Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 120: Người phụ nữ kia mất tích! 1




Cô lập tức vui mừng, lập tức đi vào trong, chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đang ngồi ở phía sau quầy, tay cầm máy tính không ngừng tính cái gì đó, chân mày vẫn khóa chặt, nhìn dáng dấp anh như là ông chủ quán ăn này vậy.

Nhìn thấy Văn Hinh, người đàn ông ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi:

“ XIn lỗi tiểu thư cần gì, chỗ chúng tôi có thể nhận đặt đồ ăn cho bất kì việc gì, bữa ăn hàng ngày, đặt tiệc, còn có…”

“ Tôi tới nộp đơn xin việc.”

Văn Hinh cắ đứt lời người đàn ông, hướng phía anh ta mỉm cười.

Người đàn ông nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá, nghi ngờ hỏi:

“ Cô tới xin việc sao?”

Giọng nói đã thay đổi, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ chanh chua.

"Đúng vậy."Văn Hinh gật đầu, nụ cười trên môi cô không hề giảm đi, mà cô còn chỉ về phía tấm bảng thông báo tuyển dụng, noi:

“ Không phải chỗ các anh đang cần người chạy bàn sao, tôi tới nộp đơn xin việc.”

Chỉ cần có việc làm, cái gì cô cũng có thể chịu đựng được, bắt cô làm gì cô cũng bằng lòng.

“ Cô…”

Ông chủ lập tức hếch chân mày lên, sau đó liếc mắt dò xét Văn hinh một lần nữa, vẻ mặt vẫn không tin tưởng. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g

Cô gái này da thịt non mềm, vừa nhìn đã biết là được dưỡng cẩn thận, làm sao có thể làm công việc đưa đồ ăn vất vả này.

Văn hinh như nhìn thấy lòng người đàn ông, vì vậy vừa cười vừa giải thích :

“ Đúng vậy ông chủ à, một thời gian trước nhà tôi gặp phải biến cố, cha mẹ tôi đã đi rất xa, nhà tôi cùng công ty cũng bị toàn án tịch thu , hiện giờ tôi không có nhà để về, kính mong ông chủ ban thiện tâm ( lòng tốt) hãy nhận tôi đi ạ, tôi thật sự không còn chỗ nào để đi rồi.”

“ Chỗ này của tôi cũng không phải là chỗ cần người ở, cô muốn tìm chỗ ở thì phải tới nơi nào cần người ở ý, chỗ này của chúng tôi là chuyên cung cấp đồ ăn cho các công ty, nên sẽ không để cho cô ăn uống không được.”

Ông chủ lập tức nghiêm mặt cự tuyệt, hơn nữa còn bày ra bộ mặt đầy vẻ mong mỏi.

“ Tôi không phải muốn ăn chùa( ăn không làm gì).”

Văn Hinh vội vàng nói:

“ Tôi có thể làm được nhiều việc có ích, thật đấy.

Hơn nữa chỉ cần anh có thể bao ăn bao ở , thì tôi có thể không nhận tiền công.”

Cô đưa ra đề nghị hấp dẫn.

Ông chủ quả nhiên có chút động lòng

“ Tôi nói cho cô biết, công việc này rất vất vả nhé, chẳng những phải đi đưa đồ ăn, mà còn phải rửa chén đĩa , có những lúc đơn hàng nhiều, nhân viên không chạy kịp, cô còn phải đi đưa thức ăn nữa. như vậy cô vẫn muốn làm sao?’

Trước đây, cũng đã có tới 4 , 5 người xin làm chạy bàn, đều bởi vì công việc quá nhọc mà lương lại thấp nên cô không làm. Anh ta cũng không tin, một người giống như thiên kim tiểu thư lại chấp nhận làm việc này.

"Làm, tÔi muốn làm!" Văn Hinh không hề nghĩ ngợi đã gật đầu lia lịa, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

Ông chủ nhìn Văn Hinh, trầm mặc hồi lâu, sau đó rốt cuộc hạ quyết tâm, vì vậy nói với Văn hinh:

:” vậy được rồi, cô ở lại làm đi. Có điều tiền công chỉ có 500, bao ăn bao ở, thế nào?”

Anh ta nhìn Văn Hinh nóng nẩy muốn tìm chỗ trú chân, nên mới ép tiền lương xuống thấp như vậy. bởi vì anh ta hiểu rõ, dù lúc này có nói với cô chỉ bao ăn bao ở mà không có lương thì e cô cũng đồng ý thôi.