Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 143: Đứa bé là của ai? 5




Đúng vậy, ngay từ đầu hắn đã từng nói với cô không chỉ một lần, hắn nói cô căn bản không xứng đáng sinh đứa con của hắn, không xứng là mẹ của con hắn. Cứ coi như cô thực sự mang thai con của hắn, nhất định hắn cũng sẽ không thừa nhận.

Nghĩ đến đây, lòng của cô bỗng đau xót, nhưng vẫn cố nở nụ cười, nói với Lăng Hạo Hiên:

“ Hạo Hiên, giúp mình phá thai thôi.”

Dù sau cũng không ai muốn đứa bé này trên đời, thay vì sinh nó ra rồi để cho nó mang danh con riêng trên lưng để rồi thống khổ cả đời, không bằng hiện tại liền kết thúc tất cả những thống khổ , để cho đứa bé sớm tìm được một gia đình tốt đầu thai vào.

“ Cậu muốn bỏ nó?”

Vẻ mặt Lăng Hạo Hiên lộ ra sự khó tin , nhưng ngay sau đó tựa hồ hiểu ra điều gì, vì vậy mới nhẹ nhàng gật đầu một cái

“ Được rồi, tớ sẽ thay cậu an bài phẫu thuật”

Thật ra thì không cần hỏi, anh cũng biết cha của đứa nhỏ này là ai, nếu quả thật như tên kia nói, vẫn là nên bỏ đứa bé này đi, tránh về sau lại có dính dáng không rõ ràng.

"Ừ." Văn Hinh cảm kích cười cười nhìn anh, mà lúc này Tề nhân Kiệt cũng đã đi tới bên giường cô nằm, có chút khó hiểu hỏi:

“ Tại sao lại muốn phá thai? Nếu như em sợ một mình không chịu trách nhiệm nổi với sinh mệnh này, anh có thể cùng em chăm sóc cho đứa bé.”

Anh nói rất chân thành, khiến Văn hinh không khỏi cảm động, nhưng lại không thể tiếp nhận.

"Cám ơn anh!”

Cô nói cám ơn với anh, rồi cười nói:

“ Mọi người đều nói đứa bé là kết tinh tình yêu của cha mẹ, có như vậy sau này đứa bé mới có được hạnh phúc. Nhưng mà anh cũng biết đứa bé này tới như thế nào rồi đấy?”

Cô hỏi, sau đó đứng bên lộ ra nụ cười đầy đắng chát,

“ Đó là ác mộng cả đời của tôi, chỉ cần nghĩ tới chuyện xảy ra ngày đó, tôi liền mơ thấy ác mộng, tôi…”

“ Đừng nói nữa!”

Tề Nhân Kiệt nắm lấy tay Văn Hinh , đem cô ôm thật chặt vào trong ngực mình, lòng đau như cắt,

“ Không nên nói nữa, về sau anh nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương tới em, bất kể người đó là ai, anh nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá thật lớn, khiến hắn hối hận cả đời.”

Nghe lời Văn Hinh nói, Du Thần Ích đột nhiên nhớ lại tình cảnh ngày đó hắn lôi cô vào tầng hầm rồi cường bạo cô, khuôn mặt đẫm lệ của cô, ánh mắt tuyệt vọng của cô, cho tới bây giờ vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của hắn không có cách nào xua đi được, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia hối hận.

Thấy tề Nhân kiệt ôm chặt Văn Hinh, hắn đột nhiên cảm thấy thật là chói mắt, rất muốn tiến lên tách bọn họ ra. Nhưng mà sau khi nghe được những lời tề Nhân Kiệt nói với Văn Hinh, chân mày hắn nhíu chặt.

Nhìn cử chỉ thái độ của Tề Nhân kiệt đối với Văn Hinh, trước đây hắn cứ tưởng Tề Nhân Kiệt chỉ là vui đùa qua đường một chút mà thôi, không ngờ hắn lại chứng kiến được hình ảnh săn sóc, nghiêm túc đối với phụ nữ mà trước đây chưa từng thấy ở Tề Nhân Kiệt.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn chỉ càng thêm buồn bực, muốn phát tiết, nhưng căn bản không tìm được lí do phát tiết, chỉ cảm thấy một cỗ tức trong lòng mà không sao giải thích được.

Lam Dật Thần đứng bên cạnh hắn nhìn thấy Tề NHân Kiệt ôm Văn Hinh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn bạn tốt, lại thấy Du Thần ích căn bản mang một bộ dạng muốn ăn thịt người, mơ hồ khiến Lam Dật Thần nở nụ cười .