tuyết bay khắp bầu trời, mà anh chỉ nhìn bóng lưng của cô. Cô bắt đầu theo đuổi thân ảnh của người khác, mà anh vẫn trước sau như một đuổi theo thân ảnh của cô.

Từ mối tình đầu ngu ngốc u mê mười chín tuổi, đến một mảnh tâm lạnh lẽo như trăng lạnh hiện nay, anh không biết sự chờ đợi và theo đuổi của anh, được ăn cả ngã về không của anh có còn ý nghĩa hay không! Nếu cô hết hy vọng, anh không quan tâm cứ nhìn cô như vậy, chờ cô trong năm tháng dài dằng dặc, dần dần quên mất người kia, gần nhau cả đời với anh...