Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 130: Đóa hoa đào nở (3)




Thoạt đầu nhìn bộ dáng cô như là thiên kim tiểu thư gặp chuyện không may nào đó, hắn cho rằng cô cái gì cũng không thể làm được, nhưng không ngờ tới cô làm việc rất nhanh nhẹn, tháo vát, không hề tỏ ra chậm chạp lề mề, trong tiệm rất nhiều người làm việc cũng không nhanh chân nhanh tay bằng cô. Điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi, trước kia cô thật sự là một thiên kim tiểu thư sao?

Dần dần, hắn phát hiện mình lại có điểm thích tiểu nha đầu này, hắn còn đang tính tháng sau sẽ tăng lương cho cô đấy. Vậy mà hôm nay cô lại nói cô phải đi, điều này khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa có chút không đành lòng.

“ Nhất định sẽ tìm được chỗ nào đó.”

Văn Hinh nở nụ cười, nụ cười tươi cũng mang đầy khổ sở.

“ Những ngày qua đã mang tới cho anh không ít phiền toái, thật là ngại quá. Bây giờ còn một tuần nữa là hết tháng, anh hãy đăng tin tìm người đi vậy, tôi sẽ làm tới hết tháng này.”

“ Được rồi, cô đã quyết định như vậy, tôi muốn giữ cũng không được. CÓ điều, nếu như sau này, không tìm được chỗ nào khác, chỗ này luôn hoan nghênh cô trở lại.”

Làm ông chủ, có được một nhân viên chịu thương chịu khó như Văn Hinh, Cao Lâm vẫn hi vọng cô sẽ rời đi, cho nên vẫn muốn giữ cô lại.

"Cám ơn, đến lúc đó nếu như không có chỗ nào để ngủ, nhất định tôi sẽ quay lại tìm anh.”

Văn Hinh trong lòng tràn đầy cảm động, bởi vì cô cảm nhận được tình cảm của Cao Lâm đối với mình, hơn nữa đó là tình cảm xuất phát từ nội tâm anh.

Lúc này, tại Tập đoàn Gâm Vinh Tề Nhân Kiệt đang vùi đầu trước bàn làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông. Anh buông cây bút trong tay, cầm điện thoại lên, sau khi nghe thanh âm của đối phương, gương mặt lập tức lộ ra tia hưng phấn, tràn đầy mong đợi hỏi:

“ Như thế nào, tìm được cô ấy chưa?”

Cũng không biết đối phương nói với anh cái gì, chỉ thấy sự hưng phấn trên gương mặt anh lập tức thu lại

“ cái gì, vẫn chưa tìm được? các anh đông như vậy mà vẫn không tìm được, thật sự tôi không thể không hoài nghi năng lực của các anh rồi đấy, bất kể dùng phương pháp gì, tôi hạn cho các anh trong vòng 1 tuần nữa phải có tin tức cho tôi.”

Nói xong, trực tiếp tắt điện thoại, gương mặt tuấn tú có chút tức giận.

Lại một cuộc điện thoại khiến cho lòng anh mất tỉnh táo, không có cách nào tĩnh tâm để làm việc tiếp.

Cô gái kia rốt cuộc chạy đi đâu mới được?

Theo như Lăng Hạo hiên nói, trên người cô một phân tiền cũng không có, chỉ mang theo một tấm thẻ căn cước, như vậy cô ấy có thể chạy đi nơi nào được?

Vậy nếu như, cô ấy không phải đi một mình như đã nói…

Đột nhiên , anh nghĩ tới một người, sắc mặt lập tức trầm xuống. lần này, anh nhất định phải đoạt lấy Văn hinh về bên cạnh anh, bất luận có phải dùng phương pháp gì.

"Ai, tới nói này, ngày nào cậu cũng tới chỗ này ăn cơm, không thấy ngán à?”

Bên trong một tiệm cơm tây, lam dật Thần dùng bộ mặt oán trách ngồi đối diện Du Thần Ích, anh ta đang say sưa ăn cơm, mà nhìn thức ăn trên mặt, một chút Lam dật Thần cũng không muốn động.

“ Tôi lại không bắt cậu đến đây.”

Du Thần ích không thèm nhìn anh mà nói, hắn ăn đến ngụm cơm cuối cùng, ưu nhã cầm khăn lau khóe miệng còn dính mỡ, sau đó kêu phục vụ chuẩn bị tính tiền.