Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 683




Editor: May

“Phương Phương... Là tôi không tốt... Ủy khuất em...” Hà Dĩ Kiệt lại ôm chặt lấy cô ta: “Không có chuyện gì, mấy ngày nữa, mấy ngày nữa khúc mắc giữa chúng ta cởi ra sẽ tốt lại thôi...”

“Ông xã...” Đỗ Phương Phương cũng không chịu được nữa, oa một tiếng khóc lên. Cô ta ôm chặt lấy hắn, xin lỗi một lần rồi một lần: “Ông xã, đều là em không tốt, em không nên nói anh như vậy, em không nên không cho anh mặt mũi như vậy, em không nên luôn lấy nhà họ Đỗ đến áp chế anh như vậy, nếu như không phải những lời nói đả thương người này của em, anh cũng sẽ không biến thành như vậy... Ông xã, đều là em không tốt... Đều là lỗi của em, em sửa, em sửa hết, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa...”

Đáy mắt Hà Dĩ Kiệt đều là lãnh miệt nồng đậm, bàn tay lại dán ở trên lưng cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve: “Phương Phương, không có việc gì, không có việc gì, sẽ khá hơn, chúng ta còn chưa có sinh con đâu...”

Đỗ Phương Phương chôn mặt ở trong ngực của hắn, dùng sức gật đầu, tiếng ngẹn ngào lại càng ngày càng vang lên...

Về sau, bọn họ lại thử mấy lần, Đỗ Phương Phương càng biến đổi biện pháp, cố gắng dùng nhiều kiểu khác, thậm chí còn kéo hắn cùng nhau xem phim tình thú, tình huống của hắn tốt hơn ngày đó một chút, ở thời gian cô ta khiêu khích sẽ có chút phản ứng, nhưng đến cuối cùng, vẫn là thất bại trong gang tấc.

Lúc đầu Đỗ Phương Phương còn tinh thần chấn chấn, mỗi buổi tối đều phải lăn qua lăn lại như vậy một phen, càng về sau, cô ta dần dần sẽ không tiếp tục nữa. Lúc đầu bọn họ còn ngủ ở trong cùng một phòng ngủ, qua sau một khoảng thời gian, Hà Dĩ Kiệt xuất phát từ áy náy, nói chia phòng ngủ, Đỗ Phương Phương trầm mặc một hồi rồi đáp ứng.

Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng bận rộn, ban ngày thì chưa bao giờ trở về, về nhà thì đã hơn mười giờ tối, Đỗ Phương Phương sớm đã ngủ, thỉnh thoảng lúc hắn nghỉ ngơi, Đỗ Phương Phương luôn luôn hẹn Đặng Hoa ra đi dạo phố ăn cơm hoặc là SPA, hai người phụ nữ tịch mịch ở cùng nhau thì luôn có đề tài nói không hết.

Có lẽ là bởi vì đồng bệnh tương liên, vì thế liền không có nghi kỵ lẫn nhau. Đặng Hoa nói cho Đỗ Phương Phương rất nhiều chuyện có liên quan với Tần Mộ Chi, cô ta dần dần biết Tần Mộ Chi - chồng của Đặng Hoa, là nhân vật thần bí, thậm chí còn muốn hô phong hoán vũ hơn Hà Dĩ Kiệt, anh ta rất ít trở về thành phố A, đương nhiên cũng rất ít thấy phu nhân trên danh nghĩa của anh ta. Đặng Hoa nói gần nói xa, tuy có bất mãn, nhưng không dám nhiều lời anh ta không tốt một câu nào, Đỗ Phương Phương không khỏi âm thầm khinh bỉ cô nàng ở trong lòng, đến chồng của mình cũng sợ, quanh năm suốt tháng không thấy mặt được một lần, cũng quá không có tiền đồ!

Chỉ là hiện tại cô ta không có tâm quan tâm những chuyện khác, cũng chỉ là thuận miệng an ủi qua loa mấy câu. Đặng Hoa biết hiện tại cô ta và Hà Dĩ Kiệt không quá hài hòa khi ở trên giường, trước đó vài ngày đã sai người tìm bác sĩ tâm lí nổi danh kia giới thiệu cho cô ta, là một ông lão người nước ngoài -- ít nhất tính bảo mật khá tốt.

Đôi mắt Đỗ Phương Phương sáng lên, nhưng lại chợt nhẹ nhàng thở dài một hơi, Dĩ Kiệt là một người đặc biệt để ý mặt mũi, lần này nên nói như thế nào để thuyết phục hắn đây?

Đỗ Phương Phương càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, vừa mắc cỡ vừa hận chính mình lúc trước không nên nói không lựa lời như vậy, hiện tại mặc kệ cô ta an ủi thế nào, cẩn thận từng li từng tí hạ thấp tư thái ở trước mặt hắn như thế nào, tâm lý của hắn vẫn quấn chặt, không bỏ xuống được. Chỉ là, hối hận cũng vô ích, cô ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, nếu không chẳng phải kiếp này cô ta sẽ bị phá hủy toàn bộ ư?

Bởi vậy liền nhận lấy danh thiếp mà Đặng Hoa cho cô ta, hẹn thời gian chuẩn bị dẫn Hà Dĩ Kiệt đi xem bác sĩ tâm lí.

**************************************************************************

Sau khi chia tay với Tương Tư, Hà Dĩ Kiệt lại cải trang len lén đi nhìn cô mấy lần, có ngày hắn nghỉ phép, Đỗ Phương Phương lại có hẹn với Đặng Hoa, hắn chỉ một mình lái xe đi đến đó.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng, cô sẽ đi làm cùng với chàng trai trẻ tuổi kia, hành vi của hai người cũng không vượt ra ngoài giới hạn, chỉ là cười cười nói nói, bộ dáng thoạt nhìn giống như là rất thân mật. Cô sẽ đi làm đến mười một giờ rưỡi trưa, sau đó có đôi khi tới quán nhỏ gần siêu thị ăn vặt, có đôi khi có thể gọi đồ ăn bán ở ngoài, nhưng phần lớn thời gian cô sẽ về nhà. Hắn sợ hãi cô phát hiện ra hắn, cho tới bây giờ đều không dám theo cô, nhìn xem nơi ở của cô, chỉ là có một lần, hắn đợi đã lâu, cũng không thấy cô đi làm, đến lúc xế chiều, mới nhìn thấy cô vội vã đi ra từ trong nhà, mắt đều khóc sưng lên. Hắn cực kỳ lo lắng, ngày hôm sau lại cố ý xin nghỉ qua đây, lại thấy thần sắc của cô đã khôi phục như bình thường, chỉ là không biết là khí trời trở nên ấm áp nên cô mặc ít, hay là thật sự đã xảy ra chuyện gì, cô lại gầy một vòng.

Hắn gần như không khống chế được thiếu chút nữa tiến lên, thế nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn ngồi ở trong xe, không có tới gần cô một bước. Nói sẽ không quấy rầy cô nữa, liền thật sự sẽ không quấy rầy cô nữa, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục lừa cô, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục nuốt lời với cô.

Thậm chí, vào lúc cô không hề hay biết đi qua bên xe của hắn, hắn bất giác tránh né tầm mắt cô ngẫu nhiên nhìn sang đây. Mỗi một lần tới nơi này, hắn sẽ mượn dùng các loại xe khác nhau của thuộc hạ, chính là sợ cô sẽ phát hiện khác thường, vì thế gió yên sóng lặng như vậy qua hai tháng, thẳng đến lúc xuân về hoa nở, Tương Tư cũng không có phát hiện lần nào. Cuộc sống của cô, hành tung mỗi ngày của cô, Hà Dĩ Kiệt đều biết rất rõ ràng, nếu như nói còn có cái gì không biết, đó chính là sự tồn tại của Nhất Nặc. Cô xuất phát từ cẩn thận, chưa từng ôm Nhất Nặc đi ra, thím Phúc lại từng ôm Nhất Nặc đi ra, chỉ là Hà Dĩ Kiệt không nhận ra thím Phúc, hơn nữa sau khi thím Phúc và cô dời đến bên này, liền theo họ bác Phúc, hàng xóm đều gọi bà là thím Triệu hoặc là chị Triệu, bởi vậy cho dù là thím Phúc ôm Nhất Nặc đi qua trước mặt hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ tới, đứa bé nhỏ nhỏ trong ngực kia là con gái của hắn.

Mà ngày giống như nước yên lặng chảy xuôi dưới mặt sông đóng băng, bốn bề chưa từng dậy sóng, yên tĩnh làm cho trong lòng người hốt hoảng.